Beta: Hina
Sau khi có mối tình đầu, trong những ngày lễ Thẩm Phi đều chưa từng trải qua sự cô đơn, hoặc là ở cùng người yêu, hoặc là ở cùng cô nào đó mới vừa quen nhưng có ý tiến tới. Nếu như nói đêm nay sau khi về nhà phải trải qua một mình thì xác thực có chút không quen.
Nhưng nếu ở lại thì phải trải qua một đêm với một con sói, nhưng tựa hồ cảm giác không đúng lắm. Thẩm Phi chần chờ nhìn Trần Tư Điềm, đối phương lập tức đưa tay chỉ thiên xin thề: "Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô đâu"
Dừng lại một chút, lại vừa cười chớp mắt vừa bỏ thêm một câu: "Nhưng mà hoan nghênh cô tới đây chạm vào tôi"
Thẩm Phi rút tay ra, kéo giãn khoảng cách an toàn, bình tĩnh nói: "Yên tâm, tôi cũng không chạm vào cô"
"Cuối cùng thì chỗ nào của tôi không được chứ?" Trần Tư Điềm õng ẹo tạo dáng nói, "Cô xem tướng mạo hoa nhường nguyệt thẹn này của tôi xem, dáng người như ma quỷ, tràn đầy khí chất thanh khiết ngọt ngào..."
Vài câu phía trước Thẩm Phi còn miễn cưỡng nghe được, nhưng đến câu cuối cùng thì không nhịn được nhíu mày cắt ngang: "Lương tâm của cô không đau sao?"
Trần Tư Điềm cười rộ lên: "Thanh khiết ngọt ngào đúng là hơi quá, dù sao tôi cũng là ngự tỷ oai phong một cõi, dùng từ này để đổi... được trở thành người yêu riêng tư của Thẩm nữ vương thì thế nào?"
Thấy cô lại bắt đầu kiêu ngạo, Thẩm Phi lập tức tắt đèn đi chui vào trong chăn, bày ra bộ dạng tôi muốn ngủ cô đừng làm phiền.
Bên trong gian phòng một mảnh đen kịt, chỉ còn lại đèn phòng phát sáng, một chút ánh sáng từ trong khe cửa lộ ra ngoài hành lang.
Cách âm của nơi này không tệ, bên trong rất yên tĩnh, tiếng gió thổi yếu ớt của điều hòa cũng không làm phiền đến người khác, ngược lại tạp âm còn có tác dụng thôi miên.
Trong lúc yên tĩnh, Thẩm Phi nghe được người bên giường cực kỳ mạnh dạn suy đoán: "Cô không chịu làm với tôi sẽ không phải là vì... thật ra cô thích Tiểu Minh Nguyệt đó chứ?"
Trần Tư Điềm cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý, thanh mai trúc mã, hai cô bé vô tư, làm chung một bệnh viện, không phải không thể xảy ra chuyện lâu ngày sinh tình. Đồng thời lúc đầu nàng còn chưa nhận ra mình có suy nghĩ khác thường với bạn thuở nhỏ của mình, chờ đến khi nhận ra thì đã muộn, đối phương đã thích Hứa Mạch rồi.
Nàng kiêu ngạo, không cho phép mình chen chân vào, nàng dịu dàng, bức chính mình dùng thân phận bạn thân chúc phúc, nàng buồn bã thất vọng, không cách nào bắt đầu mối tình mới với người khác.
Đúng là ngược luyến tình thâm mà, Trần Tư Điềm quả thực muốn cảm động đến khóc, cô đang định nâng tay lau khóe mắt ươn ướt thì đột nhiên trước mặt bay tới một vật thể không rõ, thịch một tiếng nện lên đầu của cô.
Trần Tư Điềm bị đập đến đáy mắt đầy ngôi sao, trong đầu vang lên ong ong, cô lục lọi tìm được hung khí, đè xuống, à thì ra là gối nằm.
Trần Tư Điềm ôm gối ủy khuất nói: "Mưu sát chồng!"
Thẩm Phi tức giận đến không kiềm được lại thêm một cái gối lại đây: "Tôi thấy cô vẫn chưa tỉnh rượu đó, để tôi giúp cô làm cho tỉnh hơn một chút!"
