Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 23: Giao kèo

Miho tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, khi biết rằng đang nằm trên ngực cậu ta cô nhanh chóng ngồi dậy. Thế nhưng, khi các giác quan trở lại rõ ràng hơn, cô lại nhận ra thứ đó của cậu ta vẫn ở bên trong. Đặc biệt hơn, nó vẫn đang đứng lên một cách khó tin. (Tác: Thằng nào sáng dậy hàng chả độn quần. Sinh lí mà :>)

"Ah…"

Miho đã phải rất cố gắng để rút nó ra vì kích cỡ quá lớn. Sau một hồi loay hay, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi có thể rời khỏi người cậu ta.

Cô đứng dậy rồi nhìn xuống phía dưới. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu ta đang chảy xuống rất nhiều.

"Ngươi sẽ làm ta có thai mất…"

Nếu là cô khi trước, thậm chí sẽ cảm thấy buồn nôn khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Akashi bên trong cơ thể mình. Nhưng tối qua, thậm chí cô đã nuốt nó mà không hề cảm thấy ghê tởm. Có điều gì đó kì lạ đang xảy ra với những cảm xúc của cô, khiến cô trở nên bối rối.

Miho cúi xuống, nhặt chiếc qυầи ɭóŧ được ném xuống đất cách đó không xa. Cô muốn đi tắm tại con thác nhỏ gần hang trước khi chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài khô đi.

"Này cô đi đâu đấy?"

Vừa bước chân khỏi cửa hang, thì cậu ta tỉnh dậy.

"Ta đi tắm."

Cô trả lời một cách cộc lốc rồi tiếp tục đi.

"Lại đây cởi giúp tôi cái áo, tay tôi đã gãy nên không thể cởi nó ra được."

Cô dừng lại.

"Để làm gì?"

"Tôi cũng đi tắm."

"Ngươi định nhìn ta sao?"

Độ ghê tởm của Akashi đã giảm xuống một chút kể từ khi cậu ta cứu cô. Thế nhưng ngay từ đầu cô đã nhìn lầm, cậu ta vẫn là một tên biếи ŧɦái đáng ghê tởm. Cậu ta mỉm cười một cách trêu chọc.

"Tôi đã nhìn từng li một trên cơ thể cô, thậm chí chưa phần nào là tôi chưa đυ.ng tay đến. Nên bây giờ cơ thể cô không có khiến tôi tò mò nữa đâu Miho à. Nhanh lại đây cởi giúp tôi cái áo."

Miho tặc lưỡi, lườm Akashi với ánh mắt khinh bỉ rồi quay lại cởϊ áσ cho cậu ta.

"Tên khốn nhà ngươi thật vô liêm sỉ!"

Thật đáng ghét, cậu ta vẫn đang nở một nụ cười khoái trá. Khi ra khỏi hang, cô nhanh chóng giữ khoảng cách với cậu ta.

"Quay đi chỗ khác! Ngươi định nhìn ta đến bao giờ!"

Ngay cả khi đến bờ suối, Akashi cũng không hề buông tha khi cô cởi đồ. Biết rằng những lời nói không có tác dụng, cô quyết định lơ đi sự tồn tại của cậu ta rồi bước xuống nước trước.

Cảm nhận áp lực của dòng nước mát lạnh chảy qua cơ thể, cô cảm thấy được thư giãn, cơn tức giận cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Thế nhưng vừa kịp nhắm mắt lại để tận hưởng, thì ngay lập tức cô cảm nhận được cánh tay của Akashi ôm lấy eo mình.

"Ngươi lại làm cái quái gì thế! Ta tắm cũng không yên sao!"

Khi nhìn kĩ khuôn mặt cậu ta, không hề có biểu hiện trêu chọc, điều đó khiến cô chột dạ

"Im lặng một chút Miho. Tôi nghĩ bọn chúng đang đến đây. Nhanh đi theo tôi."

Dù vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thật kì lạ khi giờ đây cô hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Akashi. Cậu ta kéo cô ngược theo dòng nước, đi xuyên qua con thác nhỏ ngay đằng trước, rồi trốn vào khoảng không gian trống phía sau nó.

"Bọn chúng đâu?", cô hỏi.

"Nhìn đi."

Miho nhìn theo hướng mắt của cậu ta và nhận ra những bóng người đang lấp ló đi qua phần rừng không xa. Bọn chúng đang hướng về phía con thác ngày một gần.

