Cậu trở về nhà trong tâm trạng còn tồi tệ hơn lúc đi. Mọi thứ xung quanh giờ đây chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Trái tim cậu trống rỗng và lạnh lẽo. Có Lẽ Milis đang chờ sẵn tại cửa như mọi lần, cậu sẽ lẳng lặng bước qua vờ như không có sự tồn tại của chị ta.
Nhưng khi mở cửa, cậu không thể nghe thấy lời chào nào nữa. Thật kì lạ khi Milis không có ở đây. Có lẽ vì chị ta bị ngã? Hay bị ốm? Cậu không quan tâm về điều đó, ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi rồi.
Đi qua phòng bếp, cậu gặp dì Nana đang đứng pha trà một cách tao nhã. Hôm nay dì đã về, có lẽ vì xong xuôi công việc. Nhìn thấy cậu, dì ấy ngừng khoắng thìa rồi mỉm cười.
"Lâu rồi không gặp. Cháu yêu của ta hôm nay đã dự lễ kỉ niệm của ngày cưới của đại công tước nhỉ? Thế cháu đã tìm được ai phù hợp với mình khi khiêu vũ chưa?"
Cậu lắc đầu đáp lại với một chút bối rối.
"Cháu đã về trước khi mọi người khiêu vũ…"
"Huh? Sao lại vậy?"
Dì Nana tỏ vẻ lo lắng trong khi đặt tách trà xuống bếp.
"Thưa dì, con chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi một chút. Dì không cần quá lo lắng đâu ạ, chỉ cần một giấc ngủ là được."
"Nghe vậy là ta yên tầm rồi. Nhưng mà… cháu đã thực sự đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng rồi đó. Nhưng không sao đâu~ Cháu của ta còn trẻ, sẽ còn nhiều cơ hội~"
"Vâng… Chúc dì ngủ ngon, con về phòng đây…"
Cậu cố mỉm cười để khiến cho dì yên lòng. Về phòng, cậu gục người xuống giường và ngay lập tức thϊếp đi vì sự mệt mỏi tích tụ.
Sáng hôm sau, cậu được đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng. Cậu cảm thấy khó chịu khi phải dậy sớm, nhưng lí do lớn hơn bởi người gỡ cửa lại là Milis. Cậu nắm tay nắm cửa, hít một hơi sâu để có thể tỉnh táo lại rồi tỏ ra gắt gỏng ngay khi mở cửa.
"Chị làm gì vậy? Sao chị lại gõ cửa nhiều đến thế?"
Nhưng trước mắt cậu không phải là hình bóng của Milis.
"Chào buổi sáng cháu yêu."
Mà đó là dì Nana đang mỉm cười trìu mến với cậu. Cậu dụi mắt trong khi nhìn ra phía sau dì để tìm kiếm hình bóng Milis.
"Milis đâu rồi hả dì?"
"Đó có phải cậu đầu tiên mà cháu nói sau vài ngày không gặp ta chứ?"
"Chào buổi sáng thưa dì, con chỉ tò mò vì chị ta lại phải để dì đến đây gọi con, nhưng thôi bỏ đi ạ…"
Khi cậu cúi đầu xuống, thì dì ấy đã cất tiếng với một giọng nói nghiêm túc đến lạ lùng.
"Nó không còn ở đây nữa."
Linh cảm xấu bỗng dưng tràn ngập trong tâm trí cậu. Thậm trí là cả cơn buồn ngủ cũng tan biến, cậu mở mắt to và hỏi lại dì Nana.
"Ý dì là sao ạ?"
"Nó đã xin ta bán nó đi vào tối hôm qua. Thật đúng lúc khi có một khách hàng đã chịu mua nó ngay lúc đó."
Từng lời nói của dì như một chiếc búa đập xuống đầu cậu đầy tàn bạo. Cậu cảm thấy choáng váng với những điều mình vừa nghe. Cậu bước từng bước run rẩy về phía phòng Milis rồi mở toang nó ra.
Cửa không chốt và những vật dụng cá nhân trong căn phòng củ Milis gần như đã biến mất toàn bộ.
"Tại sao…?"
Cậu khuỵu gối xuống đất với đôi mắt thất thần cùng vô vàn câu hỏi chạy trong tâm trí. Tại sao chị ta lại rời đi? Có phải vì những lời nói hôm qua?
