Là Họa Không Thể Tránh

Chương 31

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Kiều lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Vị trí của Hoắc Ngập trống không, anh đã đi ăn trưa, mà vở của cô được xếp gọn bên góc bàn, đặt ở trên chồng sách của anh, xếp chỉnh tề.

Chắc là đã nhìn chữ bên trong.

Lâm Kiều nhân lúc phòng học không có ai, đứng dậy đi đến gần bàn học của anh, mở vở của mình ra, bên trong trừ bỏ câu hỏi của cô, căn bản không có câu trả lời nào.

Lâm Kiều lật qua hai trang, ba trang, một chữ cũng không có, tờ giấy trắng tinh.

Cô dừng một chút, mới nhớ tới là mình không ký tên, khả năng anh không biết là ai đang hỏi, cho nên mới không để ý tới.

Lý Kỳ Kỳ đi vệ sinh xong trở về, ở bên ngoài phòng học gọi cô, “Lâm Kiều, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Được, tớ đi ngay.” Lâm Kiều có chút luống cuống, vội vàng khép vở lại, cầm theo thẻ nhà ăn, nhanh chân chạy ra khỏi phòng học.

Lâm Kiều vốn dĩ muốn ở nhà ăn tìm được Hoắc Ngập hỏi chút sở thích, nhưng người ở nhà ăn so với phòng học còn nhiều hơn, cô vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Vất vả đợi đến lúc nghỉ trưa, Lâm Kiều mới tìm được cơ hội, nhìn Hoắc Ngập ngồi ở chỗ, duỗi tay lấy vở xuống, chỉ là không nhìn qua vở của cô.

Lâm Kiều nhìn vài cái, đang chuẩn bị đứng dậy lặng lẽ hỏi anh.

Vu Huy Dương đột nhiên cầm sách bài tập đưa qua, “Đề bài buổi sáng cậu hỏi tôi đại khái cũng giải ra rồi, phải dùng cấu trúc này, để tôi giảng cậu nghe.”

“À, được.” Lâm Kiều hơi dừng một chút, đành thu chân lại, lực chú ý tập trung trên đề bài, nghiêm túc nghe giảng.

Vu Huy Dương cầm bút trong tay đang chuẩn bị giảng giải, một cục giấy từ phía sau ném tới, “Bộp” một tiếng rơi trên sách giáo khoa của bọn họ.

Lâm Kiều nhìn cục giấy được ném đến mà sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, đối diện tầm mắt Hoắc Ngập.

Anh cười, mắt nhìn cục giấy rơi trên bàn của cô, hiển nhiên là anh ném tới.

Vu Huy Dương đối diện với cục giấy trên bàn mấy giây, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, lại nhìn về phía Lâm Kiều, “Là cho cậu sao?”

“Chắc vậy.” Lâm Kiều mở cục giấy ra, bên trong là một hàng chữ xinh đẹp mang theo cái lạnh thấu xương, cho dù giấy nhăn thành như vậy, nhưng cũng không thể che giấu được nét chữ đẹp đẽ.

“Vì sao chị lại hỏi tôi vấn đề này?”

Lâm Kiều đột nhiên vo lại tờ giấy, sợ Vu Huy Dương thấy được hai chữ* chị bên trên.

*Tỷ tỷ

Vu Huy Dương thấy động tác đó của cô, hơi hơi sửng sốt: “.. Lớp trưởng nói gì đó sao?”

Lâm Kiều nắm chặt cục giấy, nắm tay gác ở trên đùi, có chút khẩn trương: “Không có gì, cậu ấy bảo tôi không cần đem việc của Cao Tự để trong lòng.”

“À.” Vu Huy Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, không chút nghi ngờ nào, cúi đầu tiếp tục giảng bài cho cô.

Lâm Kiều nói xong thấy có chút chột dạ, trộm liếc về Hoắc Ngập ở phía sau.

Anh đang cúi đầu đọc sách, giống như người vừa rồi ném giấy qua không phải là anh, hoàn toàn không đem chuyện này đặt trong lòng.