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy vì sợ hãi, rằng sẽ bị bọn chúng phát hiện. Nhưng khi cậu ta vòng tay ôm chặt lấy cô và thì thầm.

"Chỉ cần cô yên lặng, sẽ không ai tìm thấy chúng ta ở đây đâu."

Nỗi sợ hãi đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảm giác an toàn, được bảo vệ. Cô nhẹ nhàng gật đầu trong khi đưa hai tay bịt lấy miệng.

Bọn chúng giờ đã đứng trước cái hang bên cạnh thác. Đó là lúc Miho có thể nhìn rõ mặt từng kẻ một. Cô đã nhìn thấy mái tóc đỏ quen thuộc trong đó.

"Jack…"

Hắn đang cử những học viên khác vào trong hang.

"Nhanh lên và tìm hai đứa đó cho ta. Khi có đồ ăn rồi ta sẽ chia cho các ngươi!"

Bọn chúng gật đầu rồi bắt đầu tìm kiếm. Ngay sau đó chúng đã trở ra với những que củi đen, dấu vết của việc nhóm lửa.

"Vậy ra hai chúng nó đã ở đây. Ta nghĩ chúng chỉ ở quanh đây thôi. Tiếp tục tìm xung quanh đi."

Bọn chúng rà soát xung quanh. Bỗng nhiên Jack nhìn về phía thác nước. Hắn đang tiến lại ngày một gần hơn. Akashi giờ đây đang siết chặt cô vào lòng hơn, điều đó khiến nỗi sợ hãi được kìm nén lại. Cô nhắm chặt mắt, cầu mong rằng hắn sẽ không tìm ra nơi này.

Jack tìm kiếm dọc con suối, hắn đã bỏ qua con thác. Khi hắn đi khỏi cơ thể cô mới có thể thả lỏng.

Khi Akashi bỏ tay xuống, cô đã giữ nó lại.

"Này… ngươi có thể nghe lời thỉnh cầu của ta được không?"

Cô khẽ thì thầm trong khi giữ chặt lấy tay cậu ta trên eo mình. Cậu ta có chút ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu.

"Ta sẽ… trao cho ngươi tất cả… vậy nên… xin đừng bỏ rơi ta tại nơi này…"

Akashi nhẹ nhàng nâng cằm cô, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt không chút dao động.

"Tôi chấp nhận điều kiện của cô. Vậy nên đừng khóc nữa."

Khi Miho ngẩng đầu lên, cậu ta chậm rãi thu hẹp khoảng cách, chiếm lấy đôi môi cô một cách nhẹ nhàng.

Cô thà lập giao kèo với một con ác quỷ còn hơn là với một con ác quỷ đội lốt thiên thần.

Sau một lúc, những kẻ ngoài kia đã chán nản khi không thể tìm thấy gì và bắt đầu bỏ đi. Akashi lúc này mới buông tay, nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi con thác. Khi bước lên bờ cậu ta vừa nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Nơi này từng là chỗ trú ẩn tốt khi gần nguồn nước thế nhưng dấu vết của chúng ta đã bị lộ. Tôi và cô sẽ phải di chuyển liên tục, vậy nên chuẩn bị tinh thần đi."

"Ta biết rồi…"

Miho nhẹ gật đầu, rồi đưa tay để cậu ta giúp kéo lên khỏi mặt nước. Mặc dù cả hai đều không có bất kì một mảnh vải thế nhưng không ai tỏ ra ngượng ngùng hay bối rối. Cậu ta lấy quần áo giấu trong bụi cây trước khi xuống tắm, ném lại cho cô. Quả thực cậu ta là một tên thô lỗ khi ném quần áo người khác như vậy.

Akashi đã quyết định bỏ lại nơi trú ẩn và tiếp tục di chuyển. Cả hai cùng bước tiếp trong khu rừng vắng vẻ, đi vào sâu hơn trong hòn đảo để tránh sự tìm kiếm của những kẻ kia.

Nhìn cậu ta đi phía trước dẫn đường, Miho luôn cảm thấy được an toàn vào bảo vệ. Bằng cách nào đó, cậu ta biết thật nhiều thứ, và luôn tìm ra cách giải quyết trong mọi tình huống một cách khéo léo.

Đi được một quãng, bụng Miho bất chợt sôi lên khi chưa được ăn sáng. Cô rụt rè cất tiếng gọi Akashi.

