Tác: Sorry mn nhé :3 Dạo này hơi bận bịu việc gia sư môn văn cho em gái của đứa bạn để nó chuẩn bị thi ĐH. Vì vậy mà không có thời gian ra chương. Giờ thì t sẽ ra tiếp nhưng tốc độ hơi chậm. Có thể 1 tuần 1 chương hoặc nhanh hơn tùy hứng nhé ^^
_____________________________________
“Cậu chủ sao vậy? Bánh mì này không hợp khẩu vị ạ?”
“Không, nó thực sự rất ngon.”
Chắc chắn không thể nhầm vào đâu được. Miêu nũ và người đàn ông tóc đỏ trong chiếc xe sang trọng đi dự lễ hội ấy chính là Miho và Jack.
Mặc cho cậu biết rằng cơ thể cô ta thuộc về cậu nhưng trái tim thì không bao giờ. Nhưng cậu lại cảm thấy không thể hài lòng với điều đó khi chứng kiến những gì vừa diễn ra. Cậu cậu đang tức giận, nhưng cậu không thể cho Milis biết điều đó. Dù sao hôm nay cũng là lễ hội, cậu muốn chị ấy được vui vẻ.
Không, cậu không được phép tức giận. Sự giận dữ là bằng chứng cho một kẻ thua cuộc trước cảm xúc. Cậu không quan tâm đến việc cô ta đi với ai hay làm gì. Thứ cậu muốn là sự trừng phạt, khiến cô ta bộc lộ con người thật của mình mà thôi.
“Chị có thể xin cho em thêm một cái bánh nữa được không?”
“Ahh, cậu chủ thật là tham đó~ Bác ơi, cho cháu xin thêm một chiếc nữa thôi ạ!”
Milis với tay nhận lấy chiếc bánh rồi đưa cho cậu với một khuôn mặt hứng khởi.
“Đây thưa cậu chủ!”
“Cảm ơn chị, Milis.”
Hôm nay cậu chỉ muốn được nhìn thấy Milis tiếp tục vui vẻ mà thôi.
Sau đó, chị ấy đưa cậu đến những nơi tổ chức trò chơi truyền thống của lễ hội mùa vụ xung diễn ra xung quanh ngọn lửa lớn.
Mọi thứ đều tuyệt vời cho tới khi cậu nhận ra rằng Milis chơi giỏi hơn mình ở mọi trò chơi, kể cả không phải do chị ấy chọn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bầu trời đang dần được nhuộm một màu vàng rực rỡ. Những cái bóng của người dân vây quanh ngọn lửa như đang hòa quyện vào nhau bập bùng theo từng điệu nhạc.
Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Milis bỗng hỏi cậu bằng chất giọng rụt rè.
“Cậu chủ có muốn nhảy với tôi một điệu không...?”
Ánh lửa đang phản chiếu lên đôi mắt đen ngây thơ của Milis. Đã bao lần cậu bị thu hút bởi đôi mắt đó, lần này cũng vậy. Cậu không thể nói lời từ chối chị ấy.
“Nhưng em không biết nhảy đâu.”
“Tôi sẽ dạy cậu chủ.”
Cậu đón lấy mu bàn tay của Milis, đặt nụ hôn lên đó một cách nhẹ nhàng, đó là một nghi thức trước của một quý ông với bạn nhảy. Chị ấy tỏ ra bối rối vì chưa bao giờ được làm vậy, tuy nhiên vẫn cố bình tĩnh nhìn vào mắt cậu với đôi má hơi ửng đỏ.
“Vậy xin hãy dạy em.”
“V-vâng…”
Trông chị ấy như chẳng còn tâm trí để dạy nữa.
“Để bắt đầu… cậu chủ hãy đặt tay lên eo tôi…”
“Như vậy à.”
Cậu rụt rè đưa tay ôm lấy eo của Milis. Bàn tay cậu cảm nhận được rõ ràng vòng eo thon gọn và gợi cảm của chị ấy. Nhưng đây chẳng phải lúc để cậu có những suy nghĩ đầy thú tính như mọi khi.
“Xin hãy nắm lấy tay tôi như vậy.”
Milis đang đưa tay lên với tất cả sự dũng cảm của mình, cậu có thể cảm thấy vậy. Còn cậu, đây là lần đầu được nắm tay một cô gái.
Cậu cũng đưa tay lên. Hai bàn tay chạm nhau, những ngón tay dần đan lại. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ bên kia thật dịu dàng. Bàn tay của chị ấy thật mềm mại, những ngón tay của chị ấy thật thanh mảnh. Trái tim cậu đập loạn như muốn nhảy khỏi l*иg ngực với cảm xúc thật kì lạ, kì lạ vì cảm thấy như được ai đó chấp nhận. Đúng vậy, Milis luôn như một người chị duy nhất, chăm sóc, lo lắng, dịu dàng với cậu.
