Là Họa Không Thể Tránh

Chương 20

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, tới tới lui lui hầu hết đều là các cặp đôi.

Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra chút ngại ngùng, đây vẫn là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi cùng anh.

Cô ta luôn biết anh có thói quen đến sớm, cho nên hôm nay cũng đến thật sớm, bọn họ hiện tại giống như đang là một cặp đôi vậy.

Hứa Niệm khó có lúc khẩn trương như vậy, thấy cửa hàng đối diện có rất nhiều người đang xếp hàng, phần lớn đều là các cặp đôi, "Đồ uống của cửa hàng kia có lẽ rất được yêu thích, em có muốn uống thử hay không? Đồ uống ngon hơn nhiều lần so với nước khoáng."

Hoắc Ngập liếc nhìn bảng hiệu của cửa hàng đối diện, nhớ tới tay gấu vừa rồi đập lên vai mình, mang theo chút tính tình dịu ngoan, khóe môi anh hơi cong, lắc đầu, "Tôi không thích đồ quá ngọt."

"Hoắc Ngập, Hứa Niệm!" Tiêu Dương ở phía xa vẫy tay với bọn họ, cùng vài người chạy tới bên này.

Hứa Niệm có chút tiếc nuối, thời gian hai người ở chung cứ như vậy mà kết thúc.

Tiêu Dương đến gần, liếc mắt nhìn bọn họ, cố ý trêu chọc, "Hai người vậy mà tới sớm ghê, nhìn thấy từ xa tôi còn tưởng là một cặp đôi."

Nữ sinh phía sau cười nói, "Chúng ta có nên tách ra chơi riêng không, miễn cho quấy rầy học tỷ Hứa Niệm cùng Hoắc Ngập?"

Hứa Niệm đứng lên, cười ngượng ngùng, "Các cậu đừng nói đùa."

Hoắc Ngập lại không có phản ứng, anh nhìn về tầng lầu phía dưới, hiển nhiên không để ý tới lời nói vui đùa này.

Nét cười trên mặt Hứa Niệm có chút cứng lại.

Tiêu Dương đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hoắc Ngập, duỗi tay để lên vai anh, "Nhìn cái gì vậy, mọi người còn muốn nghe ý kiến của cậu kìa."

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bọn họ, lời vừa rồi rõ ràng vẫn nghe được, "Mấy cậu còn dám đùa với học tỷ Hứa Niệm sao?"

Vài người lập tức xua tay, "Chúng tôi chưa nói cái gì hết, học tỷ Hứa Niệm tha mạng?"

Hứa Niệm nghe vậy cười thành tiếng, nhưng tầm mắt rơi trên người Hoắc Ngập lại dừng một chút.

Anh giống như đang thất thần, là đang đợi ai sao?

Lâm Kiều nghỉ ngơi trong chốc lát, tờ rơi trong tay cũng phát xong hết, thời gian tan làm cũng sắp đến.

Phía sau đột nhiên có một giọng nữ kêu lên, "Ôi, gấu nhỏ kìa, trung tâm thương mại này dễ thương ghê, phát tờ rơi đều là gấu bông hết."

Lâm Kiều xoay người, liền thấy một đám người đi tới, phía trước còn thấy được bóng dáng Hoắc Ngập cùng Hứa Niệm.

Nữ sinh vừa nói vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh, chạy đến bên cạnh Lâm Kiều, "Giúp tôi chụp một tấm đi, chụp đẹp đẹp chút nhé."

Cả một ngày hôm nay Lâm Kiều đã quen với việc ôm rồi chụp ảnh, phối hợp với nữ sinh bày ra đủ loại động tác.

Nữ sinh vô cùng vui vẻ, cười với cô, "Cảm ơn nha, gấu nhỏ."

Lâm Kiều tư duy theo quán tính, duỗi tay chuẩn bị ôm nữ sinh kia một chút, lấy lễ đáp lại.

Tiêu Dương bên cạnh lại không đồng ý, ai biết đươc gấu nhỏ này là nam hay nữ, hơi chút là động tay động chân, nhỡ đâu là một tên đàn ông khốn nạn thì sao?

"Này này này, con gấu này là muốn ôm cô gái người ta sao, đừng có mơ tưởng, muốn ôm thì ôm nam sinh đây này." Cậu ta kéo nữ sinh kia về, hất cằm chỉ Hoắc Ngập bên cạnh, "Đại soái ca cho mi ôm, quá tiện rồi đấy."

