Chương 27: Đi thôi, dẫn cậu bỏ nhà theo trai
Giang Túc bước về phía trước vài bước, cách tấm cửa kính nhìn về hướng khi nãy tiểu hàng xóm ngồi.
* * *cô vẫn còn ở đó.
Cửa hàng KFC rất to, tiểu hàng xóm dáng người nhỏ bé gầy yếu chiếm lấy một góc nhỏ, nhìn có chút cô đơn.
Giang Túc không hiểu sao trong tim như có gì đó chọc vào một cái.
Có chút đau.
Nhưng chút đau đó rất nhanh đã biến mất rồi.
Giang Túc cảm thấy có chút kỳ diệu, nữ sinh tên Lâm Vi này, thời gian quen biết với anh chưa được bao lâu, tiếp xúc cũng không nhiều. Lần đầu gặp cho rằng cô là một cô bé học sinh cấp ba ngoan ngoãn nghe lời, sau này mới biết, đó chỉ là vẻ ngoài mà cô thể hiện ra mà thôi.
Cô trong mắt anh, mỗi ngày đều có sự thay đổi, trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng một người lại có thể có nhiều dáng vẻ như vậy, càng không biết một người có thể khơi dậy cho anh nhiều cảm xúc như vậy.
Đêm khuya nên đường phố yên tĩnh một cách dị thường, bóng đèn quấn trên cây lúc sáng lúc tối.
Giang Túc nhìn về phía cô gái đang múa bút thành văn kia một hồi, cuối cùng vẫn là lùi lại phía sau mấy bước, dơ tay mở cửa ra.
Giây phút đó, Giang Túc cảm thấy mình không chỉ đơn giản mở cánh cửa tiệm KFC, mà càng giống như mở ra cánh cửa của một câu chuyện nào đó hơn.
Mãi sau này, Giang Túc mới biết, câu chuyện nào đó rất tầm thường, ai ai cũng gặp phải, tên của nó gọi là tình yêu.
Gặp được tình yêu không phụ bạc.
* * *
"Xin hỏi muốn dùng gì?"
Quầy thu ngân không xa, truyền đến giọng nói ngọt ngào của chị gái phục vụ.
Lâm Vi không để ý, tập trung hết tinh thần vào câu cuối cùng của đề toán.
Lâm Vi làm xong đề toán, xoay xoay cổ tay đã viết chữ một lúc lâu, sau đó lại nghe thấy giọng nói của chị gái phục vụ, giọng điệu còn ngọt hơn khi nãy: "Xin hỏi anh muốn ăn ở đây hay mang về?"
"Đây."
Trả lời một cách keo kiệt, chỉ có một chữ.
Âm sắc không tệ, nhưng có chút lạnh nhạt, lại có chút.. quen tai.
Lâm Vi quay đầu lại nhìn.
Giang Túc mặc một chiếc áo khoác màu trắng, sờ sờ mặt rồi rút điện thoại ra.
Lúc chị thu ngân quét mã, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt của anh.
Anh cụp mí mắt xuống, mặt đối diện với ánh mắt nhiều lần nhìn đến của chị gái kia, biểu cảm trên mặt chẳng hề thay đổi tý nào, cổ anh dài, đứng ở trước quầy thu ngân, ánh lên một mảng, nhìn có vẻ quý tộc, có điều trên người toát ra chút không kiên nhẫn, nhìn không giống như đến trả tiền, mà giống như đòi nợ hơn.
Trả tiền xong, Giang Túc nhét điện thoại vào túi, một tay cầm lấy khay, mặt vô cảm đi về phía Lâm Vi đang ngồi.
Ánh mắt Lâm Vi đang nhìn chằm chằm vào anh, bị anh bắt gặp.
"..."
Lâm Vi ngưng lại ba giây, lòng nghĩ đã bị nhìn thấy rồi, bây giờ mà tránh đi, thì chẳng khác nào cô đang chột dạ, liền dứt khoát tươi cười vẫy tay với Giang Túc: "Bạn học Giang, trùng hợp vậy, ra ngoài ăn đêm à."
Giang Túc đặt khay lên trên bàn cô vừa nằm bò ra, kéo ghế ngồi trước mặt cô, đáp lại cô một câu: "Ừ"
Lâm Vi nhìn lướt qua đồ ăn của anh, đều là hai phần.
Lúc cô đang nghĩ ngợi anh ăn đêm nhiều vậy, thì Giang Túc cầm một cốc trà sữa nóng, đặt xuống bên cạnh ta cô.
Lâm Vi a lên một tiếng, hỏi: "Cho tôi à?"
