Là Họa Không Thể Tránh

Chương 12

Tim Lâm Kiều đập lỡ một nhịp, không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào.

Cô khi nhìn thấy một thứ đẹp, đặt ở trong tầm mắt, cũng chỉ là hành vi thói quen thuần túy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng người, vài người một bên nói chuyện một bên tiến vào, "Nóng chết mất, thứ bảy còn muốn kiểm tra ký túc xá, lại còn là một tòa ký túc xá của nam sinh."

"Buổi chiểu đi tiếp, không vội."

Vài người vừa vào liền đi uống nước, đến chỗ ngồi làm việc, tiếp tục thảo luận việc tiếp theo, văn phòng yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Hứa Niệm vừa vào đã thấy Hoắc Ngập ngồi song song với một nữ sinh, thoạt nhìn rất thân mật.

Tiêu Dương thấy Lâm Kiều, tỏ vẻ không nói cũng biết nhìn Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, còn giúp người khác điền tư liệu sao?"

Hoắc Ngập ôn hòa cười trả lời, "Tay cậu ấy bị thương, không được tiện."

"Ồ, chính xác là giúp đỡ người khác mà!" Tiêu Dương nhìn tay bị thương của Lâm Kiều, cười đến ý vị thâm trường, vết thương như vậy cũng không ảnh hưởng đến viết chữ đâu~

Giọng nói của Tiêu Dương không nhỏ, dẫn tới vài người bên cạnh tò mò đánh giá họ.

Mọi người đều không nói gì, Lâm Kiều cũng không giải thích được, chỉ có thể ngồi nhìn Hoắc Ngập điền thông tin.

Hoắc Ngập hiển nhiên không để trong lòng, điền xong một ô trống, ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Địa chỉ nhà của cậu*.." Anh nói, giọng hơi đè thấp xuống, "Điền nhà tôi sao?"

*Theo tình huống và ngữ cảnh mình sẽ đổi xưng hô, vì người khác đều chưa biết quan hệ của họ.

Lời này có chút ái muội, hơn nữa giọng nói còn hơi đè thấp, có chút làm người hoảng loạn.

Nếu viết vào địa chỉ nhà anh, vậy sẽ quá rõ ràng.

Lâm Kiều nhìn mẫu đơn, nhỏ giọng đáp, "Ghi nơi tôi ở trước kia là được." Cô nói, báo ra địa chỉ nhà bà Vương.

Hoắc Ngập hơi hơi nghiêng đầu nhìn nữ sinh, giọng nói rất nhẹ, rõ ràng là đang thì thầm cùng nữ sinh. Mọi người xung quanh tuy rằng đang làm việc, nhưng trên mặt đều mang nụ cười bát quái.

Hứa Niệm thấy có chút không thoải mái, cô ta đi đến trước máy in, một bên vận hành máy một bên nhìn về phía Hoắc Ngập, "Hoắc Ngập, em ăn trưa chưa?"

"Vẫn chưa ăn." Hoắc Ngập điền xong tờ đơn, lấy một tấm ảnh thẻ của Lâm Kiều, thay cô dán lên.

Máy còn đang in, Hứa Niệm dựa vào bên cạnh máy in, nhìn về phía Hoắc Ngâp, "Vậy trưa em có muốn ăn gì không?"

"Tôi sao cũng được, tùy mọi người."

"Vậy chúng ta đi ăn một bữa lớn đi." Hứa Niệm nói.

Vừa nói đến ăn, mấy nam sinh nháy mắt có sức sống, sôi nổi thảo luận chút nữa sẽ đi ăn món gì?

Lâm Kiều nghe họ thương lượng sẽ ăn cái gì, vô cùng náo nhiệt, vừa thấy chính là quan hệ rất tốt.

Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của Quan Chí, nếu như cô cũng có thể ở chung với Hoắc Ngập tốt như vậy, có phải về sau ở Hoắc gia cũng sẽ không bị động như vậy?

Lâm Kiều còn đang nghĩ ngợi, trước mặt đưa qua giấy thông hành, ngón tay thon dài cầm tờ giấy, chủ nhân của bàn tay nhìn về phía cô nói, "Xong rồi."

Lâm Kiều duỗi tay nhận giấy, "Cảm ơn cậu."

Hoắc Ngập đưa cô tới cửa, lễ phép nói như thường lệ, "Nếu có việc gì cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi."

Lâm Kiều ra khỏi cửa, xoay người vẫy tay với anh, "Cậu có thể ra ngoài một chút không?"

Nhanh như vậy đã có yêu cầu?

Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ đang vẫy tay với mình, giống như Bánh Trôi Nhỏ hay vây quanh, anh cất bước đi ra, "Làm sao vậy?"

Lâm Kiều duỗi tay vào trong túi váy lục lọi, móc ra một viên chocolate đưa cho anh, "Cho cậu."