Tay Lâm Kiều giơ giữa không trung có chút xấu hổ, đang chuẩn bị buông xuống, Hoắc Ngập đứng trước mặt cô bỗng nhiên cười, "Nam sinh thì sẽ không được ôm gấu sao?"

Mấy nam sinh bên cạnh nghe vậy cười to, "Đúng đúng, nam sinh thì không được ôm à, nặng bên này nhẹ bên kia là không được đâu!"

Hoắc Ngập cười đến sạch sẽ, tựa như thật sự chỉ muốn ôm gấu nhỏ một cái mà thôi.

Lâm Kiều trầm mặc một chút, duỗi tay ôm anh.

Ôm nam sinh không giống như ôm nữ sinh, cơ thể nữ sinh mềm mại, cơ thể nam sinh lại cứng rắn hữu lực, cho dù cách quần áo thú bông thì vẫn có thể cảm giác được.

Hoắc Ngập vóc dáng cao, lúc cô ôm anh cũng không duỗi tay, đầu lại hơi nghiêng về một bên, cúi người xuyên qua đôi mắt gấu nhỏ mà nhìn vào, trên mặt nở nụ cười như có như không.

Gần nhau quá, cái ôm này quá mức thân mật rồi.

Lâm Kiều nhìn mặt anh gần trong gang tấc, bỗng nhiên có chút khẩn trương, lập tức thu hồi tay mình.

"Lâm Kiều, tan tầm rồi, chúng ta có thể đi thôi." Cố Ngữ Chân ôm đầu thú bông, đi về phía hướng cô.

Lâm Kiều ngồi trong phòng thay quần áo chờ cô ấy, cô cũng đã gỡ xuống cái đầu gấu nhỏ, trên trán đều là mồ hôi, tóc đen dán ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ đặc biệt trắng nõn.

"Mệt sao?" Cố Ngữ Chân nhìn Lâm Kiều mồ hôi đầy đầu, hỏi một câu.

Cô ôm đầu gấu bông, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, "Không mệt."

"Cậu rất siêu đó, ngày đầu tiên mà đã trụ được như vậy rồi." Cố Ngữ Chân buông đầu thú bông xuống, "À, đúng rồi, giữa trưa tớ có gặp được nhóm lớp trưởng, hình như là hoạt động hội học sinh tổ chức, rất nhiều người luôn."

Lâm Kiều cũng buông đầu gấu xuống, duỗi tay kéo khóa kéo phía sau, "Lớp trưởng có muốn ôm thú bông không?"

"Lớp trưởng? Sao có thể? Chụp ảnh rồi ôm đều là nữ sinh, nam sinh đối với gấu bông như chúng ta không có hứng thú, lớp trưởng thì lại càng không thích."

Lâm Kiều nghe được lời này liền dừng một chút, có chút kỳ quái, vậy lúc nãy vì sao anh cứ một hai phải đòi ôm gấu?

Công việc ngày hôm nay vẫn là rất mệt, Lâm Kiều vừa về ký túc xá lên giường là ngủ luôn, cuối tuần cũng đặc biệt phong phú.

Chỉ là làm thêm khó tránh khỏi rút ngắn việc làm bài tập, vốn dĩ cô làm bài đã chậm rồi, ngày hôm qua lại mệt đến ngủ luôn, buổi sáng đi học bài tập môn toán cũng chưa làm xong.

Lớp học gà bay chó sủa, cuối tuần tất cả cũng đều đi chơi, bài tập đều chưa làm xong.

Một số từ bỏ hoàn toàn, tìm người rồi đi chép bài, số khác vẫn còn hấp hối giãy dụa, cố gắng tự giải hoặc thảo luận với những người xung quanh.

Lâm Kiều thuộc về loại hấp hối giãy dụa này, cô ngồi trên ghế mà não cũng sắp phình ra, trên đề đa số vẫn là chỗ trống chưa làm.

Bài tâp toán lần này khá khó, Vu Huy Dương cũng không nắm chắc, nhưng so với Lâm Kiều vẫn là hiểu hơn chút, cầm bài tập trên tay đưa qua chỗ cô.

Lý Kỳ Kỳ bên cạnh đã sớm từ bỏ giãy giụa, thậm chí đến bài tập cũng không chép, "Lâm Kiều, ngữ văn chép chưa?"

"À, chép rồi." Lâm Kiều lấy bài tập ngữ văn của mình từ cặp ra.

