Chương 73: Hẹn hò?
Bàn tay đang cầm sách của Giang Túc dừng lại, qua mấy giây sau, ngón tay của anh xoa xoa trang sách, ngẩng đầu nói: "Hẹn hò?"
Giọng điệu khá nhẹ nhàng, còn đem theo chút trêu ghẹo.
Nhịp tim Lâm Vi đập nhanh hơn.
Cô không hiểu gần đây mình bị sao nữa, hình như từ lúc Lương Viên tặng trà sữa cho cậu ta, thì mỗi lần đối diện với cậu ta cô đều không lý do mà cảm thấy hoảng hốt, chột dạ.
Thậm chí có mấy lần cô còn nghi ngờ, có khi nào trong ly trà sữa đó bỏ thuốc gì làm ảnh hưởng đến tim không nữa.
Lâm Vi im lặng, thấy cậu thiếu niên ở trước mặt vẫn tỉnh bơ, chậm chạp cất sách vở vào balo, giống như câu nói vừa nãy chỉ là một lời nói đùa nhạt nhẽo vậy ấy.
Cậu ta và cô cũng coi như khá thân nhau rồi, đùa tý thì sao chứ, cô cần thiết phải để ý như vậy sao?
Ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, cậu ta nói cô đang hôn gián tiếp, cũng không thấy cô để tâm như vậy.
Lâm Vi lại im lặng, nhỏ giọng nói: "Cũng coi như là hẹn hò đi, nhưng mà không phải hẹn hò với tôi, mà là với bọn họ."
Giang Túc bị cách dùng từ kỳ dị quả cô trọc cười, khóe môi hơi khẽ nhếch lên, chẳng qua chỉ là chớp mắt một cái thì đã biến mất rồi, lúc anh mở miệng nói lần nữa thì giọng điệu trở nên nhàn nhạt: "Bọn họ là ai?"
Cô đếm đếm ngón tay nói: "Trừ tôi ra, còn có Vương Vĩ, Trần Dương, có lẽ vẫn còn người khác nữa, tôi cũng không rõ lắm."
Giang Túc đem balo vứt sang cái ghế bỏ trống ở bên cạnh: "Trần Dương là ai?"
"..."
Lâm Vi thấy có chút đau lòng thay Trần Dương: "Chính là người bao chúng ta đi ăn tối nay, cũng chính là cậu nam sinh tối hôm đó ở sân bóng rổ bị cậu thay thế."
Lâm Vi thấy biểu cảm của Giang Túc chẳng có chút thay đổi nào, cho rằng cậu ta vẫn chưa load kịp, liền giơ tay lên, chỉ vào vị trí thứ hai từ dưới lên ở giữa lớp: "Nhìn thấy chưa, chính là cái người mặc áo ngắn tay màu cam ấy. Trước kia là người đứng nhất từ dưới lên của lớp nhất, sau khi cậu chuyển vào, thì cậu ta tăng thêm được một bậc, bố cậu ta vui mừng lắm, thấy con trai mình cuối cùng cũng không xếp hạng chót nữa rồi, vui mừng mua luôn cho cậu ta một cái điện thoại mới."
Giang Túc: "..."
"Trần Dương bởi vì chuyện lần trước, vẫn luôn rất cảm kích cậu, vì vậy mới muốn mời cậu ăn cơm, kết quả cậu ngay cả người ta là ai cũng không nhớ, Trần Dương mà biết được, chắc chắn sẽ đau lòng lắm luôn, tốt xấu gì hai người cũng là anh em đồng cam cộng khổ, cậu hạng chót, cậu ta hạng chót thứ hai, mỗi lần nhìn bảng thành tích thì ít nhất cậu cũng sẽ phải có ấn tượng với người đè phía trên mình chứ nhỉ."
"..."
Giang Túc vươn tay ra, chạm vào lông mày của Lâm Vi: "Nói lung tung cái gì vậy."
Lâm Vi lắc đầu: "Tôi nói lung tung chỗ nào chứ."
Dừng lại một chút, Lâm Vi mới phản ứng ra cậu ta đang chỉ câu "người đè phía trên cậu."
Nhưng, Lâm Vi sẽ không dễ dàng mà chịu nhận lấy sai lầm như vậy, cô không nhịn được mà lầm bầm nói: "Câu đầu tiên cậu nói với tôi còn quá đáng hơn, sao cậu không nói chính cậu đi."
"Câu nào?"
"Chính là, rốt cuộc cậu còn muốn đè lên người tôi bao lâu nữa."
Giang Túc: "..."
Lâm Vi: "..."
Hai người yên tĩnh một cách kỳ lạ, Lâm Vi rất muốn cắn lưỡi.
Rõ ràng lúc người ta nói câu này, có lẽ cũng không có ý gì khác đâu, rồi bây giờ hay rồi, không có thì cũng thành có luôn.
Lâm Vi im lặng nhìn Giang Túc một hồi, quyết định mặt dày đổi chủ đề: ".. Rốt cuộc cậu có đi hay không?"
Bạn nhỏ bàn trên ở trường học trước giờ vẫn luôn ăn nói nhẹ nhàng, lúc này pha thêm một chút tức giận.