Bàn tay trắng nõn cầm lấy viên kẹo chocolate nhân rượu, có hình bình rượu, bên trên bọc giấy trong suốt màu sắc rực rỡ, lấp lánh khá đẹp.

Hoắc Ngập nhìn chocolate trong lòng bàn tay cô, duỗi tay lấy qua, "Cho tôi?"

"Ừ, đây là tôi lấy ở nhà tôi qua, cảm ơn cậu giúp tôi điền thông tin, cậu ăn lót bụng trước, tôi đi đây." Lâm Kiều cười thân thiện với anh, phất phất tay, xoay người rời đi.

Hoắc Ngập nhìn cô đi xa, cúi đầu nhìn kẹo trong tay, thần thần bí bí gọi anh ra, cũng chỉ là tặng một viên chocolate?

Anh cười cười, xoay người vào văn phòng, đi tới tủ đựng hồ sơ, tùy tiện đặt chocolate trên bàn, đem tài liệu của Lâm Kiều đặt vào túi hồ sơ.

Tầm mắt Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào chocolate trên bàn.

Tiêu Dương thấy anh trở lại, nhướng mày trêu chọc, "Sao lại để bạn gái đi rồi? Không gọi cô ấy ăn cơm cùng chúng ta sao?"

Hứa Niệm nghe có chút khẩn trương, duỗi tay tắt máy in, lắng nghe cẩn thận câu trả lời của anh.

Hoắc Ngập cười lắc đầu, không trả lời.

Tiêu Dương thấy anh lắc đầu, có chút tiếc hận, "Không phải bạn gái sao, đáng tiếc.."

Hứa Niệm thở phào nhẹ nhõm, thấy anh cũng không có ý muốn ăn chocolate, chốc lát có tâm trạng nói giỡn, "Cậu đáng tiếc cái gì?"

Tiêu Dương cầm vở quạt gió, "Một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, nếu gặp được một tên không tốt, ai, khó mà nói, xác định chắc chắn sẽ bị bắt nạt.. Đúng rồi, cô ấy không phải cùng lớp với Trần Tuyên Trùng sao, chậc chậc, nguy hiểm."

Hứa Niệm một lần nữa bật máy in, "Vậy cũng không nhất định, Trần Tuyên Trùng xấu xa hư hỏng như vậy lại chính là loại nữ sinh thích nhất, lớp chúng ta cũng có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, rất được hoan nghênh, nói không chừng không đánh không quen biết, sau này có thể thành một đôi."

Tiêu Dương duỗi tay sửa lại tóc, "Ai, nói đến học sinh tốt như chúng ta vậy mà chưa được lên kệ, nghẹn khuất."

Hoắc Ngập cười cười không để trong lòng, để tài liệu vào rồi đóng cửa tủ liền đi làm việc khác, chocolate trên bàn giống như không tồn tại.

Lâm Kiều rời khỏi phòng giáo vụ, khi về ký túc xá cũng không chú ý mấy nữ sinh đứng ở khu dạy học bên kia.

Trần Thi Nam nhìn Lâm Kiều đi một mình về ký túc xá, nhai kẹo cao su tiếp tục nói vào điện thoại, "Thế nào, anh trai, rốt cuộc có giúp được em việc này hay không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một nam sinh, cà lơ phất phơ không đàng hoàng, "Không phải đâu em gái, em bảo mấy thằng nam sinh như bọn anh đi đánh một nữ sinh, quá khó coi, truyền ra người ta cười chết, mấy chị em của mấy đứa giáo huấn một chút không phải là được rồi sao?"

Trần Thi Nam phun ra kẹo cao su, "Chúng em mẹ nó đánh không lại nó, Lâm Kiều kia có vẻ đã học qua võ phòng thân, nếu không em kêu bọn anh làm gì?"

"Thi Nam, em đừng tức giận, chuyện này bọn anh thật sự không có cách giúp.. Em gái, nếu như thằng nào bắt nạt em, bọn anh không cần phải nói, khẳng định trước tiên sẽ giúp em giáo huấn!" Nam sinh bên kia nói, mấy tên xung quanh cũng mở miệng phụ họa, trong miệng hàm hồ nghe không rõ, vừa thấy chính là đang uống rượu.

Trần Thi Nam phiền đến không được, trực tiếp tắt máy.

Nữ sinh mặc váy da ngắn bên cạnh mở miệng hỏi, "Thế nào, gọi được người không?"

Vẻ mặt Trần Thi Nam khó chịu, "Không được, bọn họ không chịu đến, đưa tiền cũng không muốn!"

"Mẹ nó, sao không có chút nghĩa khí gì vậy!"

Trần Thi Nam gần đây vẫn luôn gọi người, từ sau khi video kia bị tung ra, tất cả mọi người đều đang cười nhạo cô ta!

