Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Chương 78: Em bằng lòng

Đáy mắt Hứa Mạch chợt lóe lên một chút ngạc nhiên.

Xem ra thật sự không có dự định giữ nàng lại rồi, cho nên mục đích tối nay dẫn nàng về nhà thật sự chỉ là tìm luận văn mà thôi.

Sư phụ thanh tâm quả dục, một lòng quyết tâm học hành, mà ngược lại nàng giống như khỉ đầu chó đấm ngực giậm chân, gào khóc đòi hôn, đòi ăn đậu hủ.

Mẫn Nguyệt vì suy nghĩ không trong sáng của mình mà thấy xấu hổ, nàng mượn cớ "Mập Mạp còn đang ở nhà chờ em" xoay vù một cái chạy ra ngoài, đúng lúc nàng không chú ý nên đập một cái lên khung cửa, vang lên một tiếng ầm.

Mẫn Nguyệt đau đớn kêu lên, che trán lại, đau đến nước mắt đều muốn chảy ra ngoài.

"Trúng ở đâu rồi? Mau đưa chị xem xem" Hứa Mạch để sách trong tay sang một bên, chạy tới đỡ lấy vai Mẫn Nguyệt để nàng xoay người đối mặt lại với mình. Mẫn Nguyệt đỏ mặt như sắp nhỏ máu, đôi mắt ướt sũng, bướng bỉnh cắn môi dưới, làm bộ như không có việc gì.

Hứa Mạch lấy bàn tay đang che trán của nàng ra, cô nhìn thấy trên lông mi xuất hiện một đường hồng hồng, giống như những mỹ nhân trong phim cổ trang cố gắng vẽ vết chu sa lên trán, vừa xinh đẹp lại rất ướŧ áŧ.

Hứa Mạch dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên, Mẫn Nguyệt đau đến hít một hơi khí lạnh: "Hơi sưng một chút, chườm đá sẽ đỡ thôi"

Hứa Mạch tìm được một cái khăn lau mặt hoàn toàn mới, cô tẩm ướt nó rồi vắt đến nửa khô, sau đó dùng túi nilon bao lại bỏ vào trong tủ đông. Mười phút sau, khăn mặt đã được đông lại như cây kem. Hứa Mạch lấy ra, cẩn thận để lên trán Mẫn Nguyệt.

Cô học trò nhỏ ngoan ngoãn hạ mi xuống, lông mi dài của nàng nhẹ nhàng rung động, nàng mím chặt môi lại, bộ dạng như có tâm sự.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hứa Mạch hỏi.

Trên mặt Mẫn Nguyệt hiện lên một màu hồng phấn, nàng có tật giật mình mà liều mạng lắc đầu.

Sợi tóc bên tai dường như chưa đủ dài, nó mềm mại rũ xuống, xinh đẹp đến đáng yêu. Hứa Mạch nâng tay giúp nàng vén nó ra sau tai, lại nhéo nhéo lấy vành tai đang nóng lên của nàng: "Gần đây chị có xem một số phim truyền hình"

"Hả?" Mẫn Nguyệt tò mò giương mắt, nhìn sư phụ thế nào cũng không giống với người sẽ thích thần tượng ai đó.

Hứa Mạch ngượng ngùng tách đường nhìn ra: "Chị muốn xem thử, người khác khi yêu đương sẽ làm thế nào"

Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, sư phụ cảm thấy bản thân không quá hiểu chuyện yêu đương nên muốn học tập một chút, nhưng mà chuyện này không có luận văn để đọc, nên chỉ có thể đi nghiên cứu nam chính nữ chính trong phim truyền hình xem họ ở bên nhau như thế nào.

