Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 5: Milis

“Cậu chủ, bà ấy nói với tôi rằng hôm nay không thể về với cậu chủ được. Bà ấy cũng muốn gửi lời xin lỗi.”

Dì Nana dường như vẫn bận bịu với những nô ɭệ như mọi khi. Có lẽ hôm nay chỉ còn cậu và Milis ở nhà.

“Em hiểu rồi. Bảo với dì ấy đừng quá lo lắng cho em.”

Milis giúp cậu cởϊ áσ khoác khi vào nhà và treo nó lên móc. Đồng thời chị ấy rà soát người cậu bằng mắt một cách chăm chú.

“Cậu chủ lại bị thương rồi…”

“không sao đâu, nó chỉ là vết thương ngoài da thôi. Em ổn mà.”

Có lẽ góc nhọn của quyển sách Jack ném đã khiến gáy cậu bị trầy da một chút, đó không phải là một vết thương nghiêm trọng. Nhưng Milis đang nhìn nó giống như một vết thương rất nghiêm trọng.

“Nó có thể nhiễm trùng nếu như không được chữa trị đúng cách đó cậu chủ biết không.”

Milis buông lời trách móc và kéo cậu về phòng rồi đem thuốc bôi tới. Chị ấy đặt những đầu ngón tay thanh mảnh lên gáy cậu để bắt đầu thoa thuốc. Cảm giác xót đã biến mất, thay vào đó là hơi ấm từ tay của chị ấy.

“Xong rồi đó, giờ thì hãy nghỉ ngơi để cơ thể hồi phục nhanh hơn nhé.”

Cậu gật đầu đáp lại.

“Em hiểu rồi.”

Sau khi Milis rời khỏi phòng, cậu tiếp tục mở quyển sách hướng dẫn về cách pha chế thuốc để nghiên cứu về việc điều chỉnh thời gian tác dụng lên cơ thể.

Nhiều giờ trôi qua, khi cậu đang chú tâm vào công việc của mình với những lọ thuốc bột trên bàn thì tiếng hét của của ai đó vang lên. Không ai khác ngoài Milis. Cậu vội vã đứng dậy khiến chiếc ghế đổ xuống đất, nhanh chóng ra khỏi phòng tìm kiếm chị ấy.

Lần theo tiếng của Milis khi nãy đến phòng ăn, cậu đã tìm thấy trong trạng thái bị một vết bỏng nhẹ ở đùi. Chiếc chảo mỡ nằm dưới đất cho thấy chị ấy đã làm rơi nó, khiến cho mỡ bắn ra khắp nơi.

“Chị có sao không?”

Cậu lo lắng khi nhìn vào vết thương của Milis. Sẽ không tốt nếu như nó để lại sẹo trên cặp đùi trắng trẻo của chị ấy.

“Để e đỡ chị dậy.”

“Ugh… không cần đâu cậu chủ…”

Dù cho Milis nói vậy, cậu vẫn đỡ chị ấy dậy.

“Lúc nãy e cũng từ chối sự giúp đỡ của chị nhưng chị vẫn bôi thuốc cho em. Em nghĩ giờ đây chúng ta chỉ đổi chỗ cho nhau thôi.”

“Đừng nói cậu chủ định trả thù tôi đấy nhé.”

Dù đang đau, nhưng Milis vẫn cười khúc khích một cách thật dễ thương. Cậu dìu chị ấy vào kho thuốc để tìm thuốc chữa bỏng cùng băng quấn.

“Để em băng cho chị.”

“Tôi có thể tự băng được mà cậu chủ. Thân là một nô ɭệ cũng như là một người hầu tôi không thể để cậu chủ làm như vậy được.”

Mặc cho Milis từ chối, nhưng cậu vẫn nhất quyết đòi băng bó. Một phần là cũng bởi cậu đang mưu tính việc được chạm vào cặp đùi của chị ấy. Không còn lựa chọn nào khác, chị ấy đành ngồi lên ghế và đưa chân cho cậu.

“Xin hãy nhẹ nhàng ạ…”

Hương thơm của Milis bay vào mũi cậu. Một mùi hương thật quyến rũ, như đôi chân của chị ấy vậy. Nhưng vết bỏng sẽ phá hỏng sự quyến rũ đó nếu cậu không chữa trị nhanh cho chị ấy.

“Ahh…”

Milis khẽ thốt lên khi ngón tay cậu chạm vào đùi chị ấy.

“Nhột quá…”

Chị ấy đang cố quyến rũ cậu sao? Những suy nghĩ trong đầu cậu lúc này bắt đầu tràn ngập về chị ấy. Cậu đã không nhận ra rằng Milis đang nhìn mình tự bao giờ.