Giang Túc mở ống hút ra, cắm vào cốc coca thêm đá, gật đầu "ừ".
"Cảm ơn."
Giang Túc không nói gì, anh uống hai hớp coca, ngẩng đầu nhìn Lâm Vi: "Sao cậu lại chạy ra tận đây làm bài tập thế?"
Lâm Vi há miệng, hơi không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ ngợi vài giây, bắt đầu mở to mắt chém gió: "Chỗ này phong thủy tốt, làm đề cực kỳ có cảm giác."
Giang Túc trong lòng nghĩ, cậu cứ chém đi.
Con cái nhà ai nửa đêm vẫn còn ngồi đây làm đề chứ, tám phần là cãi nhau với người nhà rồi, nổi loạn lên rồi bỏ nhà đi.
Có điều bạn nhỏ bàn trước không hổ anh là em gái cuồng Thanh Hoa, ôm một chồng đề thi bỏ nhà đi, đủ cá tính.
Giang Túc xoa xoa mí mắt: "Làm xong chưa?"
Lâm Vi quen với kiểu nói chuyện của Giang Túc rồi, biết anh đang hỏi đề thi: "Chưa xong."
Giang Túc ồ một tiếng, "thế cậu làm tiếp đi."
Lâm Vi: "..."
Giang trùm trường đã nói như vậy rồi, Lâm Vi còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể tiếp tục mở một tờ đề mới ra tiếp tục làm, dưới ánh mắt của Giang Túc, cầm lấy bút bắt đầu làm.
Lúc đầu Lâm Vi còn chú ý đến Giang Túc ngồi trước mặt, đợi đến lúc cô chăm chú làm bài rồi, hoàn toàn quên luôn sự hiện diện của Giang Túc ở phía đối diện.
Làm xong một đề, cũng gần một giờ một phút rồi, Lâm Vi ngáp ngủ một cái, ánh mắt nhìn về phía đối diện, thấy Giang Túc đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô đột nhiên che mồm lại, đợi ngáp ngủ xong, mới hỏi: "Sao cậu vẫn ở đây?"
Cái ngáp ngủ kia của bạn nhỏ bàn trước hơi dài, nhìn nước mắt vương ở khóe mắt, nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.
Giang Túc nhìn về khóe mắt của cô một lúc, hỏi: "Làm xong rồi?"
Đúng là làm xong rồi.
Đề tối nay làm xong, những câu chưa làm bao giờ cũng làm xong hết rồi.
Lâm Vi đang đinh gật đầu, lại do dự, nếu như cô nói làm xong hết rồi, anh liền bảo cô cùng về nhà thì sao?
Trần Triệu giờ này chắc chắn vẫn đang chơi bời ở nhà, không bằng cô vẫn nên ngồi ở KFC thì hơn, nằm trên bàn ngủ một lúc, còn tốt hơn về nhà ngủ.
Lâm Vi cắn môi: "Định học thêm chút từ tiếng anh."
Dừng lại một lát, Lâm Vi cầm điện thoại nhìn giờ, lại nói: "Bạn học Giang, muộn như vậy rồi, cậu không về nhà à?"
Giang Túc không nói gì, ánh mắy rơi xuống màn hình điện thoại đang sáng lên của cô.
Nhìn điện thoại, một cô gái, còn là trẻ vị thành niên, nửa đêm vẫn chưa về nhà, thế nhưng người nhà cũng không gọi lấy một cuộc điện thoại hỏi?
Giang Túc nhớ lại dáng vẻ lúc chiều vội vàng hoảng loạn chạy từ nhà ra, nhét tiền vào túi anh, giống như sợ là chậm một giây thôi thì sẽ bị người ta cướp mất.
Bạn nhỏ bàn trên đang trốn ai? Nếu như anh cứ như vậy mà đi, có phải cô sẽ ở lại đây cả đêm không?
Lâm Vi thấy Giang Túc nhìn vào điện thoại mình không nói gì, cầm lấy điện thoại hua hua trước mặt anh: "Giang.."
Chữ "Túc" đằng sau còn chưa kịp nói, Giang Túc đã dơ tay ra cầm lấy balo của cô, cầm lấy đống giấy đề trên bàn nhanh chóng sắp xếp lại nhét hết vào balo, lại đẩy ghế ra, đứng lên nói: "Đi thôi."
Lâm Vi ngồi trên ghế, không động đậy.
Giang Túc dơ tay gõ gõ trên bàn: "Đi nào."
Lâm Vi đáp lời hỏi: "Làm gì?"
Giang Túc đeo balo cô lên vai: "Đưa cậu bỏ nhà theo trai."