Chương 57: Cố ý đấy
Bạch Kiến bị dọa sợ phát ngốc luôn rồi, mặt trắng bệch há miệng nói không ra tiếng.
Mấy người Vương Vĩ, Trần Dương cách Lâm Vi một khoảng khá xa, nhìn thấy cảnh này, muốn chạy đến ngăn nhưng đã muộn rồi.
"Lâm trùm!"
Trong tiếng hét lớn của Vương Vĩ, Lâm Vi nhìn về quả bóng đang bay đến phía mình, cắn môi không biết nên làm thế nào.
Chỗ này là sân thể dục có rất nhiều người, nếu như cô dùng một chân đá bay quả bóng đi, có phải sẽ nổi khắp toàn trường giống như bạn bàn sau của cô không.
Nhưng cô cũng không thể vì dữ hình tượng ngoan ngoãn, mà khiến bản thân bị thương được.
Cô sợ đau.
Lâm Vi chớp chớp mắt, quyết định lựa chọn giải quyết theo kiểu yếu đuối một chút.
Nghĩ vậy, Lâm Vi liền trợn to mắt, giả thành bộ dạng sợ hãi hoang mang khi phát hiện bóng đang bay về phía mình: "A a a" dơ tay lên, vung loạn về phía trước.
Mặt bóng bay đến, đập vào lòng bàn tay của cô, sau đó rơi xuống dưới đất, bịch bịch bịch đập xuống dưới đất sau đó lăn đi ra xa khoảng một mét, rồi bị người ta dùng chân ngăn lại.
Lúc Lâm Vi đập bay quả bóng, đã có dùng lực, nhưng lực hỗ trợ nhau, mặc dù cô dùng lực để đập lại quả bóng bay đến, nhưng thế nào thì cũng là dùng tay không ngăn bóng, lòng bàn tay đỏ lên, một cơn đau bứt rứt như kim châm chích tê hết cả bàn tay.
Lâm Vi sợ đau, thực sự cũng rất đau, nhưng không đến nỗi bật khóc, vì giả cho giống, cô nắm lấy tay mình, cô a lên một tiếng rất nhỏ, đau đến nỗi không chịu được nữa ngã ngồi xuống đất.
"Lâm Vi, Vi Vi!" Bạch Kiến phản ứng lại, hoảng hốt ngồi xuống, không đợi Bạch Kiến kịp làm gì, đã có người nhanh hơn một bước, quỳ xuống trước mặt Lâm Vi, cầm lấy áo đồng phục buộc vào cổ tay Lâm Vi.
Lâm Vi đang diễn cảnh đau đớn, nước mắt rưng rưng ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhìn thấy chiếc hoa tai màu đen quen thuộc.
Giang Túc, sao cậu ta lại ở đây.
Lâm Vi đang nghĩ ngợi, thì người cô đã bị Giang Túc kéo đứng dậy.
Giọng nói lạnh lùng của cậu thiếu niên vang lên: "Phòng ý tế."
Cô vì để bản thân mình nhìn yếu đuối không có tý sức lực nào không thể tự mình xử lý được, nên cần phải diễn, nhưng không đến mức phải chạy đến phòng ý tế chứ.
Càng huống hồ, tay cô còn chẳng bị sao cả, mặc dù hơi đau một tý, nhưng bây giờ đau cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
"Này, này." Lâm Vi vươn tay về sau nhẹ nhàng kéo cổ tay cậu ta một cái.
Giang Túc đang chuẩn bị đưa cô đến phòng y tế, phát hiện được động tác nhỏ của cô, liền quay đầu lại nhìn cô.
"Không cần đi phòng y tế." Lâm Vi nhỏ giọng nói.
Bạn nhỏ bàn trên vành mắt đỏ đỏ, nói ra câu này, nhìn thế nào cũng không thấy thuyết phục.
Giang Túc không nói gì.
Lâm Vi thấy cậu ta không buông cổ tay mình ra, lại nhỏ giọng gấp gáp nói: "Tôi không sao."
Hàng mi ướt đấm nước mắt của cô gái nhỏ vì vội vàng nói mà run lên.
Giang Túc nhìn chằm chằm cô, vẫn thấy không yên tâm: "Thực sự không sao?"
"Thật sự không sao." Lâm Vi suýt nữa thì thề trước đám đông rồi: "Tôi mà lừa cậu, lần sau thi tôi không được hạng nhất."
"..."
Giang Túc không biết nên khóc hay cười nữa.
Ngưng lại một lát, anh gật đầu nói: "Được rồi, nghe cậu."
Nói xong, anh liền buông cổ tay đang được buộc cái khoác nhà trường của cô ra, quay người nhìn vào hai đám người trong sân bóng rổ: "Chuyện gì thế hả?"
Mấy học sinh thể dục biết Giang Túc, mặc dù bình thường ở trong trường có hơi hống hách chút, nhưng cũng chỉ là loại người thấy ai yếu thì bắt nạt ai mạnh hơn thì sợ, không dám chọc đến vị trùm trường được mọi người đồn là suýt chút nữa thì gϊếŧ người này.
Càng huống hồ, không lâu trước đó, trong quán mì Duyên Phận, vị trùm trường này vừa dạy dỗ vị đại ca của trường nghề.
Vì vậy mấy người đó gần như không ai dám hé răng nói gì.
Còn về mấy người lớp nhất lớp hai, cũng không dám nói gì, chỉ có Vương Vĩ hiểu chuyện đem ngọn ngành sự việc nói lại một lượi cho Giang Túc nghe.
Vương Vĩ càng nói càng thấy tức, chủ đề xa đến mỗi lần bọn họ chơi bóng rổ đều bị mấy người lớp tám này đi ra gây gấn hùng hổ.
Giang Túc lười biếng dựa vào tấm lưới của sân bóng rồ, rũ mí mắt xuống, cũng không biết là có đang nghe hay không.
Mãi đến lúc Vương Vĩ nói xong rồi, Giang Túc mới ngẩng đầu lên nói: "Bóng kia là ai đánh?"
Vương Vĩ? , chỉ vào người tóc ngắn nhất và nhìn cũng to con nhất trong sân bóng rổ nói: "Chính là cậu ta, Trương Chí Siêu."
Giang Túc thuận theo hướng tay của cậu ta nhìn qua bên đó.
Trương Chí Siêu bật cười dơ hai tay lên, chẳng có chút dáng vẻ muốn xin lỗi gì hết mở miệng nói: "Hiểu nhầm thôi, thực sự không phải cố ý."
Giang Túc bình tĩnh thu ánh mắt lại, cúi người tay nhặt quả bóng dưới chân, cổ ta dùng lực trực tiếp ném vào đầu Trương Chí Siêu.
Giang Túc từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái chẳng đâu vào đâu, động tác bất ngờ này của anh, gần như không cho người ta có cơ hội để phòng bị hay chuẩn bị gì.
Vương Vĩ đứng bên cạnh Giang Túc, ngược lại hết sức kinh ngạc.
Trùm trường trước giờ vẫn luôn dứt khoát, không nói nhiều rồi ra tay ác như vậy sao?
Lần trước ở quán mì Duyên Phận, đối với đại ca trường nghề cũng như vậy, không nói nhảm lấy một chữ.
Trương Chí Siêu bị đập một cái người loạng choạng, sau đó ôm đầu, nhìn Giang Túc: "Đ.."
Chữ * còn chưa nói xong, thì Giang Túc đã nhàn hạ đem bàn tay vừa nãy cầm bóng đập vào đầu cậu ta đút vào túi quần, hơi nghiêng đầu nói: "Cố ý đấy."