Thẹn quá hóa giận.
Giang Túc cầm balo đứng dậy: "Đi cùng cậu."
Thực ra vốn dĩ đã nói là bốn người đi ăn, nhưng Vương Vĩ thấy chỉ có mỗi mình Lâm Vi là con gái, sợ cô thấy chán nên đã rủ thêm Bạch Kiến.
Mấy người đang chuẩn bị đi xuống, thì Hứa Thuật và Trình Trúc đi đến.
Chuyện ở sân bóng rổ, Hứa Thuật chắc chắn chính là công thần, vậy nên nhìn thấy Hứa Thuật và Trình Trúc đi đến Vương Vĩ cực kỳ nhiệt tình giơ tay lên chào hỏi hai người họ.
Bữa ăn bốn người chớp mắt biến thành bảy người.
Thứ sáu, sợ rằng nơi bọn họ muốn đến ăn không có cái bàn to như vậy, nên sau khi tính đủ số người, Trần Dương bèn cầm điện thoại gọi cho bố cậu ta: "Hôm nay con muốn mời bạn của con đi ăn, ở trong trường họ đã từng giúp đỡ con, vốn dĩ có bốn người, nhưng bây giờ lại thành bảy người rồi, bố để cho con một phòng lớn đi."
Vương Vĩ thấy Trần Dương nói nghe có vẻ rất xa hoa, không nhịn được bèn hỏi: "Chúng ta đi đâu ăn vậy?"
"Nhất Phẩm Lâu" đây là một nhà hàng có tiếng lâu đời, bình thường rất khó đặt được chỗ, năm ngoái vừa mở thêm chi nhánh thứ ba.
Giá thì không đắt, nhưng đối với học sinh mà nói, thì chắc chắn là một cái giá trên trời, một bàn ăn bảy người, tính thế nào cũng phải vượt qua bốn con số.
Trần Dương thương lượng với Vương Vĩ mời mọi người ăn cơm, Vương Vĩ cũng cảm thấy nên mời mọi người một bữa, nhưng không ngờ rằng Trần Dương lại tiêu hoang như vậy.
Vương Vĩ sờ sờ đầu: "Cũng không cần xa xỉ như vậy đâu."
"Không hề xa xỉ, mẹ tôi sẽ làm cho mọi người ăn."
Vương Vĩ thấy hơi mơ hồ: "Mẹ cậu chạy đến Nhất Phẩm Lâu nấu ăn cho bọn tôi?"
"Đúng vậy, mẹ tôi ngày nào cũng ở Nhất Phẩm Lâu nấu ăn, cái này có gì mà kỳ lạ đâu." Trần Dương dừng lại vài giây, sau đó giải thích: "Mẹ tôi là bếp trưởng của Nhất Phẩm Lâu."
"Thế còn bố cậu?"
"Bố tôi là ông chủ của Nhất Phẩm Lâu."
Vương Vĩ: "..."
Lúc mấy người họ sắp đi đến cổng trường, thì có người gọi lại: "Vương Vĩ? Trần Dương?"
Trừ Giang Túc ra, nhưng người khác đều nhìn về hướng giọng nói kia.
Là lớp trưởng Lương Tư Thần.
Tứ Trung ở thành đông, Lương Tư Thần ở thành tây, từ lúc lên lớp 11 thì bắt đầu dọn vào ở ký túc xá.
Lúc này đang đeo balo đi về nhà.
Cậu ta đi đến gần, nhìn một nhóm người hỏi: "Mấy cậu đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm." Vương Vĩ nói.
Lương Tư Thần có chút ngạc nhiên liếc nhìn Giang Túc người đứng ở vị trí xa nhất, đè thấp giọng xuống hỏi Vương Vĩ: "Cậu ta cũng đi?"
"Đúng vậy." Vương Vĩ gật đầu, lại hỏi: "Lớp trường cùng đi không?"
Lương Tư Thần lắc đầu: "Không không không, mẹ tôi đang đợi ngoài cổng trường rồi."
Không nói nữa, Lương Tư Thần rời đi, chỉ là lúc đi qua người Giang Túc, cậu ta quay đầu liếc nhìn Giang Túc một cái, sau đó nhìn Lâm Vi cười híp mắt chào hỏi: "Lâm Vi."
Lâm Vi: "Lớp trưởng."
Lương Tư Thần: "Chúc cậu 1/5 vui vẻ trước, còn có, có lẽ mình sẽ có đề bài không hiểu, lúc đó sẽ nhắn trên QQ* hỏi cậu, đừng có bơ mình nhớ."
Giang Túc lườm cậu ta một cái.
Lâm Vi: "Sẽ không bơ cậu đâu."
"Ừ, không nói nữa, tôi đi trước đây." Lương Tư Thần nhìn Lâm Vi nói một câu tạm biệt, sau đó lại nhìn về phía mọi người nói tạm biệt, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Giang Túc, nhìn thêm vài giây, sau đó quay người đi ra khỏi cổng trường.
*QQ: Một ứng dụng nhắn tin trò truyện của Trung Quốc.