Hạ Lan Giác muốn thí nghiệm một chút trên người những người khác, Tư Thần Diệu lại đem bọn họ đều chắn một bên, mang theo Hạ Lan Giác đơn độc trở về phòng."Tuy rằng chúng ta xác thật rất muốn biết, bất quá nếu cậu không tiện nói thì không nói cũng không sao."
Tư Thần Diệu nói với Hạ Lan Giác.
Hạ Lan Giác giật mình, Tư Thần Diệu lại nói: "Bọn họ đều biết nặng nhẹ, sẽ không nói ra đâu. Chỉ là chúng tôi đại khái không thể không biết về nó.. Nếu chuyện này không ảnh hưởng gì tới cậu, về sau có lẽ ta còn muốn nhờ cậu cứu mạng."
Tư Thần Diệu không dấu vết mà hít một hơi thật sâu, nhìn Hạ Lan Giác, nói: "Nói như vậy có lẽ hơi đê tiện, nhưng phiền toái trên người ta giống như độc dược mãn tính, nói không chừng một ngày nào đó sẽ làm ta mất mạng. Hiện tại xem ra, cậu là giải được duy nhất của ta. Ta hy vọng cậu có thể giải độc cho ta, luôn ở bên cạnh ta, đồng thời ta cũng sẽ đem hết toàn lực bảo hộ cậu, thỏa mãn yêu cầu của cậu, được không?"
Hạ Lan Giác còn có chút ngây ngốc: "Được, được a.. Tôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh!"
Tuy rằng cảm thấy Tư Thần Diệu nói có chỗ nào đó quái quái, nhưng Hạ Lan Giác đã sớm nghĩ đến nếu muốn báo ân cho Tư Thần Diệu, lại tìm không thấy con đường thích hợp.
Hiện tại có cơ hội, mặc dù còn chưa rõ hoàn toàn nguyên nhân tại sao mình có thể hỗ trợ, Hạ Lan Giác cũng đáp ứng ngay lập tức.
Dù sao vốn dĩ y đã tính toán đi theo Tư Thần Diệu, đối phương yêu cầu cũng không xem như yêu cầu. Tương phản, y không rõ nội tình phải thỏa mãn yêu cầu hứa hẹn còn có chút chiếm tiện nghi.
Hạ Lan Giác nhịn không được lại nói: "Nhưng mà tôi quả thật không biết là chuyện như thế nào a, không phải không muốn nói cho của các anh."
Tư Thần Diệu nhìn ra y không nói dối, không khỏi hơi hơi nhướng mày: "Ta cảm giác được loại năng lượng này rất đặc biệt, trên đó có khí tức của cậu, chẳng lẽ cậu cũng không biết là như thế nào sao?"
Hạ Lan Giác nói: "A.. Cái năng lượng kia xác thật là của tôi, nhưng mà tôi cũng không biết tại sao đối với anh hữu dụng.. Lúc ấy tôi chỉ muốn xem trước tình huống của anh một chút mà thôi.."
Hạ Lan Giác càng nói càng cảm thấy bản thân căn bản không có làm cái gì, hơi mơ màng lại hơi chột dạ, giọng nói dần dần nhỏ đi không ít. Lại bị động tác Tư Thần Diệu ôn nhu sờ đầu, nói: "Vậy chứng minh năng lượng của cậu đối với ta hữu hiệu. Còn nguyên nhân cụ thể, về sau có thể từ từ nghiên cứu."
Tư Thần Diệu hỏi: "Sử dụng những năng lượng đó đối với cậu mà nói thật sự không có nguy hại gì chứ? Có khó không? Có hạn chế nào không?"
Hạ Lan Giác lắc đầu: "Không có, kỳ thật nó khá dễ sử dụng.."
Tư Thần Diệu: "Thế thì ta không cần lo lắng nữa, muốn tìm ra nguyên nhân, chúng ta có rất nhiều cơ hội để thử."
Hạ Lan Giác tinh thần hơi chẩn: "Đúng, có thể thử nhiều lần! Vừa rồi tôi còn muốn thử xem cho Mộ Dung Lam thế nào đó!"
Tư Thần Diệu nghe vậy thì nhăn mì lại nhỏ đến mức không thể phát hiện: "Thử cậu ta làm gì? Lại không có liên quan đến cậu ta."