Đôi mắt của cô thích ứng được bóng tối, mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen đang lao về phía mình, Trần Tư Điềm nhanh nhẹn khom lưng tránh thoát, cái gối bay lướt qua cô đập vào trên cửa tủ quần áo phía sau, phát ra một tiếng bịch trầm trọng.
"Giận thật hả?" Trần Tư Điềm không dám nói đùa nữa, thu lại dáng vẻ cợt nhã, nghiêm túc hỏi: "Vậy rốt cuộc là tại sao? Tôi đều đã tắm rửa sạch sẽ dâng lên tận giường của cô mà sao vẫn không muốn"
"Tôi không phải Liễu Hạ Huệ, không có tra đến mức cái gì cũng ăn" Âm thanh Thẩm Phi rầu rĩ, "Lần đầu tiên của cô mà cho tôi, cô sẽ hối hận..."
Trần Tư Điềm vô cùng giật mình: "Không thể nào, kỹ thuật của cô kém vậy sao?!"
Thẩm Phi xốc mền lên nhảy xuống giường, đi vòng qua bên kia, đè cái người ăn nói lung tung đổi trắng thay đen kia xuống giường mà đánh. Trần Tư Điềm nằm nghiêng người lại, sau lưng bị gối đánh mấy cái, cô không hề thấy đau mà ngược lại còn cười haha.
Thẩm nữ vương thẹn quá hóa giận thật đáng yêu, làm sao bây giờ, thích quá rồi!
Chờ đến khi cười đã rồi, Trần Tư Điềm chậm rãi hồi phục tâm tình, lấy giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi không hối hận, đem hết tất cả những gì tôi có cho cô hết cũng tuyệt đối không hối hận"
Thẩm Phi im lặng một lát, hỏi: "Cô thích cái gì ở tôi?"
Đổi lại trước đây cô nhất định sẽ thốt ra câu "Thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô", nhưng đêm nay cô không dám nói bừa, lỡ như chọc giận Thẩm nữ vương thì thảm luôn.
Vì vậy cô yên lặng nhớ lại, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phi ở trước cửa Khoa Ngoại L*иg Ngực, cho đến khi rất vất vả có được wechat của nàng, bị nàng lạnh nhạt, còn bị nàng vì chuyện của Đồng Đồng mà đoạn tuyệt quan hệ.
Vì sao lại thích à? Cô không biết, cũng không nói rõ được, dù sao chính là thích nhìn nàng, càng nhìn càng thích. Muốn nói chuyện với nàng, dù cho nàng luôn giận dỗi với mình. Muốn cùng nàng hẹn hò, cho dù nàng luôn ngại đông ngại tây không muốn cùng mình.
Trước đây khi theo đuổi cô nào đó thì miệng lưỡi rất ngọt, một bụng lời nói tâm tình, mở miệng ra đều là những câu không hề theo khuôn khổ. Các nàng khi yêu cũng hỏi, chị thích em vì cái gì, khi đó cô trả lời như thế nào nhỉ?
Trần Tư Điềm tốn sức nghĩ, khoảng không trong nội tâm giống như bị một sấp tài liệu mới bao trùm lấy, những ký ức trước đây đều bị xóa hết, trong đầu của cô rõ ràng chỉ còn lại một thứ mà không gì sánh được, đó là gương mặt của Thẩm Phi.
Kiêu ngạo, mạnh mẽ, quyến rũ, lãnh diễm. Mỗi một dáng vẻ đều khiến tim cô đập thình thịch.
Không có lí do gì cả, thích chính là thích, cơ thể và linh hồn của tôi nói cho tôi biết như thế, nó thích em.
Vì vậy Trần Tư Điềm rất thực tế nói: "Là đáp án mà tim của tôi cho tôi biết"
Thẩm Phi chỉ yên lặng chốc lát rồi nói: "Thật buồn nôn"
Sau đó lại hỏi: "Trước đây cô cũng gạt người ta lên giường theo cách này à?"
Trần Tư Điềm bị hiểu lầm có vẻ rất ủy khuất: "Tôi nói thật mà, thật sự muốn đào trái tim ra cho cô xem luôn"
"Tôi ở khoa nội, không làm ở khoa ngoại l*иg ngực mở ngực sống của cô" Thẩm Phi quay về chỗ trên giường của mình, sau khi nằm xuống thì một âm thanh nhẹ bẫng truyền tới: "Nhưng mà tâm ý của cô, tôi nhận, ngủ ngon"
Quen biết hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nàng chúc ngủ ngon với cô, Trần Tư Điềm được sủng ái mà lo sợ ngây ngẩn cả người, đợi đến khi phản ứng được thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.