Càng nghĩ cô ta càng tức giận, dù sao chắc chắn cũng phải cho Lâm Kiều một trận giáo huấn, nhưng bây giờ đến người cũng không gọi được, mấy người bọn họ cũng đánh không lại, làm người ta tức chết mất!

Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên.

Trần Thi Nam thấy là người của trường trung học số chín gọi lại, cô ta tức giận gắt một câu, "Làm sao?"

"Em gái, em vừa nói con bé kia tên là Lâm Kiều sao? Ở chỗ anh có một đứa hình như có quen với nó, nếu như cùng là một người, vậy tên này sẽ dẫn người qua giúp em."

Trong lòng Trần Thi Nam vui vẻ, nhìn ký túc xá phía xa nở một nụ cười đắc thắng.

*

Lâm Kiều về ký túc xa, Cố Ngữ Chân thấy cô lấy được giấy thông hành về, có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao, lần trước tớ phải chạy đến chỗ giáo vụ rất nhiều lần mới có thể lấy được."

"Hôm nay không có giáo viên ở đó, là người của hội học sinh hỗ trợ cho nên tương đối nhanh."

Cố Ngữ Chân nghe xong càng giật mình, "Hội học sinh? Vậy càng khó làm, làm giấy thông hành này, giáo viên còn có thể tự quyết định được chút, còn người trong hội học sinh có lẽ sẽ không dám ra quyết định này, nếu như xảy ra chuyện cần gánh vác trách nhiệm, khẳng định càng nghiêm khắc, ai có lá gan lớn như vậy trực tiếp làm cho cậu?"

Lâm Kiều nhìn giấy thông hành trong tay có chút ngốc, "Hoắc Ngập làm giúp tớ, cũng không thấy nói gì."

Cố Ngữ Chân nghe là Hoắc Ngập liền bừng tỉnh tại chỗ, "Nếu là lớp trưởng thì cũng không lạ, làm việc gì cũng rất có đầu óc, hậu quả căn bản chắc sẽ không giống nhau, ngày thường dịu dàng như vậy không hay thấy đâu."

Lâm Kiều nhớ tới Hoắc Ngập vừa rồi điền thông tin giúp cô, săn sóc thấp giọng hỏi địa chỉ của cô, vội vàng gật đầu, vô cùng tán đồng, "Cậu ấy đúng là một người rất dịu dàng."

Cố Ngữ Chân nhìn thời gian, "Chúng ta ra ngoài ăn trưa đi, tớ vừa rồi có hỏi qua ông chủ, vừa lúc bên đó cũng thiếu người, ăn xong tớ dẫn cậu đi xem."

"Được!" Lâm Kiều vui vẻ buông giấy xuống, cầm theo ví tiền trong ngăn bàn cùng đi.

Trước cổng trường rải rác rất nhiều cửa hàng, lúc này trên đường không nhiều người lắm, đều là học sinh trọ trong trường đến ăn cơm.

Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân đi ra, đang rối rắm xem nên ăn cái gì, đối diện đột nhiên vội vã chạy đến một nữ sinh đeo kính, hỏi cô một câu, "Cậu là Lâm Kiều phải không, cậu cẩn thận một chút, Trần Thi Nam lớp chúng tôi giống như đang tìm người đến đánh cậu." Nữ sinh nói xong liền lướt qua cô chạy đi, giống như sợ bị người khác phát hiện.

Cố Ngữ Chân nghe xong có chút ngốc, khi phản ứng lại có chút sợ hãi, "Nếu không chúng ta quay về đi, ký túc xá vẫn an toàn hơn."

Cô ấy vừa nói xong những lời này, phía trước đã hùng hổ đi tới một nhóm người, giống như một cây đao chuẩn bị xuất trận.

Lâm Kiều: "..."

Trần Thi Nam dẫn nhóm người nhanh chóng đến gần cô, "Lâm Kiều, mày hôm nay chết chắc rồi!"

Lâm Kiều nhìn Mạnh Thành biểu tình hung ác bên cạnh Trần Thi Nam, nhịn không được nhíu mày.

Cố Ngữ Chân kéo tay Lâm Kiều, sợ hãi, "Lâm Kiều, làm sao bây giờ?"

Lâm Kiều đưa ví tiền trong tay cho Cố Ngữ Chân, hạ giọng nói một câu, "Giúp tớ gọi giáo viên hoặc báo cảnh sát."

Cố Ngữ Chân nghe xong ba chữ báo cảnh sát mặt mũi trắng bệch, báo cảnh sát nghĩa là sự tình rất nghiêm trọng.

Cô ấy run lẩy bấy cầm đồ cô đưa, xoay người liền chạy.