Hạ Lan Giác: "Tôi cảm thấy tình huống của anh và bọn họ không giống nhau, thử xem xem đối với những người khác có hữu hiệu hay không mà."
Tư Thần Diệu: ".. Nếu có thể sao không nghiệm chứng ở ta trên người trước đi?"
Hạ Lan Giác: "A.. Được."
Vì thế Hạ Lan Giác lại thử một lần, đem thần thức tiến vào trong cơ thể Tư Thần Diệu.
Sự thật chứng minh, cái này xác thật có hiệu quả. Hơn nữa lần này Hạ Lan Giác còn làm nhiều chuyện hơn, dùng thần thức giúp Tư Thần Diệu chải vuốt một chút linh lực hỗn loạn.
Tạp chất trong cơ thể Tư Thần Diệu tuy đã trải qua bài trừ lần trước nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủn, lại từ bên ngoài hấp thu không ít vào trong cơ thể.
Lần này sau khi "Tái khám", tạp chất lại lần nữa bị bài trừ, linh lực cũng thông suốt hơn một chút, không có chồng chất ở một chỗ khiến cho một số vị trí phá lệ đau đớn.
Tư Thần Diệu cảm thấy thoải mái xưa nay chưa từng có, hiện tại càng nhẹ nhàng làm hẳn không thể tin được.
Tuy là hắn từ trước đến nay bình tĩnh thản nhiên, cũng thiếu chút nữa ức chế không được, muốn trực tiếp đem Hạ Lan Giác nâng lên quay vài vòng.
May mà hắn vẫn còn có thể khắc chế chính mình, không có biểu hiện ra quá mức thất thố. Nhưng thật ra lại càng làm Hạ Lan Giác thêm nghi hoặc: "Sao? Cảm thấy thế nào.."
Tư Thần Diệu giống như có một chút dấu hiệu kết đan thì phải?
Tư Thần Diệu: "Sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?"
Hạ Lan Giác hơi chần chờ lắc lắc đầu: ".. Không có gì."
Y cảm thấy tu vi của Tư Thần Diệu tựa hồ không chuẩn lắm, nên không nói gì. Cho dù thật sự muốn kết đan, thì đó cũng là chuyện tốt.
"Tôi lại đi tìm những người khác thử xem sao?"
Hạ Lan Giác vô cùng tích cực. Loại trừ tạp chất thậm chí chải vuốt linh lực chỉ là trị ngọn không trị gốc, muốn hoàn toàn chữa khỏi vấn đề của Tư Thần Diệu, y phải hiểu rõ nguyên lực nơi này là chuyện như thế nào mới được.
Tuy rằng không biết vì sao hắn không tình nguyện, nhưng Tư Thần Diệu cũng chỉ có thể để y đi tìm những người khác thí nghiệm. Mộ Dung Lam bị xách tới làm chuột bạch có chút thụ sủng nhược kinh.
Mộ Dung Lam lại bị Liễu Ngọc Tố ấn vào làm một lần kiểm tra rồi cùng đợi chút số liệu đối lập.
"Tôi không có vấn đề về nguyên lực, không cần phiền toái Hạ Lan Giác đi? Giữ lại giúp lão đại chữa trị không được sao?"
Mộ Dung Lam nhịn không được nói.
Tư Thần Diệu ngữ khí không tốt nói: "Câm miệng."
Mộ Dung Lam:...
Thật là không biết tâm người tốt mà.
Hạ Lan Giác: ".. Không có khoa trương như thế, cái này với tôi mà nói rất dễ dàng, không cần cẩn thận tiết kiệm như vậy."
Tất cả mọi người đều vây xem một màn này, nhưng mà bọn họ đều không nhìn thấy thần thức của Hạ Lan Giác, bao gồm cả bản thân Mộ Dung Lam, đều không cảm thấy gì, thậm chí hoàn toàn không phát hiện ra một cổ năng lượng không thuộc về mình xâm lấn vào trong thân thể hắn, dễ dàng biết được tình huống mỗi một tấc xương cốt và huyết nhục của hắn.
Một lát sau.
Mộ Dung Lam: "Ách.. Còn chưa bắt đầu sao?"
Hạ Lan Giác: "Đã kết thúc rồi nha."
Mộ Dung Lam: "Hả? Kết thúc rồi sao?"