Thẩm Phi đã ngủ rồi.
Trần Tư Điềm tay chân nhẹ nhàng chui vào trong mền, nằm nghiêng đối diện với nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Mơ đẹp nhé, nữ vương của tôi.
Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, hai người bị điện thoại đánh thức, Trần Tư Điềm vươn cánh tay từ trong mền ra, cầm lấy ống nghe điện thoại lên khàn khàn alo một tiếng.
Nhân viên tiếp tân dùng ngữ điệu ngọt ngào nói: "Xin chào, có một cô gái nói ngài muốn thay quần áo, muốn cô ấy đem tới, xin hỏi có thể cho cô ấy lên phòng không?"
Trong đầu Trần Tư Điềm một nồi mơ hồ: "Hả? Quần áo gì?"
"Là tôi gọi, để cô ấy lên đây đi" Thẩm Phi nghe được nội dung, nằm một bên nói.
"Vậy để cô ấy lên đi" Trần Tư Điềm thuật lại.
"Bà chủ đưa quần áo tới rồi" Thẩm Phi đứng dậy xuống giường, lười biếng duỗi eo một cái thật dài, vừa đi ra cửa vừa hỏi: "Hôm nay cô có đi làm không?"
Trần Tư Điềm ngủ không ngon, đầu choáng não căng bò ra khỏi mền, như con vịt học bước mà đi theo phía sau nàng: "Đi, cô thì sao?"
"Cũng vậy thôi" Thẩm Phi xoay người mở cửa, khi cửa mở ra thì chờ bà chủ tiệm quần áo đi lên.
Trần Tư Điềm từ phía sau ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, thỏa mãn than thở: "Ngủ một giấc tỉnh lại có thể nhìn thấy cô, thật tốt"
Cả người Thẩm Phi cứng lại, cũng không có đẩy cô ra. Nơi trước ngực mềm mại của đối phương, dựa vào cảm giác cũng không tệ.
Thẩm Phi mặc cô ôm, hai người đứng ở cửa chờ bà chủ đem đồ tới.
Rất nhanh tiếng giày cao gót dẫm lên thảm trầm đυ.c từ xa truyền tới, một nữ nhân cao gầy xinh đẹp kéo một cái hành lý xuất hiện bên trong hành lang.
Đối phương nhìn thấy Thẩm Phi thì cười chào hỏi: "Thẩm tiểu thư hôm nay dậy sớm vậy sao"
"Ừm, phải đi làm, hết cách rồi" Thẩm Phi tiếp nhận vali từ trong tay đối phương, "Ghi sổ tên tôi đi, tan làm tôi đến tiệm trả tiền"
Đối phương khách sáo nói: "Được rồi, lúc nào cô rảnh thì quay lại trả cũng được, không cần gấp. Vậy tôi đi trước, gặp lại sau"
Nữ nhân kia trước khi đi thì quay sang cười cười với Trần Tư Điềm, gật đầu tỏ ý.
Đóng cửa lại, Thẩm Phi kéo vali vào trong phòng, Trần Tư Điềm thoát khỏi cái ôm liền đi theo phía sau ghen tị nói: "Quan hệ giữa cô và bà chủ này cũng thật thân mật, còn biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô nữa"
Thẩm Phi kì quái quay đầu liếc nhìn cô một cái.
Trần Tư Điềm tiếp tục nói: "Mới sáng sớm đã đem quần áo tới cho cô, nửa câu oán trách cũng không có, quen việc dễ làm, bình thường có phải cũng như vậy không?"
Thẩm Phi để vali xuống, mở ra, lấy quần áo bên trong bày lên giường.
Trần Tư Điềm ôm cánh tay đứng ở cuối giường, sắc mặt vô cùng không vui: "Cô ấy thấy tôi ôm cô không hề có chút sợ hãi, có phải vì đã gặp nhiều nên không thấy lạ không?"
Thẩm Phi dựa theo số đo mà phân ra quần áo cho hai người, lấy bộ của Trần Tư Điềm nhét vào trong lòng đối phương.