Và…
Tại sao dù cho đã bị Milis phản bội nhưng cậu lại cảm thấy đau đớn và hụt hẫng đến tột cùng khi chị ta bất chợt biến mất khỏi cuộc đời cậu?
Dì Nana chỉ đứng từ xa nhìn cậu một cách lặng lẽ rồi nhẹ nhàng cất giọng.
"Ta thấy cháu cũng không còn ưa gì nó nữa. Nếu cháu muốn ta sẽ đổi cho cháu một hầu gái mới tốt hơn…"
Chẳng lời nào từ người dì đáng kính có thể lọt vào tai cậu nữa.
"Dì đã bán chị ấy cho ai…?"
"Đó là thông tin tuyệt mật về khách hàng, ta không thể cho cháu biết được."
"Xin hãy trả lời cháu đi!"
Cậu gần như gào lên trong khi vò đầu, đập trán vào cánh cửa một cái thật khiến nó rung lên. Di Nana, người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống cũng đã giật mình. Dì thở dài, lắng đầu ngao ngán trong khi lo lắng nhìn vết thương trên trán cậu.
"Thật là một đứa cháu cứng đầu. Ta đã bán nó cho bá tướng Volsac phía bắc Danjjin. Dù cháu biết ai là người mua thì Milis cũng không thể quay về nữa, trừ chủ sở hữu đồng ý bán lại nó."
"Cháu hiểu rồi…"
Cậu ngước lên nhìn dì.
"Này ánh mắt đó là sao? Ta cảm thấy như cháu sắp sửa làm điều gì đó nguy hiểm. Dù là gì ta cảnh báo cháu không thể làm được bất cứ điều gì đâu."
"Xin lỗi vì đã to tiếng với dì… con chỉ muốn biết ai là người mua Milis thôi. Giờ con đi học đây."
Nhất định cậu sẽ mang Milis trở về và hành hạ chị ta sống không bằng chết vì đã rời khỏi đây.
____________________________________
Ngay khi trở về nhà, cậu đã vùi mình trong đống sách pha chế dược liệu và những nguyên liệu từ nhà kho nhân lúc dì Nana đi vắng.
Một tay cậu đọc giở những trang sách, tay còn lại nghiền những dược liệu theo công thức của chính mình sau khi hiểu về bản chất của chúng.
Cậu không nhận ra thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng đã lên tới đỉnh và cậu thậm chí đã bỏ cả bữa tối đã được chuẩn bị sẵn bởi dì Nana trước khi đi vắng.
Lúc này cậu mới cảm thấy toàn bộ cơn mệt mỏi đang dần lấn át. Từng cơn đau nhức đang tấn công toàn bộ mọi bộ phận trên cơ thể.
Xung quanh cậu là hàng loạt những lọ thuốc nhỏ với đủ màu sắc khác nhau.
Cậu đã tìm hiểu về Volsac. Ông ta là một bá tước nổi tiếng về sự tàn bạo khiến cho mọi người dân dưới quyền ông ta luôn nớp nớp lo sợ không biết khi nào mình sẽ bị trừng phát nếu chẳng may làm điều gì đó thất lễ. Đã từng có một người phụ nữ va vào xe ngựa ông ta khi nó dừng lại trên đường diễu hành đã bị trói vào cột đá tại quảng trường và bị bỏ đói đến chết.
Vì sự quản lí kém cỏi và tính cách hung bạo của mình, vùng đất của ông ta trở nên nghèo đói. Bá tước có một dinh thự lớn, tuy nhiên bên trong lại không có mấy người canh gác vì ông ta không dư tiền để thuê họ. Hay nói cách khác ông ta được bảo vệ một cách thực sự lỏng lẻo.
Chìm đắm trong những dòng suy nghĩ, khi nhận ra thì tự lúc nào cậu đang đứng trong căn phòng lạnh lẽo trước đây đã từng là nơi mà Milis ở.
Cậu nhìn xung quanh, nhớ lại thời điểm làn đầu gặp chị ta vào ba năm trước. Cậu đã trông thấy một cô gái xanh xao, ốm yếu. Đó cũng là lúc cậu phải chuyển về đây khi biết rằng cha mẹ mình đã mất tích ngoài biển khi đang trên đường khám phá vùng đất mới.