Lâm Kiều lại không có cái lá gan như anh, không dám truyền giấy lại.

Cô thu liễm tâm tư, tiếp tục nghe Vu Huy Dương giảng bài, một lát sau, phía sau hình như có người đi tới.

Giọng nói của Vu Huy Dương hơi dừng một chút, Lâm Kiều cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.

Hoắc Ngập kéo chiếc ghế trống không của Lý Kỳ Kỳ qua, ngồi xuống bên cạnh cô, quay đầu nhìn sang, ánh mắt kia giống như đang dò hỏi, vì sao lại không trả lời câu hỏi của anh.

Lâm Kiều hơi hoảng hốt, không biết nên làm ra phản ứng gì.

Hoắc Ngập nhẹ cười, nhìn về phía Vu Huy Dương, “Bài vừa rồi cậu giảng còn có cách đơn giản hơn, nếu không sẽ làm câu hỏi này phức tạp hơn nhiều.”

Vu Huy Dương hơi dừng một chút, “Vậy nên giải như thế nào?”

Hoắc Ngập lấy đi bút của Lâm Kiều, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ở trên nháp viết xuống mấy bước giải, “Giả sử x là một lượng biến đổi, thay vào mẫu số rồi cho nhỏ hơn 1/6..”

Anh dựa gần, Lâm Kiều đã không còn chỗ để lui, cánh tay cũng đã chạm vào tay của anh, cô hơi thu tay lại, cẩn thận lắng nghe anh giải đề.

Giọng nói của anh rất dịu dàng, bỏi vì dựa gần nên nghe được rất rõ, lông mi thẳng dài hơi hơi rũ xuống, mái tóc đen sạch sẽ, xuống tiếp là đường cong cằm xinh đẹp, cổ trắng nõn giấu sau cổ áo trắng muốt, mỗi một chỗ đều sạch sẽ không thể bắt bẻ.

Vu Huy Dương nghe vô cùng nghiêm túc, sau khi Hoắc Ngập nói xong, cậu ta nhớ lại một chút liền thông suốt, “Hóa ra còn có thể giải như vậy!” Cậu ta nhanh chóng cầm bút, trực tiếp giải theo cách đó.

Hoắc Ngập nhìn Vu Huy Dương đang giải đề, thu hồi tầm mắt, ở trên vở nháp của Lâm Kiều viết xuống hai chữ.

“Chị?”

Hai chữ này rồi còn thêm dấu chấm hỏi, người không biết còn tưởng rằng đang bị trêu chọc!

Lâm Kiều nhìn hai chữ này, còn có thể tưởng tượng được giọng điệu của anh, sợ tới mức hoảng hốt, vội vàng vươn người về phía trước, dùng cánh tay che lại chữ trên vở nháp.

Vu Huy Dương bị động tác của cô dọa sợ, cô gái nhỏ hoang mang rối loạn đặc biệt ngoan mềm, giọng nói của cậu ta nhẹ đi một chút, “Lâm Kiều, cậu làm sao vậy?”

“Không.. Không có gì..” Lâm Kiều thật sự luống cuống, câu nói cũng không có trật tự, lắp bắp.

Hoắc Ngập giơ tay chống mặt, lông mày cong lên, cười vô tội, “Đừng gấp, đề bài này không nên nghĩ phức tạp quá.”

Vu Huy Dương nghe xong lời này vô cùng tán đồng, “Đúng là không nên nghĩ phức tạp làm gì, phức tạp quá sẽ dễ bị xoay vòng vòng.”

Vu Huy Dương thấy Hoắc Ngập ngồi ở chỗ này không có ý muốn đi, liền vội vàng thỉnh giáo một đề nữa, “Lớp trưởng, bài này thì giải thế nào, cậu xem bước giải của tôi có vấn đề gì hay không?”

