Mẫn Nguyệt thật không có khí phách chút nào, chỉ vài ba câu đã được dỗ xong rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, tràn đầy sức sống chạy đi kiểm tra phòng bệnh đơn.
Phòng đầu tiên là phòng của Marie, Marie nhìn thấy Mẫn Nguyệt thì thẳng thắn cười, hỏi: "Bác sĩ Mẫn, hôm nay cô đánh phấn hồng hơi nhiều sao? Sao mặt đỏ như đít khỉ vậy?"
"Tôi nào có dùng phấn hồng, đây là..." Mẫn Nguyệt che mặt lại, mượn cớ nói: "Đây là biểu hiện của việc tuần hoàn máu rất tốt, chứng tỏ tôi rất khỏe mạnh"
Ánh mắt Marie lúc này như muốn nói ra năm chữ, tôi tin cô mới lạ.
Chị gái trợ lý hôm nay vẫn nhiệt liệt diss nghệ sĩ nhà mình, nói móc: "Em không hiểu đâu, đây là kiểu trang điểm cháy nắng lưu hành bên châu Âu đó, thật sự rất khác biệt, đã gặp qua là không quên được, hôm nào thử trang điểm cho em xem hiệu quả nha"
Marie: "Chị điên rồi hả? Em đi con đường ngự tỷ gợi cảm, không phải đi đường quỷ quái linh tinh được chưa"
"Thử phong cách khác sẽ tỏa sáng hơn trước mắt fan, không phải em chuẩn bị solo rock and roll ở buổi biểu diễn sao, trang điểm như vậy khẳng định tuyệt vời" vẻ mặt Trợ lý ra vẻ rất chắc chắn.
"Thật à?" Marie động tâm, chủ động tư vấn: "Trang điểm cháy nắng là sao vậy? Tìm hình cho em xem đi"
Trợ lý đưa điện thoại qua, hai người châu đầu vào nhau thì thầm. Sua khi Hứa Mạch đi vào, nhìn thấy hình ảnh này liền nói: "Xem ra hồi phục không tệ, hôm nay chuẩn bị xuất viện không?"
Nghe được âm thanh Hứa Mạch, Marie lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: "Chủ nhiệm Hứa cô tới rồi! Đã lâu rồi không thấy cô, tôi đều héo úa hết rồi, có lẽ phải làm phiền cô điều trị thêm cho tôi vài ngày nữa"
Trợ lý ra sức phản bác: "Em nói mò gì vậy, Chủ nhiệm Hứa mỗi ngày đều tới kiểm tra phòng mà. Em cũng đâu có tàn tạ gì mấy, chị thấy em nằm viện mấy ngày nay đều mập lên rồi kìa"
"Chị nói ai mập đó? Em đây là mấy ngày không có xuống giường nên có bệnh phù thôi"
Hai người lại ầm ĩ tranh cãi nhau, Hứa Mạch mắt điếc tai ngơ im lặng kiểm tra các chỉ tiêu của Marie, sau đó kết luận: "Cô hồi phục rất tốt, có thể xuất viện rồi"
Marie nhăn mặt, nàng cũng biết chính mình ăn rất tốt, nhất định cơ thể sẽ tốt theo có thể xuất viện, nhưng xuất viện rồi sẽ không được thấy Hứa Mạch nữa.
Lúc trước vì rút ngắn thời gian nằm viện để không lỡ buổi biểu diễn nàng cố ý chọn làm phẫu thuật với người máy, không nghĩ tới sau ba ngày đã có thể nhảy nhót tung tăng rồi. Nàng thật sự muốn gặp Hứa Mạch thêm vài lần nữa, nên viện cớ nói đau đầu, vết thương đau, lại kéo dài thêm hai ngày.