Từng bước chân vụng về, cậu và Milis đung đưa theo những điệu nhạc nhẹ nhàng. Cậu đã không nhận ra thế giới xung quanh dần mờ nhạt khi nhìn vào đôi mắt đen đẹp đẽ phía trước.
“Học nhảy thật là khó…”
Đôi chân của cậu vẫn chưa thể bước đồng nhịp với Milis. Chị ấy chỉ nở một nụ cười phức tạp nhưng cũng dịu dàng và nói rằng.
“Đôi lúc để đạt được những gì mình muốn thật sự rất khó… Nhưng cậu chủ ạ, tôi có một niềm tin rằng, không gì là không thể. Chúng ta chỉ cần có thêm một chút thời gian thôi…”
Cậu có thể thấy cơ thể của Milis dần sát về phía cậu thêm một chút. Những ngón tay đang đan xen dần được siết chặt hơn bởi chị ấy. Khoảng cách giờ đủ gần để cậu có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ của hoa hồng lan tỏa từ cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay.
Thời gian ngừng trôi dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp, tô điểm bởi những tàn lửa xoáy lên cao vυ't.
“Em đã quên mất những niềm vui của lễ hội từ rất lâu rồi. Cảm ơn Milis.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy…”
Điệu nhảy kết thúc trong sự luyến tiếc nhẹ khi cả hai đã thấm mệt.
“Ưm… chúng ta nên về nhà thôi cậu chủ. Tôi không được phép ở bên ngoài quá khuya. Cả cậu chủ cũng vậy. Bà ấy sẽ mắng tôi đó ~”
“Em hiểu rồi vậy chúng ta về thôi.”
Trong lòng cậu cảm thấy thỏa mãn. Hôm nay là ngày tuyệt vời nhất đối với cậu. Khi cậu được đi cùng một người chị, một người bạn đồng trang lứa với mình. Cậu không cô đơn, vì cậu đã có Milis.
Bước được một đoạn, cậu nhận ra rằng Milis đang cảm thấy khó khăn khi bước đi vì lí do nào đó.
“Chị có ổn không?”
“Tôi ổn thưa cậu chủ… Chúng ta nhanh về nhà thôi nào…”
Trông chị ấy không hề ổn chút nào. Cậu nhìn xuống và nhận ra rằng đôi chân của chị ấy đang đỏ tấy trong chiếc giày cao gót.
Dường như Milis gần như không bao giờ sử dụng nó vì không quen, nhưng bất chấp điều đó, chị ấy đã đeo nó để đi lễ hội với cậu.
“Em không nghĩ thế đâu…”
“C,cậu chủ làm gì vậy!? Tôi là một người hầu! Thật không đáng để cậu phải làm vậy!”
Milis hoảng hốt khi cậu cúi xuống để cởi đôi giày cao gót khỏi chân mình.
“Em sẽ cõng chị về.”
Cậu sẽ rụt rè, cậu sẽ không đủ tự tin khi nói hay làm bất cứ điều gì với người khác. Nhưng lần này là ngoại lệ. Cậu không hiểu tại sao lại nói những lời như vậy và hành động kì lạ như thế. Những điều mà không phải con người thường ngày của cậu làm. Có lẽ đây là lần đầu cảm xúc mạnh hơn lí trí của cậu. Cậu không còn cảm thấy sợ chị ấy sẽ ghét bỏ mình như những người khác nữa, ít nhất là lúc này.
“Không… như thế thật sự rất bất kính… tôi chỉ là một người hầu… thậm chí đã từng là một nô ɭệ…”
“Là một người hầu, phải luôn nghe theo người chủ của mình. Em không nghĩ là chị có thể từ chối yêu cầu của em.”
Milis im lặng trong giây lát với biểu cảm phức tạp. Chị ấy sẽ ghét cậu chăng? Vì câu nói đó? Người hầu phải phục vụ người chủ của mình?
“Thật sao… Tôi nghĩ mình không thể làm trái với yêu cầu của chủ…”
Cậu lo lắng liếc nhìn về phía sau khi cúi người xuống để nhìn Milis. Cậu vẫn thấy nụ cười dịu dàng đó. Trái tim cậu như nhẹ đi phần nào. Mặc dù còn ngập ngừng nhưng cuối cùng chị ấy cũng chịu trèo lên lưng cậu.
