Chương 15: Dùng giấy không?
Giang Túc: "..."
Lâm Vi còn chưa kịp nghĩ đã thốt ra câu đó, đồng thời cũng ngộ ra mình nói lỡ lời rồi.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không có cách nào rút lại được.
May mà ở xung quanh cô và Giang Túc không có ai gần đứng gần cả, cô ở trường học lúc nào cũng luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, chưa hề có lần nào gặp phải tình cảnh ngượng ngùng như lúc này.
Dưới cái nhìn chăm chú của Giang Túc, Lâm Vi nhanh chóng nghĩ cách giải nguy cho mình, chớp chớp mắt nói: "Cái kia, ý của tôi là, cậu có thể cùng tôi đi đến wc được không?"
Dù gì thì, cô là nữ anh là nam, cùng nhau đi vệ sinh thì có chút không phù hợp.
Nghĩ ngợi chút, Lâm Vi phát hiện, dùng chữ ' cùng ' này.. lại càng không hợp.
Thật ra Lâm Vi da mặt khá là dày đấy, Trần Tư ở bên cạnh cô ***, cô vẫn có thể bình tĩnh cắn đầu bút làm đề thi.
Nhưng đó là Trần Tư.. ở trước mặt anh ấy, cô có thể tùy ý làm gì cũng được, nhưng ở trước mặt Giang Túc cô vẫn phải duy trì hình ảnh học sinh ba tốt ngoan ngoãn hiền lành của mình đến cùng.
Lâm Vi thầm nghĩ, mình không hổ là học bá, nhanh như vậy đã có thể tìm được cách giải thích hợp lý: "Là như này, tối qua tôi nhìn thấy tờ đề thi cậu nhét trong balo của tôi rồi, vì để cảm ơn, tôi muốn mời cậu ra căn-tin uống nước, có điều.. hiện tại tôi có chút.."
Vừa nói, Lâm Vi vừa cúi thấp đầu, bày ra bộ dạng xấu hổ ngại ngùng, giọng nói càng nhỏ: ".. Gấp, cho nên phải đi wc trước, cậu.. có thể đợi tôi một chút không?"
Nhà vệ sinh ở ngay sau lưng Lâm Vi, Giang Túc không nói gì cả lướt qua người cô đi về phía trước.
Lâm Vi không rõ Giang Túc có ý gì, vô thức nắm lấy cổ tay áo anh: "Này."
Giang Túc dừng lại, ánh mắt từ từ cúi xuống nhìn bàn tay cô đang nắm lấy cổ tay áo mình.
Tay cô rất nhỏ, ngón tay mảnh khảnh, da rất trắng rất mềm, cổ tay cũng nhỏ, cảm giác chỉ cần dùng tý lực thôi cũng sẽ gãy luôn.
Giang Túc dừng lại hai giây, nhấc mí mắt lên nhìn đối diện vào mắt của bạn nhỏ bàn trên, anh nhìn thấy sự thắc mắc trong mắt cô, mở miệng nói: "Đi thôi."
"Hả?"
"Cùng nhau đi wc."
"..."
Lâm Vi buông tay ra, câu này rõ ràng là cô nói trước mà, thế nào phát ra từ miệng anh, lại.. Kì quái như vậy nhỉ?
Lâm Vi chốc lát lại ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Giang Túc, nhìn mãi nhìn mãi, cô tự nhận da mặt mình dày, vậy mà bây giờ lại cảm thấy mặt có chút nóng nóng.
Dừng ở trước cửa nhà vệ sinh, Giang Túc đứng dựa vào bệ cửa sổ đối diện với cửa wc, hơi nhấc cằm lên nói: "Đi đi, tôi ở đây đợi cậu."
Lâm Vi hơi hé miệng, cảm giác trên mặt lại nóng hơn rồi.
Cô "ồ" một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh, đi được hai bước, Giang Túc gọi cô lại.
Lâm Vi quay đầu.
Đón lấy ánh mắt của cô, Giang Túc rất điềm nhiên hỏi: "Dùng giấy không?"
"..."
Lâm Vi trầm mặc vài giây, cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào, cứng nhắc người quay đầu lại, đi vào nhà vệ sinh.
Giây trước vừa đóng cửa, giây sau Lâm Vi đưa tay sờ vào trong túi, rồi lại quay người lại.
Lâm Vi lết đến trước mặt Giang Túc, giơ tay hướng về phía anh: "Đưa đây đi."
"Hửm?"
"Giấy."
"..."
Giang Túc thò tay vào túi, mò mò hai cái, lấy ra một túi khăn đặt vào lòng bàn tay Lâm Vi.
Lâm Vi nhận lấy, rúi lấy vài tờ, ném trả lại cái túi giấy vào trong lòng Giang Túc, rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Có lẽ do việc mượn được ít giấy để đi vệ sinh, Lâm Vi luôn có cảm giác bầu không khí giữa mình và Giang Túc có chút thay đổi, không giống như lúc bình thường.