Hứa Mạch dừng lại thật lâu, giống như câu tiếp theo rất khó nói ra miệng, cô suy xét chốc lát rồi cẩn thận tìm từ: "Nhưng mà, đều không hợp với chúng ta lắm"

Mẫn Nguyệt híp mắt nhớ lại những bộ phim truyền hình có vẻ hot gần đây, là hai bộ cung đấu, một bộ về huyền nghi trinh thám, một bộ về tình yêu và hôn nhân, nhưng tất cả đều có cảm giác cưỡng chế yêu, nam chính hở ra là đặt nữ chính dưới thân, quả thật xem không nổi.

Thật sự là không hợp lắm...

"Chị không biết khi hai người ở chung với nhau thì tiết tấu nên như thế nào" Hứa Mạch tiếp tục nói, "Nếu như chị hi vọng em ở lại thì có quá nhanh không, em có cảm thấy chị quá nóng lòng không?"

"Không đâu!" Mẫn Nguyệt lập tức cắt ngang, nàng cũng tỏ thái độ: "Em muốn ở bên cạnh sư phụ... ban ngày muốn, buổi tối cũng muốn..."

Càng nói âm thanh của nàng càng nhỏ lại, cuối cùng là cực kì thẹn thùng cúi đầu.

"Nhưng mà, khoảng cách ba tháng còn rất xa" Hứa Mạch nhắc nhở nói.

Dưới đáy lòng Mẫn Nguyệt chợt gào khóc, tại sao lúc đó nàng lại nói câu đó chứ aaaa!

Chườm đá được vài phút Hứa Mạch lấy khăn xuống, cô cẩn thận kiểm tra lại, thấy vết hồng trên trán nàng đã tan đi không ít, cũng không có sưng lên như vừa rồi thì mới yên tâm, cô nói: "Trước khi ngủ thì chườm thêm một chút nữa, chỉ còn hơi đỏ một chút thôi. Muộn lắm rồi, chị đưa em về"

Mẫn Nguyệt hé miệng ra rồi chậm rãi ngậm lại, nàng do dự không biết có nên nói "Em đã hối hận, câu đó không tính nữa" hay không. Nàng trái lo phải nghĩ một đường, mãi cho đến khi về đến gara dưới lầu thì mới hạ quyết tâm.

Hứa Mạch tháo dây an toàn bên ghế điều khiển ra, sau đó chồm người sang ghế phó lái chăm chú nhìn vào nàng dưới ánh đèn xe mờ nhạt. Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng vạch trán nàng ra, chạm lên vết sưng trên đó, một lần nữa dặn dò: "Nhớ phải chườm đá đó, đừng chườm lâu quá, coi chừng bị cảm"

Hai tay Mẫn Nguyệt nắm chặt lấy dây an toàn, nuốt nước miếng ừng ực, lúng túng nói: "Sớm một chút cũng được"

"Hửm?" Hứa Mạch dời đường nhìn xuống.

Mẫn Nguyệt ngẩng mặt lên, đối diện với đôi mắt thâm thúy lại ẩn đưa nhu tình kia, thổi đủ dũng khí buông dây an toàn ra, sau đó tiến đến gần một chút, tựa lên cổ Hứa Mạch, nói: "Không cần đến ba tháng cũng được... Bởi vì, em thích sư phụ mà"

Gương mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay của cô gái đang ở gần trong gang tấc, con ngươi thanh tịnh sáng tỏ, ẩn chứa tình yêu trong sáng phơi phới.

Trong lúc nhất thời, lòng của Hứa Mạch mềm mại xuống, giống như bị ngâm trong sữa nóng, ấm áp đến thấm vào nội tâm, xung quanh hơi thở đều tràn đầy mùi thơm cơ thể mà chỉ cô gái này mới có được.

Đó là mùi sữa ấm áp, sạch sẽ.

Đáy mắt Hứa Mạch sâu thẳm, cô không kìm lòng được mà hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái, đối phương ngoan ngoãn khẽ nhắm mắt lại, mềm mại không xương tiến vào lòng cô, vẻ mặt say sưa mà mê muội.

Mẫn Nguyệt đến hiện tại vẫn không biết cách thở trong lúc hôn, khi môi và răng giao hòa vào nhau nàng nhịn không được phát ra âm thanh như tiếng mèo con gọi, nhẹ nhàng rêи ɾỉ.

