Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 9: Thú cưng

Đương nhiên Miho sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy nó lần đầu, chính xác là lần đầu khi còn tỉnh thuốc. Có vẻ như cả cơ thể nhỏ bé của cô ta đang run lên trong khi nhắm mắt lại.

"Cô đã quên thứ làm cô lêи đỉиɦ mới chỉ cách đây hai hôm thôi sao?"

Cô ta lắc đầu trong tuyệt vọng và sự nhục nhã.

"Ta không biết! Ta không nhớ gì hết! Thật bẩn thỉu! Tại sao ngươi lại đưa thứ dơ dáy đó ra trước mặt ta chứ!!!"

Có lẽ Miho đã một lần nữa quên đi vị trí của cô ta trong căn phòng này, vào thời điểm hiện tại. Cô ta quên rằng bản thân đang ở đây không còn với tư cách của một công chúa đầy kiêu hãnh mà là một nô ɭệ đã vứt đi lòng tự trọng dưới bàn chân cậu. Cậu không muốn thấy dáng vẻ xấu xí này, thứ mà cậu muốn thấy là sự run rẩy, sợ hãi đầy xinh đẹp kia.

Cậu nhấc chiếc roi lên rồi vung mạnh mà không nói thêm lời nào. Chưa kịp ngạc nhiên, cô ta thét lên một tiếng khi chợt cảm nhận được cơn đau truyền lên não bộ.

Cậu vụt vào âʍ ѵậŧ của cô ta. Cậu có thể xác định được vị trí chính xác âʍ ѵậŧ của một người phụ nữ qua quyển sách giải phẫu cơ thể người từng được đọc ở thư viện cách đây vài tháng.

Miho giữ chặt phía dưới trong khi gục đầu xuống mặt đất với khuôn mặt đau đớn đến quằn quại. Sàn nhà nhanh chóng bị vấy bẩn bởi một tia nước màu vàng nhạt ngay sau đó.

"Đừng có tiểu ra sàn nhà một lần nữa chứ."

Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Miho lên với cảm giác thích thú. Còn cô ta thì nhìn cậu với sự hoảng loạn tột độ, liên tục thở dốc.

"Hiiii!"

"Thứ lỗi cho tôi vì hôm nay tôi đã trở nên thiếu kiên nhẫn. Vậy nên đừng làm tôi không vừa lòng vào lúc này. Câm lặng và làm theo bất cứ điều gì mà tôi muốn! Cô hiểu chứ?"

Cậu nhanh chóng ngừng lại khi biết rằng mình gần như đã hét lên và rồi hạ giọng xuống.

"Được rồi… tiếp tục thôi…"

Cậu đứng dậy và quay lại chiếc ghế, vừa đi vừa kéo theo sợi xích, khiến Miho phải tập tễnh bò theo bằng bốn chân trong nước mắt và cơ thể run rẩy.

Cậu mở lọ thuốc bột rồi thả nó xuống sàn khiến bột văng tung tóe trong ánh mắt ngỡ ngàng của Miho.

"Thứ cô muốn đấy. Liếʍ hết đi, như một con thú cưng biết nghe lời nào."

Cô ta tỏ lưỡng lự khi nhìn vào số thuốc. Dường như nửa không thể bỏ đi lòng tự trọng của một giống loài có trí thông minh, nửa lại bị cơn nghiện thuốc lấn át. Liệu cô ta sẽ chọn cách nào? Bộc lộ bản chất hay tiếp tục giả dối?

Cậu chậm rãi ngồi xuống ghế với sợi xích được nắm bên tay trái và chống cằm lên bàn bằng cánh tay phải, nhìn xuống và chờ đợi.

"Phải rồi… đúng như thế…"

Miho đã chọn đáp án cho riêng mình. Cô ta chọn bỏ đi lòng tự trọng và đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn lên sàn trong nước mắt.

Đó mới là bản chất thật của con thú cái dâʍ đãиɠ này. Sự kiêu ngạo, hào nhoáng, đứng trên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, một sự giả tạo đến nực cười, dối trá đến trắng trợn. Hai khóe môi nhấc lên, chẳng biết từ khi nào cậu bắt đầu tự cười như một kẻ điên.

Sau khi liếʍ hết chỗ bột trên sàn, có vẻ như Miho đang dần ngấm thuốc và bắt đầu thở hổn hển. Tuy nhiên lần này thuốc mà cậu đưa chứ ít thành phần ức chế thần kinh, nhờ đó mà cô ta vẫn giữ được sự tỉnh táo. Vì giữ được sự tỉnh táo nên cô ta đang cố gắng chống lại tác dụng mãnh liệt của thuốc lên toàn bộ cơ thể. Nhưng việc tò mò xem cô ta có thể giữ được bao bao lâu khiến cậu cảm thấy thích thú.