Mọi người đều có vẻ không hiểu ra sao, Hạ Lan Giác nói: "Thần.. Phương pháp này đối với anh không có hiệu quả."
Mộ Dung Lam mặt đầy kinh ngạc: "Thật đúng là chỉ hữu dụng đối với lão đại sao?"
Liễu Ngọc Tố đứng một bên nhịn không được nói: "Tiểu Giác, cậu có thể để chị thử được không?"
Là vấn đề chuyên môn chính mình đã nghiên cứu nhiều năm, Hạ Lan Giác xuất hiện như một hiện tượng thần kỳ, làm trí tò mò và lòng hiếu học đã sắp đem đại não cô căng bạo.
Tư Thần Diệu: "Không được."
Hạ Lan Giác: "Được a."
Tư Thần Diệu: "..."
Hạ Lan Giác cũng muốn nghiệm chứng nhiều một chút, bởi vậy lúc sau không chỉ Liễu Ngọc Tố mà những người khác cũng được thần thức của Hạ Lan Giác kiểm tra thử từng người một.
Sau khi thử nghiệm xong, tất cả mọi người đem tầm mắt chuyển qua Tư Thần Diệu.
"Lão đại, lúc ấy anh rốt cuộc có cảm giác gì?"
Thấy biện pháp của Hạ Lan Giác ở trên người những người khác đều không có tác dụng, Tư Thần Diệu sắc mặt cũng tốt hơn không ít, nghe vậy mỉm cười nói: "Nó tốt hơn bất kỳ sự hưởng thụ nào, thoải mái khó nói nên lời. Bất quá các cậu vĩnh viễn đều không cảm nhận được."
Mọi người: "..."
Cầu xin anh bớt bớt lại đi.
Liễu Ngọc Tổ quyết đoán chuyển hướng qua Hạ Lan Giác, hỏi y: "Lúc cậu thao tác, cảm thấy chúng ta và đội trưởng có cái gì khác hay không?"
Đem tình huống của sáu người trong đoàn lính đánh thuê xem qua, Hạ Lan Giác đã phát hiện một ít đồ vật, y suy xét một chút, chậm rãi nói: "Các anh và anh ấy xác thật không giống nhau. Linh.. Nguyên lực của các anh cơ bản đều chứa đựng ở đan điền,"
Hạ Lan Giác chỉ vị trí đan điền.
"Nơi đó có một viên.. Cùng loại với tinh hạch, dùng để chứa đựng và chuyển hóa nguyên lực. Nhưng mà đan điền của anh ấy không có tinh hạch, nguyên lực đều phân tán ở các bộ phận trong thân thể, không thể vận chuyển bình thường. Hơn nữa nguyên lực quá nhiều, thân thể không chịu nổi, lúc trước bên trong còn có rất nhiều tạp chất, cho nên rất dễ tẩu hỏa nhập ma.. Chính là năng lượng bạo động các anh nói."
Kỳ thật còn có một điểm khác bất đồng rất lớn. Đó chính là Tư Thần Diệu khẳng định có quan hệ vô cùng đặc biệt với y, cho nên không chỉ có có thể cảm nhận được thần thức của y, còn không cần làm gì đã có thể nhẹ nhàng nhận được lợi ích ở trong đó.
Mà những người khác không có loại này liên hệ với Hạ Lan Giác, vì thế thần thức của Hạ Lan Giác đối với bọn họ mà nói không có hiệu quả "Thuốc thanh khiết tự động".
Thậm chí bởi vì tu vi Hạ Lan Giác vượt qua bọn họ quá xa nên bọn họ căn bản không phát hiện được thần thức của Hạ Lan Giác nhìn trộm và tiến vào.
Bất quá Hạ Lan Giác cũng không nghĩ ở trước công chúng nói mình và Tư Thần Diệu có quan hệ chặt chẽ, bởi vậy tạm thời đem điểm này giấu đi.
Mọi người nghe vậy đều ngây ngẩn cả người.
Chử Minh Tú cúi đầu nhìn vị trí gọi là đan điền của mình, mờ mịt nói: "Nơi này.. Có tinh hạch?"
Liễu Ngọc Tổ mày nhíu chặt: "Sao có thể? Mặc kệ dùng kỹ thuật rà quét gì, trong thân thể người cũng chưa phát hiện ra cái tinh hạch mà cậu nói."