Marie diễn lại trò cũ, ôm ngực nhíu mày làm trạng thái của Lâm Đại Ngọc: "Chủ nhiệm Hứa, tôi thấy ngực khó thở, chắc là tim tôi vẫn chưa khỏe đâu, tôi vẫn nên ở lại thêm vài ngày nữa rồi"
Sau khi phẫu thuật cũng đã nội soi kiểm tra qua, tim của nàng không có vấn đề, Hứa Mạch tất nhiên nhìn thấy kỹ thuật diễn vụng về của nàng nhưng không có chọc thủng, ngược lại nói: "Trước đó cô nói muốn chụp hình chung với tôi phải không?"
"Đúng vậy, nhưng mà lúc đó cô từ chối, nói phải chờ lúc tôi xuất viện mới được chụp" Marie nhớ lại việc này, dự cảm được cái gì vội hỏi: "Chủ nhiệm Hứa có thể chụp hình chung với tôi sao?"
"Hôm nay thì được, ngày mai có thể tôi sẽ đi công tác mấy ngày"
Đại ý chính là nếu hôm nay không xuất viện thì sẽ không có cơ hội chụp hình chung nữa. Marie rất nhanh đã hiểu được ý của Hứa Mạch, lập tức đổi giọng, tỏ ý chính mình phải lập tức xuất viện, thúc giục trợ lý đi làm thủ tục xuất viện.
Marie cầm điện thoại hào hứng hỏi: "Bây giờ chúng ta chụp được chưa?"
"Được"
Hứa Mạch đưa tay kéo Mẫn Nguyệt đang đứng ở phía sau tới, để nàng đứng ở giữa. Marie sửng sốt một chút mới phản ứng lại, không sao không sao, nhiều người chụp chung cũng không thành vấn đề, chỉ cần trong hình có Chủ nhiệm Hứa là đủ rồi.
Marie quỳ bên mép giường, đưa tay giơ điện thoại lên cao, mở ứng dụng chụp ảnh đẹp, selfie một tấm, sau đó đưa cho Hứa Mạch xem kết quả.
Hứa Mạch nhìn một chút, trong hình bên phải là Marie, mặt của nàng ở gần với camera nhất, chiếm không ít vị trí, nhưng Hứa Mạch liếc mắt liền thấy được gương mặt tỉ lệ vàng ở bên trái của Mẫn Nguyệt.
Vì chụp trên cao nên mặt của Mẫn Nguyệt chụp được chỉ lớn bằng lòng bàn tay, như một con chim nhỏ nép người vào Hứa Mạch. Ngũ quan của nàng sạch sẽ lại nhu hòa, đối lập hoàn toàn với Marie trang điểm đầy mặt, nhìn nàng càng thấy đơn thuần hơn, như một dòng suối trong suốt sâu rộng trong núi.
"Chủ nhiệm Hứa, cô thấy chụp như vậy được chứ?" Marie hỏi.
Hứa Mạch rất vừa lòng: "Chụp không tệ"
"Chủ nhiệm Hứa xinh đẹp như vậy, chụp thế nào cũng đẹp hết, nhưng mà cô yên tâm tôi có thể chỉnh sửa lại một chút mới đăng weibo" Marie nhận lại điện thoại, vỗ tay khẩn cầu: "Chủ nhiệm Hứa có chơi weibo không? Có tiện nói cho tôi biết tên tài khoản không, tôi muốn trên weibo tag nick của cô, được chứ?"
Hứa Mạch muốn tấm hình này, hoặc có thể nói muốn bức hình có Mẫn Nguyệt, nghĩ đến Marie sau đó sẽ phát weibo, mà nàng cũng có thể lưu được bức hình này nên đồng ý với Marie.
Sau khi nghe được Hứa Mạch tự đọc tên tài khoản, Mẫn Nguyệt âm thầm ghi nhớ, dự định về nhà len lén tìm kiếm.
KHó có được một ngày Chủ Nhật không bận rộn, có thể yên ổn ăn cơm ở căn tin. Vừa đến giờ cơm, Mẫn Nguyệt liền hẹn Trần Tư Điềm đi ăn cơm, thuận tiện quan tâm một chút tiến triển giữa nàng và Thẩm Phi.