Thêm một lúc Miho bắt đầu quằn quại trên mặt đất với cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Những ngón tay nhỏ nhắn đang dần luồn xuống váy.

"Ah… không… có chuyện gì xảy ra với ta vậy…"

Cô ta liên tục lẩm bẩm như vậy trong khi tự thủ da^ʍ ngay trước mặt cậu.

"Ngẩng đầu lên."

Cậu ra lệnh cho Miho ngẩng đầu lên trong khi kéo nhẹ sợi xích. Ngay khi ngẩng lên, thứ đập vào mắt cô ta chính là dươиɠ ѵậŧ của cậu với những đường gân đang nổi cộm. Nhưng lần này cô ta đang không lảng tránh nó. Mọi sự chú ý của cô ta đổ dồn về nó, còn có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt nữa.

"Hah…"

Miho khẽ rêи ɾỉ trong vô thức.

Chiếc mũi nhỏ của cô ta khẽ động đậy trong khi ngửi dươиɠ ѵậŧ cậu.

"Cầm lấy nó bằng cả hai tay."

Không có biểu hiện chống cự, cô ta run rẩy đưa lấy những ngón tay thanh mảnh mềm mại chạm lên dươиɠ ѵậŧ cậu.

"Đặt vào miệng, và dùng lưỡi của cô làm sạch nó."

Cô ta lưỡng lự trong giây lát nhưng rồi nhanh chóng đưa nó vào miệng một cách ngoan ngoãn.

Lí do mà Miho trở nên ngoan ngoãn đến như vậy khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ không phải là vì cô ta đã bị thuần phục. Mà đó là một phần tập tính nguyên thủy của thú nhân khi bước vào nùa động dục. Thuốc của cậu đã khiến cô ta bước vào trạng thái đó.

Khác với lần trước, lần này cậu để cô ta vẫn có thể nhận thức được những điều mình đang làm nhưng không có nghĩa là cô ta có thể chống lại ham muốn nguyên thủy khi đến mùa động dục. Cô ta sẽ quên mất mình là ai, kẻ mà cô ta đang nhìn bây giờ có phải kẻ thù. Bất kì là thế nào, chỉ cần là giống đực thì cô ta chẳng thể kiềm chế.

Chính vì điều đó, cậu đã thêm vào thuốc một loại chất có khả năng khắc ghi vào tiềm thức của cô ta mùi hương của cậu. Nó sẽ khiến cô ta động dục mỗi khi ngửi thấy mùi hương của cậu và chỉ mình cậu.

Cậu mong chờ đến lúc cô ta tỉnh thuốc và vẫn nhờ như in tất cả những điều đã làm trong hôm hôm nay.

Nói đến đây, cơ thể cậu run lên vì sung sướиɠ khi được chiếc lưỡi dài và ẩm ướt quấn quanh đầu khấc một cách vụng về.

Không thể kiềm chế được nữa, cậu dùng tay, ấn đầu Miho xuống, khiến cho dươиɠ ѵậŧ thụt sau vào cổ họng cô ta và xuất ra. Cô ta cố sức vùng vẫy nhưng điều đó là không thể với một cơ thể đã trở nên yếu ớt.

Ngay khi được thả ra, Miho ho sặc sụa cùng với rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn đọng trong miệng. Sau đó, cậu đã bắt cô ta nuốt sạch chúng.

"Được rồi, đứng dậy và lại gần đây nào."

Cậu sử dụng ngón tay trỏ, liên tục co duỗi ra hiệu cho Miho lại gần. Khi đến khoảng cách đủ gần, cậu mạnh bạo kéo cô ta về phía mình. Trong tư thế này, âʍ đa͙σ của cô ta đang ở ngay trên dươиɠ ѵậŧ cậu và nhỏ dâʍ ŧᏂủy̠ xuống từng giọt. Cô ta hơi ngạc nhiên, chỉ đứng đờ ra đó như chưa hiểu chuyển gì đang diễn ra.

"Tôi nghe nói đuôi là điểm yếu loài miêu nhân các cô nhỉ?"

"Hiiiiiiiiiiii!?"