“Cậu chủ.”

Chị ấy gọi cậu với giọng rụt rè.

“Em nghe đây.”

“Cậu chủ đang nhìn đùi tôi sao?”

Cậu chết lặng, Milis đã nhận ra điều đó, chị ấy sẽ ghét cậu mất.

“Em…”

Cổ họng cậu khô khốc. Một Milis luôn đối xử tốt với cậu sẽ không còn nữa. Chị ấy sẽ khinh bỉ cậu sao? Chị ấy sẽ ghét cậu sao?

Nhưng chị ấy đã không làm như vậy. Chị ấy nhìn thẳng vào đôi mắt cậu với một cách dịu dàng.

“Tôi đã bị cưỡиɠ ɧϊếp vào năm mười ba tuổi. Tôi đã không còn trong trắng nữa. Tôi không thể trao được lần đầu cho cậu chủ. Nhưng… nếu như cậu chủ không phiền với điều đó, thân thể này sẽ thuộc về cậu chủ mãi mãi.”

Milis cho phép cậu làm điều đó với chị ấy. Nếu muốn cậu có thể chạm vào chị ấy ngay lúc này. Nhưng một cảm xúc mạnh mẽ hơn đã kìm lại con thú trong cậu.

“Em không thể làm thế với chị. Đã ba năm kể từ khi chúng ta lần đầu gặp nhau, chị đã luôn chăm sóc, ân cần và dịu dàng với em.Vì vậy mà từ lúc nào em luôn coi chị như một người chị ruột vậy. Em thực sự xin lỗi vì đã làm những điều không nên với chị.”

Cậu đã băng xong vết bỏng và buộc nút thắt cuối cùng một cách vụng về. Đôi môi của Milis hé mở như muốn nói điều gì nhưng lại mím vào tạo thành một nụ cười ấm áp.

“Nghe được những lời thổ lộ chân thành của cậu chủ… tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

Cậu cũng cố gắng để mỉm cười và đáp lại.

“Em băng xong rồi đó. Giờ e về phòng đây.”

Tuy nhiên từ lúc nào Milis đã bám lấy vạt áo cậu.

“Cậu chủ có biết mai là ngày gì không?”

Nếu cậu nhớ không nhầm thì mai là ngày diễn ra lễ hội mùa vụ. Mọi người sẽ cùng ra ngoài với người thân, người bạn, người yêu, cùng nhảy quanh ngọn lửa lớn để cảm ơn nữ thần mùa vụ.

“Nếu em nhớ không nhầm thì ngày mai là lễ hội mùa vụ.”

“Cậu chủ sẽ định đi chứ?”

Câu hỏi đó của Milis khiến cậu cảm thấy bối rối. Cậu đã không đi lễ hội mùa vụ kể từ khi cha mẹ mất. Dì Nana thì luôn bận rộn hơn với công việc trong những ngày lễ hội như thế này nên không thể đi cùng cậu. Có lẽ năm nay cậu cũng sẽ ở nhà.

“Em nghĩ mình sẽ ở nhà… dù sao thì cũng không ai đi cùng em cả…”

“Điều này nghe có vẻ thật vô lễ với một người hầu như tôi. Nhưng liệu tôi có thể mạn phép đi cùng cậu chủ chứ?”

Câu nói của Milis khiến cậu sững lại trong giây lát vì đây là lần đầu chị ấy nói như vậy.

“Ah… em đã nói rằng em coi chị như là chị ruột của em. Nếu chị muốn đi thì không sao cả…”

Cậu thực sự không muốn đi lễ hội buồn chán ấy. Tuy nhiên vì Milis, có lẽ cậu sẽ nghĩ lại đôi chút.

____________________________________

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng những ngọn lửa lớn tại nhiều nơi trong vương quốc đã cháy sáng cả bầu trời. Tiếng nhạc và tiếng chóng bắt đầu ngân vang khắp nơi tạo thành nên những nhịp điệu ồn ào.

Dì Nana vẫn chưa về từ hôm kia vì bận với những đơn hàng buôn bán nô ɭệ. Dì ấy bận hơn những kẻ buôn bán nô ɭệ bất hợp pháp là bởi luôn phải tỉ mỉ kiểm tra mục đích, nhân cách và thân thế của người mua trước khi bán, tránh họ rơi vào tay của những kẻ xấu.

Cậu mở tủ quần áo và tìm cho mình một bộ đẹp nhất có thể. Đến khi tìm thấy chúng gần như đã bị phủ bụi mù vì chưa bao giờ được dùng đến. Khi rũ nó cậu đã ho sặc sụa khi hít phải một đống bụi vào mũi.