Trần Tư Điềm vẫn ôm điện thoại chơi, đột nhiên nhìn thấy cái gì, hưng phấn gào lên: "Marie phát weibo rồi, còn đăng ảnh chụp của cô ấy và Mặc gia nữa. Ủa? Tiểu Minh Nguyệt em cũng có trong hình nè"
Không nghĩ tới động tác của Marie lại nhanh như vậy, vừa xuất viện đã đăng weibo. Mẫn Nguyệt lấy điện thoại ra gấp gáp hỏi: "Tài khoản của cô ấy là gì vậy?"
Trần Tư Điềm giơ điện thoại cho Mẫn Nguyệt nhìn, nàng vừa chuyển phát bài weibo của Marie, trạng thái mới nhất xuất hiện ở đầu trang.
Mẫn Nguyệt vừa tìm tòi tài khoản của Marie vừa thuận miệng hỏi: "Chị cũng chơi weibo hả, em còn không biết tài khoản của chị nữa"
Trần Tư Điềm rút điện thoại loại, vui vẻ thoải mái bấm vào bài của mình xem bình luận, thần thần bí bí nói: "Tên tài khoản của chị nói ra sẽ hù chết em đó"
"A? Lẽ nào chị là đại V mấy chục triệu fan?"
"Mấy chục triệu thì không có, mấy trăm vạn thì có"
"Vậy chị rất nổi tiếng rồi" Mẫn Nguyệt một chữ cũng không tin, không có lòng dạ gì nữa kết thúc đối thoại, chuyên tâm xem weibo của Marie.
"Thuận lợi xuất viện trước buổi biểu diễn rồi, hồi phục rất tốt, hoàn toàn hold được hát và nhảy đó [meme doge]. Cám ơn Chủ nhiệm Hứa và Bác sĩ Mẫn đã hết lòng chăm sóc, phẫu thuật bằng người máy thật cool ~ ngoài ra... cuối cùng đã được chụp chung với Chủ nhiệm Hứa rồi! Chủ nhiệm Hứa siêu đẹp, đích thị là tiên nữ [đỏ mặt]. @DR. XU"
Trong bức hình đính kèm, Hứa Mạch đứng ngoài cùng bên trái, nhưng con người lạnh lùng lại khí chất của nàng rất thu hút, vừa liếc mắt nhìn tới thì không có cách nào dời đi được.
Mẫn Nguyệt bấm xem kích thước gốc và lưu hình xuống, len lén lưu lại hình của Hứa Mạch, sau đó vào tài khoản mà Marie đã tag tìm vào đến trang chủ của Hứa Mạch.
Hứa Mạch không đăng gì nhiều, từ đầu đến đuôi tổng cộng chỉ có mấy chục bài, toàn bộ đều là tin tức liên quan y học. Có linh tinh mấy tài khoản fan, chắc là fan cương thi. Danh sách follow thế nhưng lại có hơn một trăm người, trong đó đa số đều là truyện hài ngắn.
Hả? Sư phụ follow blogger hài sao? Không phải một cái, mà là rất nhiều!
Mẫn Nguyệt rối rắm cắn móng tay, chuyện này thật khó hiểu nha.
Trần Tư Điềm ở đối diện lại kinh ngạc la lên: "Mặc gia có follow chị nè, lại còn rất lâu trước đó nữa, mới vừa lập viết bài đã follow rồi!"
"Thật à?" Mẫn Nguyệt đang xem danh sách follow của Hứa Mạch, nghe thấy vậy thì vù vù kéo xuống, blogger được follow sớm nhất chủ yếu là người hâm mộ y học và khoa học y tế, nhưng mà blogger hài có nhân khí hot thì nhìn trái nhìn phải đều không thấy vết tích của ai.
Mẫn Nguyệt liền hỏi: "Không tìm được, của chị là ID nào?"
"Cái thứ bảy"
Mẫn Nguyệt kéo lên trên thì một dòng chữ thật dài xuất hiện trong tầm mắt – Mang trái tim của em và trái tim của tôi kết nối lại.
Mẫn Nguyệt sửng sốt, nàng biết blogger này.