Cậu túm chặt lấy chiếc đuôi mềm mịn phía sau Miho một cách dứt khoát. Toàn bộ lông trên người cô ta dựng lên đặc biệt là đuôi và tai. Cô ta đã mất thăng bằng rồi ngã xuống đùi cậu.

Ngay lúc đó toàn bộ âʍ đa͙σ của Miho nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của cậu, không chỉ thế vì lực thúc xuống quá mạnh, thậm chí có lẽ âʍ đa͙σ của cô ta đã biến dạng theo nó. Sau đó toàn bộ cơ thể cô ta căng cứng, âʍ đa͙σ cô ta thít lại, xiết chặt lấy, như thể muốn bóp nghẹt cậu vậy.

Biểu cảm trên khuôn mặt Miho dần trở nên méo mó vì khoái lạc. Cô ta nhe ra những chiếc nanh trắng, cùng với đó là những miếng bọt đang sùi ra từ hai khóe miệng. Những móng tay của cô ta sắc nhọn, ghim chặt lấy lưng cậu khiến nó bật máu, tuy nhiên cảm giác sung sướиɠ mà âʍ đa͙σ cô ta mang lại đã hoàn toàn lấn át đi cơn đau.

"Cái gì thế này! Sướиɠ quá! Ta lại ra nữa rồi! Hiiii!!!"

Cuối cùng cô ta đã phải thét lên, thoát khỏi sự câm lặng từ khi mới bắt đầu. Điều đó cho thấy rằng cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát mà không phải do thuốc. Cô ta thực sự là một con thú cái dâʍ đãиɠ.

Miho bắt đầu tự lắc hông lên xuống một cách mãnh liệt. Mỗi lần dập xuống cậu hoàn toàn có thể cảm thấy dươиɠ ѵậŧ mình va chạm mạnh với tử ©υиɠ cô ta như thể muốn đυ.c thủng nó vậy. Thậm chí cô ta còn nhấp mạnh tới nỗi toàn bộ bên trong cô ta trông như sắp bị kéo hết ra ngoài. Nó hoàn toàn mυ'ŧ chặt lấy dươиɠ ѵậŧ cậu không buông.

Mặc cho cơ thể bị suy yếu đi nhiều lần vì thuốc, tuy nhiên Miho vẫn có thể điên cuồng làʍ t̠ìиɦ như một con thú đúng nghĩa, mặc cho cậu đã kiệt sức sau khi lấp đầy âʍ đa͙σ của cô ta thêm bốn lần nữa.

Vì vậy để thỏa mãn cơn dục tính của Miho, đồng thời để trừng phạt cho việc khiến lưng cậu bị thương bởi những chiếc móng cậu đã nghĩ ra một biện pháp mới.

Cậu buộc hai chân Miho chặt vào chân ghế, đồng thời trói hai tay cô ta ra sau và đặt một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả dài và lớn xuống dưới ghế. Nếu cô ta không thể giữ cho mình đứng, cô ta sẽ phải ngồi lên nó, sau đó trọng lượng cơ thể sẽ lo phần còn lại.

Vì nó khá lớn nên ban đầu Miho trông có vẻ sợ hãi và cố gắng không ngồi xuống. Tuy nhiên tác dụng của thuốc cũng khiến cơ thể trở nên nhạy cảm, khó để có thể tiếp tục đứng như vậy.

"Sẽ không vừa đâu… ta không thể đứng được nữa…"

Phần đầu dường như đã dễ dàng lọt được vào âʍ đa͙σ cô ta, tuy nhiên những phần tiếp theo của dươиɠ ѵậŧ giả khá lớn. Dù hơi khó khăn, nhưng dâʍ ŧᏂủy̠ của cô ta đã bôi trơn toàn bộ nó. Đến cuối cùng nó đã đâm lút cán khi cô ta chạm mông xuống ghế.

Có lẽ việc đưa một chiếc dươиɠ ѵậŧ giả cỡ lớn vào cơ thể con người lần đầu sẽ là điều cực kì khó khăn. Tuy nhiên cấu tạo bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của loài thú lại có sự đàn hồi gấp nhiều lần so với con người.

Tiếp đó, cậu đem đến một túi nước lớn và kim, thứ được dùng để truyền nước thắng vào cơ thể. Cậu cắm ống tiêm vào tay Miho rồi treo túi nước lên giá.

"Cứ tận hưởng nó đến hết ngày hôm nay đi nhé."

Cậu mỉm cười rồi chờ đợi thời gian tự khởi động của chiếc dươиɠ ѵậŧ giả bên trong âʍ đa͙σ Miho.