Thứ Hạ Lan Giác nói vượt qua phạm vi lý giải, nếu không phải tình huống của Tư Thần Diệu xác thật chuyển biến tốt, có lẽ bọn họ sẽ nghi ngờ không ngừng, mà còn trực tiếp cho rằng Hạ Lan Giác nói hươu nói vượn.
Hạ Lan Giác kỳ thật cũng rất kỳ quái, xác nhận trừ Tư Thần Diệu ra, những người này đều có thứ cùng loại với Kim Đan, y liền cảm thấy nguyên lực và linh lực xác thật là thứ không khác gì nhau.
Ngoại trừ người nơi này sinh ra đã tự mang một cái Nguyên Tinh, cũng không có nhiều bất đồng. Nguyên lực và linh lực đều dùng cùng loại trạng thái vận chuyển ở trong cơ thể.
Nhưng so sánh với tu sĩ đại lục Cửu Linh, phương thức vận chuyển nguyên lực của bọn Mộ Dung Lam có vẻ vô cùng sơ xài và rời rạc, giống như hoàn toàn không có công pháp tu luyện, không có linh lực dẫn đường nối liền kinh mạch, giống như chỉ tùy tiện luyện tập.
Mặt khác theo lý thuyết cho dù là Luyện Khí kỳ, đều có thể biết tình huống trong cơ thể mình như thế nào, nhưng mà bọn Mộ Dung Lam đều đến Nguyên Anh kỳ, lại không biết trong cơ thể mình có cái "Kim Đan" thậm chí "Nguyên Anh".
Trên mặt mọi người tràn đầy hoài nghi, duy độc Tư Thần Diệu lại động trong lòng. Hắn và những người khác có bất đồng lớn nhất, còn không phải là hắn không có Nguyên Tinh sao?
Nguyên Tinh sau khi sinh sẽ được bọn họ dần dần hấp thu, nếu loại hấp thu này cũng không phải trực tiếp hóa thành nguyên lực, mà ở trong cơ thể tích tụ với nhau hình thành một cái Nguyên Tinh lần nữa, kia không phải vừa lúc là tinh hạch theo như lời Hạ Lan Giác nói sao?
Tư Thần Diệu nghĩ vậy, hơn nữa đối với Hạ Lan Giác tự nhiên cũng tin tưởng hơn, đã tin tám phần, nhịn không được nói với Hạ Lan Giác: "Cậu có thể trực tiếp" nhìn thấy tình huống trong thân thể sao? Có thể dạy ta nhìn thử được không?"
Những người khác cả kinh, cảm thấy Tư Thần Diệu cũng đang tiến vào trạng thái nói hươu nói vượn, thế nhưng lại thấy Hạ Lan Giác gật gật đầu.
"Tôi có thể dạy anh nhìn thử xem."
Tra xét bên trong thân thể là một chuyện vô cùng đơn giản, cho dù là Tư Thần Diệu không có Kim Đan, chỉ ở Luyện Khí kỳ, cũng có thể thử nó.
Nghĩ đến anh ta bị linh lực làm tắc nghẽn kinh mạch, Hạ Lan Giác đem phương pháp dạy cho Tư Thần Diệu, lại chủ động dùng thần thức dẫn đường cho anh ta một chút, quả nhiên Tư Thần Diệu đã thuận lợi mở ra tra xét bên trong thân thể.
Phát hiện ý thức của mình thế nhưng có thể "Nhìn thấy" bên trong thân thể của mình, dù hắn đã tin Hạ Lan Giác tám phần, lúc này vẫn kinh ngạc như cũ đến không thể tin được.
Nhìn thấy mạch máu trong cơ thể mình tung hoành, thậm chí "Mắt thường có thể thấy được" nguyên lực, Tư Thần Diệu thiếu chút nữa khống chế không được trạng thái của mình, trực tiếp từ trong tra xét thoát ly ra ngoài.
Sau một hồi chấn kinh, Tư Thần Diệu mới vội vàng "Nhìn về phía" vị trí đan điền theo như lời Hạ Lan Giác nói, chỉ thấy nơi đó quả nhiên là trống rỗng. Không biết vì sao rõ ràng những chỗ khác đều tích không ít nguyên lực, duy độc nơi này cơ bản nhìn không thấy bóng dáng.
Kết thúc trạng thái tra xét, Tư Thần Diệu không dấu vết mà thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là do hắn không có Nguyên Tinh.