Trần Tư Điềm cúi đầu nhìn, trong đó gồm có áo khoác, từ khăn choàng cổ đến tất ống cao, cần cái gì đều có cái đó, kích cỡ cũng rất thích hợp. Mở ra nhìn một chút, toàn bộ nhãn đều bị cắt bỏ.
Không biết có phải là thói quen của người có tiền không, khiêm tốn không thể hiện ra mình có tiền.
Tuy là không biết nhãn hiệu nhưng căn cứ vào đường chỉ và xúc cảm thì đã biết là đồ xa xỉ, Trần Tư Điềm nhíu mày ôm quần áo nói: "Đừng tưởng là dùng quần áo mới là có thể đuổi tôi đi, tôi đang hỏi cô đó"
Trần Tư Điềm không thể xem thường bản thân mình như vậy, cô ghét nhất bị nửa kia phá vỡ bầu không khí, truy hỏi nghiên cứu bạn gái cũ cô đến cùng, có bao nhiêu người yêu cũ, phát triển đến bước nào, thích các nàng hay là thích cô ấy, cực kì ích kỉ.
Nhưng cô nhìn thấy nét mặt tự nhiên của bà chủ kia thì lập tức liên tưởng đến nhất định trước đây cô ấy đã không ít lần đem đồ đến cho Thẩm Phi và đối tượng hẹn hò của nàng. Cơn tức của Trần Tư Điềm ứa ra, muốn nén cũng nén không được.
Được rồi, coi như làm một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi một lần đi, cô vẫn cần phải hỏi cho rõ ràng, Trần Tư Điềm căm giận nghĩ.
"Ghen à?" Thẩm Phi đứng cách vali nhìn cô hỏi, "Có điều thật không hiểu cô ghen tuông cái gì, cô là gì của tôi?"
Trần Tư Điềm bỏ quần áo sang một bên, cất bước đi qua, ôm Thẩm Phi vào trong lòng, mang theo tuyên cáo đầy ý tứ nói: "Tôi thích cô, đương nhiên là có lí do để ghen chứ"
"Mau khai ra, trước đây ở bên ngoài đã quen bao nhiêu người? Có ôm cô giống như tôi không?"
Thẩm Phi mím môi không nói, Trần Tư Điềm gấp đến độ muốn bốc hỏa, cô đưa tay cao xuống xương sườn dưới nách của Thẩm Phi, lời nói có vẻ đắc chí: "Khai không, khai không?"
Thẩm Phi sợ ngứa, lúc này nàng cười đến cong thắt lưng, nước mắt đều ứa ra, thân thể như không có kết cấu mà lắc lư tránh né: "Đừng quậy nữa, tôi nói là được mà"
Trần Tư Điềm ôm thắt lưng của nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, ý cười trên mặt Thẩm Phi chưa kịp rút đi nói: "Tôi muốn dẫn người ta về nhà, nhưng không có ai theo tôi đi đến bước đó hết"
Nàng không có chính diện trả lời, nhưng thật ra, Trần Tư Điềm cũng không phải thật sự muốn nghe đáp án. Cô biết chuyện người trong lòng mình đã từng có quan hệ thân mật với bao nhiêu người thì có gì tốt với cô đâu chứ?
Chỉ là trong lòng cô khó chịu, đã thành một bình dấm chua phát điên, Thẩm Phi còn tỏ ra nhu nhược như vậy nữa.
Trần Tư Điềm thăm dò về phía trước, chóp mũi chạm và chóp mũi Thẩm Phi, nhẹ nhàng nói: "Bọn họ không dám, vì sợ tôi xé xác bọn họ ra. Sau này đừng ở khách sạn nữa, tôi về nhà với em"
Thẩm Phi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Theo tôi về nhà gặp ba mẹ sao?"
Trần Tư Điềm hôn lên đôi môi đỏ hồng của nàng: "Mau dẫn tôi về đi, tôi muốn đem sính lễ tới"
Thẩm Phi bật cười: "Lại nói bậy"
Tác giả có lời muốn nói: Không ngờ lại có thể viết một chương riêng về CP phụ...
Chiều nay lại thêm một chương, trở về tuyến chính sư trò của truyện.
_______
Đầu tuần có thể mình sẽ rất bận không có up chương sớm được, lúc mình được nghỉ thì cũng trễ rồi :( nên nếu thứ 2 các bạn thấy không có chương thì chờ tới thứ 4 nha