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi thưa cậu chủ.”

“Đ-đợi chút em ra ngay đây.”

Cơn ngái ngủ vẫn còn cho đến khi cậu mở cửa ra. Nếu không phải là mơ, cậu thực sự đang được thấy một thiên thần. Chứng kiến cậu lâm vào trạng thái đứng hình, Milis tỏ ra bối rối nhìn lại quần áo mình.

“Cậu chủ, trông tôi có gì đó không ổn sao?”

“K-không, chị trông rất đẹp…”

Milis mỉm cười một cách dễ thương khi được nghe lời khen từ cậu.

“Cảm ơn cậu chủ. Đây là bộ váy mà bà ấy đã mua cho tôi, thường được dùng để tiếp khách vào những dịp đặc biệt đó.”

Chiếc váy mà chị ấy đang mặc là bộ váy ren dài màu tím với những họa tiết tỉ mỉ. Cậu có thể khẳng định được nó đã được dì Nana chọn lựa rất cẩn thận, để có thể tôn lên được màu đen củ mái tóc và đôi mắt và vẻ đẹp của chị ấy.

“Chúng ta cùng đi thôi cậu chủ. Tôi rất muốn cậu chủ được chứng kiến điều đặc biệt nhất trước khi bắt đầu lễ hội.”

Milis cùng cậu rời khỏi nhà và đi bộ tới một trong những trung tâm của lễ hội, quận 2, nơi mà cậu đang sinh sống.

Cùng đi với Milis trên con đường chính náo nhiệt của thị trấn cậu bắt đầu cảm thấy tò mò về câu nói của chị ấy trong khi nhìn mọi thứ xung quanh.

“Điều đặc biệt mà chị nói khi nãy là gì vậy?.”

“Cậu chủ sẽ thấy khi chúng ta đến thôi.”

Milis cười khúc khích một cách dễ thương. Sau một lúc, cậu và chị ấy đã đến quảng trường rộng lớn của quận hai. Nơi đây mọi người đang tụ tập xung quanh một đống gỗ lớn tại trung tâm. Bốn phía đều có người đang cầm một ngọn đuốc trên tay. Tất cả mọi người đang bắt đầu đông thanh đếm ngược cho điều gì đó.

Từ nhỏ cậu đã được đi cùng cha mẹ khi ngày hội diễn ra. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được những kiến những điều xảy ra trước ngày hội.

Mọi đã đếm đến một. Bốn ngọn đuốc được ném vào trong đống gỗ lớn. Một ngọn lửa bất chợt bùng cháy dữ dội khiến mọi người, cả cậu và Milis đều giật mình.

“T-thật tuyệt vời!”

“Đó chưa phải điều tuyệt nhất đâu cậu chủ.”

Nói vậy Milis chỉ về phía những gian hàng làm từ lúa mạch đang được người dân mở trải dài khắp tuyến đường chính của quận. Không khí của lễ hội khiến cho tâm trạng cậu trở nên tốt hơn, mặc dù mới hôm qua còn muốn ở nhà.

“Miễn phí đây mọi người! Xin hãy vào đây ăn thử bánh mì mới nóng hổi của chúng tôi!”

Một người đang phát bánh mì gần đó.

“Cậu chủ muốn ăn thử chứ?”

“T-tất nhiên rồi.”

Milis cũng muốn cậu ăn thử chiếc bánh đó. Đương nhiên không đời đời nào cậu có thể từ chối chị ấy dù chiếc bánh có dở hay không.

Tuy nhiên chiếc bánh ngon ngoài sức tưởng tượng của cậu. Đầu tiên là mùi thơm của bột mì nhẹ nhàng phảng phất. Lớp vỏ bánh vàng giòn và bên trong mềm mịn như bông.

“Nó thật ngon! Chị ăn thử đi!”

“Được rồi cậu chủ ăn nốt đi rồi hãy nói.”

Milis bật cười khi thấy miệng cậu phồng lên vì đống bánh mì chưa kịp nuốt. Chị ấy lấy xin một chiếc bánh mì từ người phát và cúi đầu cảm ơn, điều mà cậu chưa nghĩ đến khi nhận bánh từ họ.

Phía sau lưng cậu, một chiếc xe ngựa xa hoa đi qua con đường lớn. Theo linh cảm lúc này mách bảo cậu quay đầu lại.

Nhìn qua cửa sổ của chiếc xe, cậu thấy một miêu nữ với mái tóc bạch kim và một người đàn ông với mái tóc màu đỏ.