Hứa Mạch bị âm thanh như có như không này trêu chọc nổi dậy cảm xúc, cô ôm lấy mặt nàng, kéo nụ hôn này vào sâu hơn.

Môi và môi chạm nhau lại tuyệt vời như thế, mỗi một lần đều khiến trong lòng run sợ không ngớt. Dòng điện tê dại từ xương phát ra, chạy dọc theo cột sống về phía trước, ngay cả tâm cũng sắp bị nụ hôn này hòa tan.

Hứa Mạch dùng sức hôn lên khóe môi của nàng, sau đó lưu luyến kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này. Mẫn Nguyệt mở hai con mắt mông lung ra, bên trong gợn sóng lấp lánh, nét mặt ẩn tình, miệng mũi cũng nhau hô hấp, trước ngực nhỏ nhẹ phập phồng lên, cả người đều như tan ra thành vũng nước.

Ánh sáng trong xe u ám không rõ, nhưng sóng mắt của nàng lưu chuyển, xinh đẹp như phong cảnh ngày xuân.

"Em thật đẹp" Hứa Mạch vuốt ve gương mặt của nàng, sờ lên từng chút từng chút một, giống như muốn dùng đầu ngón tay nhớ kỹ dung mạo của nàng. "Thật muốn giấu em đi, không cho người khác thấy được em"

Mẫn Nguyệt vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi nên chưa kịp lấy lại tinh thần, nghe xong vẻ mặt của nàng có hơi mờ mịt.

Hứa Mạch cúi thấp người xuống, tựa trán lên trán nàng, ôn nhu nhỏ giọng hỏi: "Dọn đến ở với chị được không?"

Mẫn Nguyệt cười rộ lên: "Sư phụ muốn kim ốc tàng kiều sao?"

"Nhà của chị không có quý như kim ốc, cũng không lớn như vậy, chỉ chứa vừa đủ em thôi" Hứa Mạch không quen nói lời sến súa lắm, sắc mặt cô ửng đỏ hôn lên lông mi Mẫn Nguyệt để nàng nhắm mắt lại, không cho nàng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình.

Trong bóng tối Mẫn Nguyệt nghe cô nói: "Sau khi em dọn vào ở thì nó mới có sinh mệnh, mới được xem như là nhà, chị và căn nhà đều là của em"

Âm thanh Hứa Mạch thả ra rất nhẹ, như là sợ dọa đến nàng, sau đó cô tiến hành theo như kế hoạch hỏi: "Em bằng lòng xây dựng một ngôi nhà với chị không?"

Mẫn Nguyệt mở mắt ra, trong ánh mắt rực rỡ như tinh quang: "Em bằng lòng!"

Nét mặt bất an của Hứa Mạch chợt tan biến, trên khóe miệng cong lên một nụ cười, cọ cọ lên chóp mũi của nàng: "Nói lại lần nữa đi"

Mẫn Nguyệt buộc chặt cánh tay đang ôm lấy cổ Hứa Mạch kéo cô lại gần mình hơn, gần đến mức có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt đối phương.

Nụ cười của nàng tựa như gió xuân, một lần nữa nói ra lời tình ái vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng sâu đậm: "Em bằng lòng"

"Sư phụ muốn nghe bao nhiêu lần, em đều nói bấy nhiêu lần"

"Chị muốn nghe cả đời"

"Được thôi, quãng đời còn lại em đều sẽ nói cho sư phụ nghe"

Sau khi gặp được em, chị đã lập tức hiểu ra, đời này chị sẽ không thích được ai khác nữa.

Vậy thật đúng lúc, chị cũng chưa từng nghĩ tới, càng không có khả năng sẽ buông tay em ra.

Hãy ở lại bên cạnh chị, ở lại trong lòng chị, cứ như vậy, cùng ở bên nhau đến suốt đời.