Cậu đã khóc rất nhiều. Chính Milis là người đã bầu bạn với cậu trong thời gian đó bằng sự rụt rè nhưng dễ thương của mình.
_________________________________
"Này… tại sao… em lại khóc…?"
"Ba mẹ tôi không trở về nữa! Dì đã nói như vậy!"
Milis đã ngồi xuống bên cậu rồi chỉ lên trời.
"Cha và mẹ chị đã bị sát hại vì khoản nợ quá lớn… Chị cũng đã giống em… khóc rất nhiều. Nhưng bà đã bảo rằng họ chưa chết. Nếu họ không làm điều xấu thì những vị thần sẽ dẫn lối họ lên thiên đường."
"Thật sao…?"
"Đúng vậy đó. Nên đừng khóc nữa, hãy mạnh mẽ lên để cha mẹ chúng ta trên thiên đường có thể cảm thấy hạnh phúc."
Ngay hôm đó, cậu đã ra ngoài với một số tiền nhỏ được gì đưa cho với tâm trạng tốt hơn lúc trước.
"Này chị, tôi tặng chị chiếc kẹp tóc này. Tôi nghe nói rằng kẹp tóc làm từ gỗ sồi có thể biến mong muốn thành hiện thực. Tặng chị cả quyển sổ này nữa. Hãy bày tỏ những suy nghĩ của mình vào nó rồi giấu đi nhé, đừng bao giờ để ai đọc được. T-tất cả chúng như là quà cảm ơn chị vì đã động viên tôi…"
"Em tặng chị tất cả những thứ này sao? Nhưng một nô ɭệ thì không thể nhận những thứ đáng giá như thế này được đâu!"
"Nếu chị không nhận chúng, tôi sẽ mách dì Nana rằng chị đã không dọn dẹp phòng của tôi đấy."
"Chị sẽ nhận! Làm ơn đừng mách bà chủ!"
"Tốt."
"Nhưng chị muốn em biết được bí mật của chị… Nơi chị sẽ cất cuốn sổ này… Mỗi em nghĩ rằng chị nói dối, hãy đọc nó… Tất cả những gì chị ghi trong này sẽ luôn luôn là sự thật…"
_________________________________
"Cuốn sổ…"
Ngay khi nhớ ra tất cả, cậu vội vã đưa tay xuống gầm giá sách. Tay cậu đã đυ.ng phải một vật kì lạ.
"Nó đây rồi."
Cuốn sổ được bọc cẩn thận bằng gói giấy. Dù đã cũ, nhưng bìa và mọi trang giấy đều nguyên vẹn. Cậu lật từng trang đọc những dòng chữ nắn nót của Milis.
Cậu tiếp tục đọc và đọc, rồi bàn tay đã dừng lại tại trang cuối cùng. Những vết mực còn mới đang in hằn trên giấy.
-Mình đã từng ước rằng mình không phải là một nô ɭệ. Để mình có thể nói lên những điều chưa thể nói. Rằng mình muốn ở bên cạnh cậu chủ, vì mình... đã lỡ yêu cậu chủ mất rồi…
Những dòng chữ tiếp theo đã bị nhòe đi khiến bởi nước mắt Milis.
-Cậu chủ không còn cần mình nữa... Có phải cậu chủ cảm thấy không vui khi phải nhìn thấy mình...? Có lẽ nếu mình rời đi có phải cậu chủ sẽ không cảm thấy buồn nữa… Mong rằng khi mình rời đi sẽ có ai đó tốt mình hơn chăm sóc cho cậu chủ, vì cậu chủ luôn bị thương mỗi khi trở về nhà… Điều cuối cùng… mong rằng chiếc kẹp tóc này sẽ biến mong muốn của mình thành hiện thực, rằng cậu chủ sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Cậu đóng quyển nhật kí lại trong khi ngước nhìn lên bầu trời cao bên ngoài cửa sổ.
"Chết tiệt! Cái quái gì mà hạnh phúc chứ? Thậm chí đến cuối cùng chị cũng không thể nghĩ cho bản thân mình một chút nào sao? Thật ngu ngốc! Chị tưởng rằng chị cứ thế nói dối tôi rồi biến mất khỏi nơi này một cách dễ dàng như vậy sao? Tôi sẽ lôi chị về và trừng phạt chị!"
Cậu thả quyển sổ xuống đất, rồi nhanh chóng trở về phòng.