“Thật xấu hổ…”
Milis thì thầm như vậy trong khi nghĩ rằng cậu không thể nghe thấy. Cơ thể của Milis thật nhẹ và mềm mại, khiến cậu cảm tưởng như đang mang trên mình một cục bông lớn vậy.
“Đi về nhà thôi nào.”
Thể lực dù không nhiều, tuy nhiên cậu vẫn có thể đưa chị ấy về đến nhà một cách an toàn nhất có thể. Về đến nơi, cậu đã thấy dì Nana đứng đợi sẵn tại cổng từ lúc nào.
Cả cậu và Milis đều ngạc nhiên khi tưởng rằng đến ngày mai dì ấy mới về. Nhưng dì ấy đã về sớm hơn dự kiến.
Lúc này, Milis bắt đầu tỏ ra bối rối và thì thầm nhỏ với cậu.
“Xin hãy thả tôi xuống thưa cậu chủ… đến đây là đủ rồi…”
“Được rồi.”
Khi đặt chân xuống, Milis ngay lập tức cúi đầu trước mặt dì.
“Xin lỗi chủ nhân! Tôi không nghĩ ngài lại về sớm đến vậy!”
Tuy nhiên dì Nana đi lướt qua chị ấy một cách thản nhiên, tiến đến gần cậu.
“Lâu lắm rồi ta mới thấy con đi lễ hội từ hồi đó. Vì lo lắng cho con nên ta mới phải về sớm một chút. Thấy con về muộn như vậy khiến ta cảm thấy bất an lắm đấy.”
“Xin lỗi dì, cháu đã không để ý thời gian… Nhưng không phải lỗi của chị ấy đâu ạ! Xin đừng phạt chị ấy!”
Cậu sợ rằng dì Nana sẽ trừng phạt Milis. Bởi cậu biết rằng dì là một người rất khó tính với tất cả mọi người ngoại trừ cậu. Nhưng dì ấy đã nở nụ cười hiền dịu và xoa đầu cậu.
“Đừng lo, con cứ về phòng đi. Chúng ta chỉ nói chuyện một chút thôi.”
“Xin hãy hứa rằng dì sẽ không trừng phạt chị ấy khi cháu đi.”
“Cậu chủ…”, Milis tỏ ra bối rối hơn khi nghe những lời cậu nói.
“Ta hứa. Giờ thì về phòng đi nào, muộn rồi đó.”
“Vâng…”
Khi cậu bước đi, Milis chỉ cúi đầu xuống, không nhìn lên lấy một lần. Có lẽ chị ấy đang rất lo lắng. Nhưng cậu có thể yên tâm khi dì Nana không phải là một người hay thất hứa.
_________________________________
Sau khi cậu chủ về phòng chỉ còn mình cô và chủ nhân. Bầu không gian trở nên yên ắng đến mức đáng sợ.
“Nhìn vào mắt ta.”
Milis đang run rẩy khi nghe lệnh, ngước lên nhìn chủ nhân của mình. Đôi mắt của ngài ấy luôn sắc sảo đến kì lạ, như thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Milis đang sợ hãi.
Không phải vì cô đưa cậu chủ về muộn.
Cũng không phải vì cậu chủ đã cõng cô về.
“Ngươi có nhớ ta từng nói gì không Milis?”
Giọng nói lạnh lùng đầy uy áp khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán cô.
“Thưa chủ nhân… tôi có nhớ…”
“Nhiệm vụ của tôi chỉ là trao cơ thể mình cho cậu chủ… khiến cậu chủ thỏa mãn mỗi khi cần...”
“Và không được phép vượt quá giới hạn.”
Chủ nhân nối tiếp lời của cô một cách thật dứt khoát. Milis cảm thấy không thể nhìn vào đôi mắt sắc bén đó của chủ nhân thêm nữa, nên đã cúi xuống. Nếu nhìn lâu hơn, cô không chắc đôi chân mình có thể đứng vững.
“Ngươi phải nhìn thẳng vào mắt ta.”
“V-vâng…”
Nước mắt dường như đang muốn tràn khỏi khóe mi cô khi cố gắng ngước nhìn lên một lần nữa.
“Ngươi biết rõ vị trí của mình chứ?”
Cuộc sống của cô tồn tại phụ thuộc vào người khác. Cô thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội này, một nô ɭệ không hơn không kém. Vì vậy cô nhẹ gật đầu trước câu hỏi của chủ nhân.
“Tôi là... một nô ɭệ…”
Chủ nhân cất lên chất giọng lạnh lùng một lần nữa trước khi quay bước vào nhà.
“Hãy luôn nhớ như vậy. Sẽ không có lần sau đâu Milis.”