"Ta đói…"

Cậu ta đột ngột dừng lại khiến cô giật mình, rồi cúi xuống tìm kiếm thứ gì đó. Cậu ta đã hái thứ quả nào đó màu đỏ, thành chùm giống như những chùm nho tí hon, rồi ném về phía cô.

"Ăn đi, thứ này sẽ giúp cô đỡ đói trong khi chúng ta đặt bẫy để săn thú rừng."

Như mọi lần, cậu ta luôn đáp ứng những thứ cô cần với những kiến thức của mình. Vì vậy cô tò mò hỏi trong khi đưa thứ trái lạ có vị chua vào miệng.

"Này… sao ngươi biết thứ này có thể ăn được vậy…? Ở học viện ta không nhớ đã từng được học về điều này…"

Nghe vậy cậu ta quay lại với một nụ cười châm trọc.

"Thứ học viện dạy cô chỉ là những lễ nghi thông thường và kiến thức ít ỏi, đủ để đào tạo ra lũ quý tộc kiêu ngạo và ngu ngốc. Nếu cô muốn có kiến thức, hãy đọc sách, chính tôi cũng không ngờ ở đây nó lại phát huy được tác dụng nhiều đến thế."

"Sách hả…"

Cậu ta gật đầu rồi đi tiếp.

Vậy ra những quyển sách mà cô từng cho là vô bổ lại có thể giúp cậu ta sống sót trong cái môi trường khắc nghiệt này. Nếu có thể trở về, cô nhất định sẽ đọc thử một quyển sách.

Đi thêm một quãng nữa, khi nhận ra đã ăn gần hết chùm quả trên tay, Miho sử dụng toàn bộ can đảm đến níu áo cậu ta lại.

"Sao vậy? Cô lại đói nữa à?"

Cô lắc đầu rồi chìa chùm quả ra, quay mặt đi, nói với giọng lí nhí.

"Ta chưa thấy ngươi ăn gì cả… nếu như ngươi chết ở đây thì sẽ không tốt chút nào cả…"

Dường như Miho đã nói điều gì đó lạ lùng khiến cậu ta ngây người một lúc.

"Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy…?"

Cậu ta lắc đầu.

"Không… chỉ là tôi thấy khá kì lạ khi một đứa ích kỉ cô tự dưng biết quan tâm đến người khác thôi."

Akashi đã nói rằng cô là một đứa ích kỉ. Cậu ta dám nói rằng cô vốn dĩ là một đứa ích kỉ. Thật không thể chấp nhận được. Điều đó cô nổi giận thu tay lại.

"Ngươi không ăn thì ta ăn!"

Nói vậy cô tọng thẳng chỗ quả dại còn lại vào miệng mà không nao núng, rồi lườm mắt thách thức. Cậu ta chỉ nhẹ nhàng mỉm cười khi thấy vậy, mùi nguy hiểm bốc lên thật nồng nặc. Cơ thể cô nhanh chóng ra lệnh cho đôi chân lùi lại.

"Uh… ư… ư!?"

Akashi giữ chặt lấy gáy cô rồi bất chợt cưỡng hôn một cách tàn bạo. Lưỡi cậu ta luôn sâu vào bên trong khoang miệng cô để cướp lấy chỗ quả dại.

Miho cố gắng vùng vẫy đẩy cậu ta ra nhưng không có tác dụng. Vị chua của quả kèm vị ngọt của nước bọt đang hòa quyện khiến đầu óc cô trở nên lâng lâng. Mới chỉ vậy, mà phía dưới đã rạo rực và ướt đẫm. Tử ©υиɠ trở nên ngứa ran thèm khát dươиɠ ѵậŧ đâm. Cậu ta đã biến cô trở thành một con điếm bẩn thỉu và dâʍ ɭσạи.

Không thể chịu được nữa, cô cầu vòng tay qua cổ Akashi, bám chặt với cậu ta trong khi rêи ɾỉ.

"Làʍ t̠ìиɦ… ta muốn làʍ t̠ìиɦ với ngươi… Ah… ta không chịu nổi nữa…"

Cô thở hổn hển trong khi khuỵu người xuống đất. Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn xuống đất như lũ, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta với đôi mắt cầu xin.

"Làm ta sướиɠ đi… xin ngươi đấy…"

Lần đầu tiên Miho vứt bỏ đi toàn bộ nhân cách khi vẫn còn tỉnh táo. Cậu ta nhìn bộ dạng thảm hại của cô rồi mỉm cười hài lòng.

Cô đã thực sự bán linh hồn mình cho quỷ dữ mất rồi...