Sau lối đi nhỏ bên trái cạnh Lý Kỳ Kỳ, khoa học tự nhiên học khá tốt, ngữ văn lại dốt đặc, nghe được câu nói đó, lập tức bổ nhào vào bàn Lý Kỳ Kỳ, chạy tới đoạt lấy vị trí, "Chép nhanh chép nhanh!"

Lý Kỳ Kỳ bị đẩy đến trước mắt tối sầm, "Có thể bình tĩnh chút được không, đừng có như sói đói vồ mồi thế chứ?"

Chép bài tạo ra động tĩnh không nhỏ, bàn học Lâm Kiều bị bọn họ đẩy tới đẩy lui, cô tính tình tốt mà dừng lại bút, chờ bọn họ chép xong trước.

Trước bàn đi đến một người, đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn lên, Hoắc Ngập đang đứng bên cạnh bàn học của cô, nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ bên kia, động tác của mấy người đó lập tức nhẹ đi.

Hoắc Ngập cầm bài tập vừa thu được, cười nhắc nhở, "Nên nhanh, giáo viên cũng sắp tới."

Anh nói xong quét mắt nhìn bài làm trắng tinh của cô, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Lâm Kiều nghe thế có chút luống cuống, ngòi bút hơi run lên, tính sao cũng không ra.

Quá khó nhằn!

Vu Huy Dương cũng không có thời gian dạy, đem bài tập toán của mình đưa cho cô, "Cậu chép trước đi, tan học tôi dạy lại cho cậu."

Lâm Kiều chỉ có thể nghe theo, nhanh chóng tăng tốc lấp đầy chỗ trống chưa làm, rốt cuộc trước khi giáo viên vào cũng chép xong.

Khoảnh khắc sau khi làm xong bài tập, Lưu Hữu Dung liền vào phòng học, bên trong đang ầm ĩ nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người đều vô cùng nghiêm túc mà đọc sách.

"Các bạn học dừng lại mọi việc, tôi có chuyện cần thông báo một chút." Lưu Hữu Dung đến bên cạnh bục giảng, chống khuỷu tay vào bục giảng, "Lần sau là tuần lễ văn hóa của trường, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập điệp khúc, chờ chút nữa chúng ta sẽ giành thời gian để chọn ra bài hát."

Lưu Hữu Dung nhìn về phía Hoắc Ngập, "Giữa trưa tốt nhất mọi người nên dành chút thời gian nghỉ trưa đến hội trường luyện tập một chút, giữa trưa tôi sẽ không có ở đây, cụ thể công việc sẽ giao cho lớp trưởng phụ trách, xếp tốt đội hình trước rồi hát."

Hoắc Ngập gật đầu đồng ý.

Bạn học trong lớp hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hưng phấn, dù sao luyện tập hát cũng sẽ không phải lên lớp, cũng tương đương với nghỉ!

Giữa trưa ăn uống xong, mọi người đều đến hội trường tập hợp, Lâm Kiều đi trên đường, đυ.ng phải Lục Y Y đang đi ăn cơm trưa cùng bạn học trong lớp.

Lục Y Y thấy Lâm Kiều liền vội vàng chạy tới, "Lâm Kiều, có phải cậu không nhận tiền quyên góp từ hội học sinh?"

Lâm Kiều đúng sự thật trả lời, "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

"Khó trách." Lục Y Y thấp giọng nói một câu, "Trong lớp tớ có mấy người ở hội học sinh, đều đang nói cậu nói bậy, nói cậu không biết tốt xấu, giúp cậu quyên tiền còn không cần."

Lâm Kiều sửng sốt trong chốc lát, "Lần trước tớ đã nói qua cùng chủ tịch hội học sinh rồi, không cần mọi người quyên tiền."

"Cậu đã gặp Hứa Niệm mà nói sao?"

Lâm Kiều gật gật đầu, "Ừ, gặp mặt nói."

"Y Y, nhanh lên, đến muộn sẽ không còn đồ ngon để chọn đâu." Hai bạn học cách đó không xa đang đứng chờ, lên tiếng thúc giục.

"Được được, lập tức đến." Lục Y Y nói với họ một câu, quay đầu nhìn về phía cô nói, "Buổi tối về ký túc xá chúng ta nói tiếp, cậu cũng đã nói không cần rồi, vậy chính là bọn họ có vấn đề, còn nữa, quyên tiền chẳng lẽ còn muốn cưỡng chế người khác lấy sao? Những người đó rất biết bắt nạt người khác, cậu không cần để ý tới."