Lâm Kiều thấy Vu Huy Dương không để ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận kéo tờ nháp về phía bên mình, chờ đến khi kéo về đến trên đùi, vội vàng nhét vào trong ngăn bàn.

Cô nhân lúc Vu Huy Dương còn đang hỏi bài tập, ở trên tờ nháp khác viết xuống mấy chữ nhỏ, thật nhanh xé nhỏ ra, mắt nhìn Vu Huy Dương đang nghe Hoắc Ngập giảng bài.

Cô vươn ra đầu ngón tay, nhờ vào sự yểm hộ của cái bàn mà chọc chọc chân anh.

Thanh âm của Hoắc Ngập hơi dừng một chút, giương mắt nhìn sang.

Vẻ mặt Lâm Kiều nghiêm túc nhìn bài tập, ngón tay lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh, ý bảo anh duỗi tay.

Đôi mắt Hoắc Ngập hơi chuyển, tiếp tục giảng bài, bút đang viết cách giải đổi sang tay phải, tay trái không dấu vết buông xuống, thả lại trên đùi.

Vu Huy Dương thấy giọng nói của Hoắc Ngập hơi ngừng, có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn sang, còn chưa mở miệng hỏi, liền thấy anh đổi thành tay phải viết chữ, chữ viết ra cũng không khác tay trái viết là mấy, nhất thời khϊếp sợ vô cùng, bội phục không thôi.

Lâm Kiều có chút khẩn trương, cũng không chú ý việc Hoắc Ngập dùng tay phải viết chữ.

Co lặng lẽ liếc mắt một cái, tay anh đang đặt trên đùi, đại khái đã thấy ổn, như trộm mà nhét giấy vào trong tay anh.

Vừa mới nhét sang, không cẩn thận động vào ngón tay thon dài của anh, so với cô cứng rắn lại ấm áp hơn nhiều, có chút nóng.

Lâm Kiều động vào ngón tay anh, nhanh chóng nhét tờ giấy qua.

Ngón tay Hoắc Ngập thu lại, nắm lấy tờ giấy, không cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay của cô.

Lâm Kiều hơi luống cuống, vội vàng rút tay về, lòng bàn tay nháy mắt đổ mồ hôi.

Giọng nói giảng bài của Hoắc Ngập vẫn thong thả như cũ, chỉ là trong đó dường như còn mang theo ý cười, nghe có chút trầm thấp ái muội.

Lâm Kiều cảm thấy khẩn trương đến nóng cả tai, ngón tay mơ hồ còn lưu lại cảm giác bị anh bắt lấy, cô hết sức để thu hồi tâm tư, chăm chú nghe anh giảng bài.

Hoắc Ngập giảng xong, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Cô ghé vào trên bàn, lỗ tai còn có chút hồng hồng đáng yêu, vẻ mặt nhìn bài giải vừa nghiêm túc vừa rối rắm, hiển nhiên nghe không hiểu, mà lại xấu hổ đi hỏi.

Anh cười một cái, rũ mắt mở tờ giấy trong tay, chữ viết nhỏ nhắn tinh tế, bởi vì viết quá gấp gáp mà xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Tôi mời cậu ăn cơm, có muốn ăn món gì hay không?”

Hoắc Ngập nhìn tờ giấy, khóe môi hơi cong, nhẹ nhàng cười mang theo chút xấu xa.

Lâm Kiều nhét cho Hoắc Ngập tờ giấy nhỏ, nhưng chờ đến khi tan học cũng không nhận được câu trả lời của Hoắc Ngập.

Chẳng lẽ là không thích ăn thứ gì, hay là không muốn ăn cơm?

Cô cũng không đi hỏi lại, chờ sắp xếp xong sách vở cho vào trong cặp, trong phòng học đã không còn lại mấy người, cô đeo cặp sách ra khỏi phòng học đi xuống tầng.

Chậm rì rì mới đi tới tầng một, liền thấy Hoắc Ngập đang đứng ở đó, chắc là đang đợi người, đồng phục Nhất Trung mặc trên người anh đặc biệt rõ nét, ánh sáng xuyên qua như những hạt lưu ly nhiều màu sắc, có loại cảm giác sạch sẽ tươi mát của thiếu niên.