"Chết tiệt, Thành ca, con bé kia bỏ chạy!" Một tên nam sinh chỉ Cố Ngữ Chân phía sau, vài người lập tức muốn chạy lên đuổi theo.

"Không cần đuổi theo!" Mạnh Thành nhìn chằm chằm Lâm Kiều, "Đám người kia đã đến, cô ta gần như vô dụng, sợ cái rắm!"

Lâm Kiều không để ý đến Mạnh Thành, cô nhìn về phía Trần Thi Nam, tùy ý chỉ một đầu ngõ cách đó không xa, "Không phải tìm tôi sao, qua ngõ nhỏ bên kia đi, ít người."

Trần Thi Nam khinh thường cười, nhìn về phía Mạnh Thành, "Cậu thấy sao?"

Mạnh Thành nhìn Lâm Kiều, kiêu ngạo ương ngạnh, "Chỉ có một mình cô ta, đi chỗ nào cũng đều giống nhau!"

Lâm Kiều cũng không để ý tới bọn họ, xoay người đi đến ngõ nhỏ không xa.

Mấy tên nam sinh đuổi theo vây quanh cô, phía sau một đám người mênh mông cuồn cuộn đi theo cô, căn bản không có cơ hội chạy thoát.

Học sinh xung quanh thấy một đám thiếu niên hư hỏng như vậy, sợ tới mức sôi nổi tránh đi, căn bản không dám quản nhiều.

Lâm Kiều đi đến đầu ngõ, ngõ nhỏ này khá sâu và rộng, bốn phía bên trong đều thông suốt, có thể đi đến cửa sau của rất nhiều cửa hàng.

Thứ hai đến thứ sau, thường xuyên có người ở bên trong đánh nhau ẩu đả, có thể nói chính là thiên đường của nhóm nam sinh hư hỏng.

Sâu trong ngõ nhỏ có gió thổi qua, bên trong chiếu xuống không ít ánh sáng mặt trời, ban ngày ban mặt đem đến không khí lạnh lẽo.

Ngõ nhỏ đang đứng một người, dựa vào trên cửa, đầu gối hơi khom xuống, nửa người trên bị bờ tường nhô ra che lại, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài thản nhiên đứng, trên tay lập lòe đốm đỏ, hẳn là thuốc lá.

Lâm Kiều không có thời gian thấy rõ, vội vàng liếc qua liền thu hồi tầm mắt nhìn về nơi khác, trong lòng tính toán biện pháp, liền thấy phía xa một người đàn ông trung niên đi ngang qua.

Trong lòng cô vui vẻ, cao giọng gọi, "Chủ nhiệm giáo dục!"

Mấy nam sinh xung quanh vừa nghe đến bốn chữ chủ nhiệm giáo dục, khó tránh khỏi hoảng hốt, còn chưa phản ứng lại, Lâm Kiều đã chạy qua bọn họ, chạy đến phía chủ nhiệm giáo dục bên kia.

Trần Thi Nam muốn đuổi, nhưng lại không dám ở trước mặt chủ nhiệm giáo dục làm cái gì.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn sang bên này, một đám học sinh không đứng đắn, mày nhăn lại, "Làm sao vậy?"

Lâm Kiều đi đến, quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc, "Em cũng không biết, em không quen bọn họ."

Trần Thi Nam nhìn Lâm Kiều ở dưới mí mắt cô ta bỏ đi, mặt đều tái xanh.

"Mẹ kiếp, lại để con ** này chạy trốn!" Mặt Mạnh Thành lộ vẻ hung ác, ánh mắt nhìn qua làm người không rét mà run.

Trần Thi Nam nhìn vẻ sợ sệt của mấy nữ sinh xung quanh, nhóm nam sinh này có chút quá mức táo bạo hung ác, cô ta thậm chí có cảm giác nếu như vừa rồi Lâm Kiều không chạy trốn, khẳng định sẽ bị đánh cho tàn phế.

Mạnh Thành càng nghĩ càng tức giận, duỗi tay tàn nhẫn đấm một quyền vào không khí, "Mẹ nó! Ông đây về sau ngày nào cũng tới, xem cô ta còn chạy đường nào!"

"Mạnh Thành." Ngõ nhỏ an tĩnh bỗng nhiên có người mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt ôn nhu.

Động tác Mạnh Thành dừng lại, nhìn về phía nam sinh đứng trong ngõ nhỏ, điếu thuốc trong tay đốt hơn phân nửa, giống như vẫn luôn không hút, phần lớn tàn thuốc đều đang rơi, gió thổi qua từ trên tay anh rơi xuống, áo thun màu đen đơn giản, mặc trên người anh lại đẹp đến làm người khác không thể rời tầm mắt.

*

Tác giả có lời muốn nói

Lâm Kiều: Là người dịu dàng!

Tác giả: Quá đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã bị mù.

Editor: Q17