Lâm Kiều nhìn Lục Y Y rời đi, lần trước khi cô Lưu giao cho cô phong thư đựng tiền quyên góp được, cô cũng rất khó hiểu, Hứa Niệm vì sao không dừng việc quyên tiền lại?

Gió đầu mùa hè thổi qua, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chim trên cây hót vang, thanh thúy dễ nghe, từ từ quanh quẩn.

Lâm Kiều đi tới hội trường, cô tới sớm, bên hội trường vẫn chưa có mấy người, chỉ có Hoắc Ngập đang chuẩn bị công việc.

Làm lớp trưởng, anh thực sự có năng lực, khó trách chủ nhiệm lớp luôn an tâm giao mọi việc cho anh.

Lâm Kiều đi vào hội trường, không biết có nên mở miệng chào hỏi hay không.

Bọn họ gần đây vẫn luôn xa lạ, cũng không nói chuyện với nhau, trừ bỏ thứ bảy hôm đó ôm anh một chút, nhưng Hoắc Ngập cũng không biết gấu nhỏ là cô.

Hoắc Ngập thấy người đi vào, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt đối diện với cô.

Lâm Kiều đang chuẩn bị chào hỏi, Hoắc Ngập đã thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn máy chiếu trong tay, nhìn qua có chút xa cách.

Lâm Kiều buông tay, ngón cái ấn ấn vào lòng bàn tay trắng nõn, âm thầm thở dài, trong trường hợp này xem ra không có cách nào cải thiện..

Trong hội trường chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, khiến nơi đây trở nên yên tĩnh hơn.

Nếu có nhiều người ở trong này, thì cảm giác tồn tại sẽ không mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ có hai người mà nói, giống như luôn có chút không được tự nhiên.

Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập ngồi cách đó không xa, nghĩ một chút vẫn là rời khỏi chỗ ngồi, đi tới ngồi xuống hàng ghế phía sau anh, cách chỗ ngồi bên cạnh của anh, hơi hơi nhìn về phía trước.

Hoắc Ngập nghe phía sau có tiếng động, còn ngửi thấy được mùi kẹo, anh quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt trắng nõn đang thò đầu nhìn lên.

Lâm kiều thấy anh nhìn qua, vươn tay của mình ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo hình bình rượu, "Cậu muốn ăn kẹo không?"

Hoắc Ngập thu hồi tầm mắt, "Tôi không ăn, cảm ơn."

"À, được rồi." Thanh âm có chút mất mát, khuôn mặt đang thò qua hơi lui về phía sau, mắt thường cũng có thể thấy được chút thất vọng.

Hoắc Ngập tạm dừng hai giây, vẫn là mở miệng, "Ăn nhiều kẹo như vậy, không sợ sâu răng sao?"

Lâm Kiều thấy anh chủ động mở miệng nói chuyện với mình, nhịn không được vui vẻ trong lòng, "Chỉ là thi thoảng ăn một cái, tôi cũng ăn không nhiều."

Ai tin?

Thật sự là thi thoảng mới ăn một viên, trên người lại đều là mùi kẹo ngọt?

Hoắc Ngập cười cười, không vạch trần cô.

Cô gái nhỏ phía sau an tĩnh ngồi, cũng không quấy rầy anh.

Yên lặng trong chốc lát, hội trường yên tĩnh lại có tiếng giấy bóc vỏ kẹo, ngay sau đó là âm thanh cắn rất nhỏ, như là động vật nhỏ đang cắn đồ vật.

Hoắc Ngập quay đầu nhìn lại, người vừa nói chính mình thi thoảng mới ăn một viên kẹo, đã đem viên kẹo vừa cho anh ăn vào miệng.

Thấy anh nhìn sang, Lâm Kiều lộ ra một hàng răng trắng nhỏ nhìn anh, cười rất thân thiện, ngoan ngoãn không có một chút nguy hại nào.

Hoắc Ngập nhìn cô hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau mới chợt khẽ mỉm cười, khác hẳn với nụ cười thường ngày.

Lâm Kiều không biết diễn tả như thế nào, chỉ là cảm thấy có chút xấu xa?

*

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoắc Ngập: Đập lên vai tôi là muốn trêu trọc tôi sao?

Lâm Kiều: "?"

Editor: Q17