Cô hơi dừng lại, “Sao cậu vẫn còn ở đây, đợi ai sao?”

Hoắc Ngập cười cười nhìn về phía cô, “Đang đợi chị mời tôi ăn cơm đó.”

Lâm Kiều nghe thấy chữ chị, mắt nhìn lên phía trên cầu thang, cũng may không có ai đi xuống.

Cô đeo cặp sách, đi vài bước xuống khỏi cầu thang, bước nhanh đi đến trước mặt anh, “Vậy cậu muốn ăn gì đây?”

“Gì cũng được, tôi không kén ăn.”

Lâm Kiều vội vàng gật đầu, “Được! Cậu chờ một chút, tôi đi gọi thêm vài người.”

Hoắc Ngập hơi nhướng mày nhìn cô gái nhỏ nhảy nhót trước mắt.

Anh rất tò mò, cô còn muốn gọi ai?

“Sao lại không thấy đâu rồi?” Lý Thiệp dựa vào cửa sổ, thò đầu nhìn xuống phía dưới, người vừa rồi còn ở đó giờ đã không thấy đâu.

Cậu ta vội vàng lấy cặp sách, nhìn về phía Tống Phục Hành, “Đi rồi, chúng ta đi nhìn xem, tên đó chắc đã đi hẹn hò với chị của cậu ta rồi.”

Tống Phục Hành nhìn cậu ta một cái, khép sách bỏ vào cặp, nhàn nhạt hỏi một câu, “Cậu rất rảnh?”

“Cậu không hiếu kỳ đối tượng yêu sớm của cậu ta là ai sao? Còn che chở không chịu nói, che giấu chúng ta.”

“Về sau sẽ biết.” Tống Phục Hành trả lời lại, đeo cặp lên đi ra ngoài.

“Chỉ là bây giờ tôi rất muốn biết đó! Cái tên khốn nạn kia sẽ nghiêm túc yêu đương à? Còn gọi người ta là chị, nghĩ lại mẹ nó cũng không thể tưởng tượng được.”

Tống Phục Hành ra khỏi phòng học, quét mắt liếc cậu ta một cái, giống như chỉ đang bình luận, “Cậu ăn no nên rảnh à.”

“Cút! Cậu mới ăn no căng.” Lý Thiệp phản ứng lại được, thầm phỉ nhỏ với bóng dáng rời đi của Tống Phục Hành, cái tên này không đi, vậy thì cậu ta sẽ tự đi.

Lý Thiệp đứng ở ngoài hành lang, gọi điện thoại cho Hoắc Ngập.

Bên kia một lát mới nhận, “Chuyện gì?”

“Cậu đâu rồi, không đi ăn cơm sao?”

“Chuẩn bị đi.”

Lý Thiệp hề hề cười, “Ăn cơm với ai đấy, với cô chị gái kia của cậu à?”

Bên kia Hoắc Ngập còn chưa trả lời, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, “Hoắc Ngập, cậu muốn ăn lẩu không, Y Y nói gần đây có một quán lẩu ăn rất ngon?”

Lý Thiệp ở trong lòng lắc đầu, cái đề nghị này không ổn đâu, cô gái nhỏ này lúc trước không chịu điều tra gì cả, cái tên Vương Bát Đản này có thói ở sạch, trước nay đều không chịu ăn lẩu cùng người khác.

Sau đó cậu ta liền nghe thấy tên không biết xấu hổ này nói một câu, “Chị thích ăn món gì, tôi sẽ ăn món đó.”

Lý Thiệp: “…”

Lời này sao nghe như là đang dụ dỗ thế, trong ngoài đều có chút gì đó không thể giải thích được.

Mẹ nó! Cái thứ này không cứu được nữa rồi, mẹ nó ý tứ trêu chọc quá rõ ràng rồi..