Trên đường đi đến căn-tin, cô và anh chẳng ai nói gì hết, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần xa hơn.
Anh không nhanh không chậm đi phía trước, cô cúi thấp vai thuận mắt nhìn xuống bộ dạng ngoan ngoãn đi phía sau.
Leng keng một tiếng, cửa tự động của căn-tin được mở ra, trước khi đi vào Lâm Vi hỏi: "Cậu muốn uống gì?"
"Nước."
Lâm Vi không đáp lời, trực tiếp đi thẳng vào chỗ đồ uống, cô lấy cho Giang Túc một chai nước, lại lấy cho mình một hộp sữa chua, đặt trên quầy hàng, đợi thanh toán.
Bà chủ scan (check mã vạch) đồ xong, bái lại giá cho cô.
Lâm Vi theo thói quen đưa tay vào túi, sau đó ngón tay ở bên trong túi cứng lại.
Lúc cô và Bạch Kiến ăn cơm xong quay về lớp học liền để luôn ví tiền và điện thoại ở bên dưới ngăn bàn.
Xong rồi, ngượng ngùng quá.
Là cô chủ động đề nghị mời anh uống nước, kết quả lại không mang tiền.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Giang Túc đang đứng ở phía ngoài cửa.
Bà chủ cũng nhìn theo tầm mắt của cô hướng ra ngoài, một giây sau giống như đã hiểu rõ bà chủ liền lớn giọng nói: "Bạn nam kia, bạn gái cậu gọi cậu qua thanh toán này."
Lâm Vi: "..."
Giang Túc: "..."
Bà chủ: "Nói cậu đấy, cái vị đang mặc áo hoodie đen kia kìa."
Lúc này không chỉ là ngượng ngùng nữa rồi, ý nghĩ muốn đâm đầu vào tường cũng có luôn.
Lâm Vi rất muốn cắn lưỡi tự tử quách đi cho xong.
Giang Túc cúi đầu nhìn áo hoodie đen trên người mình, im lặng, từ từ đứng thẳng người lên, bước vào trong lấy từ trong túi ra một tờ tiền màu đỏ đặt lên trên bàn quầy.
Đi ra khỏi căn-tin, Giang Túc nhìn Lâm Vi đang ôm một túi đựng nước khoáng và sữa chua: "Ăn vạ à?"
Lâm Vi không theo kịp suy nghĩ của thánh viết tắt, ngơ ngác một hồi, hỏi: "Gì cơ?"
"Cậu bình thường toàn ăn vạ nhờ người khác mua nước cho như này à?"
"..."
Lâm Vi bị giễu cợt.
Cô đi theo phía sau Giang Túc một hồi, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: "Không phải cố tình đâu, đây là lần đầu tiên."
Qua một lúc, Lâm Vi vẫn không từ bỏ lại nói thêm một câu: "Đợi lát nữa quay lại lớp, tôi trả cậu tiền."
Giang Túc dừng bước lại.
Lâm Vi cũng dừng chân lại theo.
Giang Túc quay người lại nhìn cô một cái, lấy hộp sữa chua từ trong túi trên tay cô, bóc vỏ ống hút ra cắm vào hộp sữa chua đưa đến trước mặt cô, rồi thuận tay cầm lấy chai nước ở trong lòng cô nói: "Không cần đâu."
Anh mở nắp chai ra, ngẩng đầu lên, yếu hầu lên xuống uống hai ngụm nước, lại cúi xuống nhìn cô một cái, thong thả đóng nắp chai lại nói: "Không cần phải trả tôi tiền."
Lâm Vi ồ một tiếng, ngậm ống hút hút lấy một ngụm sữa.
Rõ ràng nói là cảm ơn anh, mặc dù đây chỉ là một cái cơ để tránh khỏi việc buột miệng khi nãy thôi.
Nhưng đúng thật là cô nên cảm ơn anh.
Dù gì thì vụ đề thi toán thật sự đã giúp cô một việc, còn có việc của Hồ Khiếu..
Lâm Vi nhìn bóng lưng của Giang Túc một cái, "cái kia, đợi đã."
Giang Túc dừng bước chân, quay đầu lại.
"Cho dù thế nào đi nữa, tôi đều phải nói lời cảm ơn cậu, nếu như cậu đã không cần cảm ơn bằng vật chất, vậy thì tôi sẽ chân thành nói một lời cảm ơn với cậu."
Nói xong, Lâm Vi cúi người đặt sữa chua xuống đất.
Sau đó Giang Túc nhìn thấy bạn nhỏ bàn trước đứng thẳng người lên, nghiêm túc chân thành cúi người một cái, hai cái, ba cái.