Thẩm Phi thích lướt weibo, xem được một câu truyện ngắn có ý tứt thường chia sẻ cho nàng xem cùng, mà ID "Mang trái tim của em và trái tim của tôi kết nối lại" này tần suất xuất hiện rất cao. Tuy là trực tiếp sử dụng lời bài hát của Tiểu Hổ Đội nhưng không hiểu sao lại có cảm giác giống với bà chủ quán nướng, Mẫn Nguyệt có ấn tượng rất sâu với nó.
Không nghĩ tới người hoạt động tài khoản này lại chính là đồng nghiệp bên cạnh mình!
Mẫn Nguyệt không thể tin được, xác nhận thêm nhiều lần: "Thật sự là chị sao?"
"Thật là chị đó" Trần Tư Điềm bấm vào trang chủ weibo, giơ điện thoại lên cho nàng xem.
Mẫn Nguyệt híp mắt nhìn kỹ thêm một vòng, có 500 vạn fan, follow 300 người, tổng cộng có hơn 2 vạn bài, bên cạnh tên tài khoản còn có mã QR cùng với nút chỉnh sửa thông tin cá nhân, đúng là tài khoản của Trần Tư Điềm không sai.
"Thật ra Thẩm Phi có follow chị, còn nói chị rất thú vị"
"Cô ấy thấy chị rất thú vị sao?" Trần Tư Điềm thốt ra, đôi mắt sáng trong suốt lóe lên một ngọn lửa nhỏ hi vọng.
"À, đúng hơn là cảm thấy vị blogger đó rất thú vị, chị ấy không biết thật ra là chị"
"Cũng đúng" Trần Tư Điềm buồn rầu thở dài, "Dựa vào tính cách của cô ấy, nếu nói blogger đó là chị sẽ lập tức thấy trong đường có độc, thẳng tay unfollow"
Mẫn Nguyệt nhớ tới mục đích hôm nay hẹn nàng đi ăn, hỏi: "Chị thích Thẩm Phi ở chỗ nào vậy?"
Nàng nghĩ thế này, ngày đó nàng ngồi xổm ngoài cửa nghe trộm cảm thấy thời điểm Trần Tư Điềm tỏ tình không đúng, quá đột ngột, để Thẩm Phi trở tay không kịp. Hơn nữa biểu lộ của nàng quá đơn giản, không đủ động lòng người, nghe vào tai cứ như đùa giỡn tâm người ta, thậm chí nàng còn cưỡng hôn Thẩm Phi.
Có thể là vì nàng quá lỗ mãng, không đủ thật tình nên Thẩm Phi mới tức giận xóa wechat của nàng.
Từ sau lần đó tinh thần của Trần Tư Điềm sa sút đi, cũng không thường ăn đồ vặt, cũng không đến quầy y tá trêu chọc tiểu tỷ tỷ nữa, cả người đều tang giống như Đặng Tang. Mẫn Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, quyết định giúp nàng một phen.
Kế hoạch của nàng rất tốt, chuẩn bị đem lời tỏ tỉnh động lòng người của Trần Tư Điềm chuyển đến người bạn thuở nhỏ của mình, như vậy Thẩm Phi sẽ cảm thấy nàng hiểu lầm Trần Tư Điềm, sẽ cho đối phương một cơ hội theo đuổi nàng.
Nhưng nghìn tính không bằng vạn tính, nàng không tính đến Trần Tư Điềm sẽ nói: "Thích cô ấy chỗ nào hả? Tất nhiên là thích cô ấy xinh đẹp rồi"
Mẫn Nguyệt im lặng một lúc, tức giận nàng không biết cố gắng: "Chị thích ai đều nông cạn như vậy sao?"
"Nông cạn hả? Cái này nên nói sao ta" Trần Tư Điềm rất kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Em thích Mặc gia như vậy, mỗi ngày đều đuổi theo sau Mặc gia, không phải cũng là vì Mặc gia xinh đẹp sao?"
"Nhưng sư phụ em..."
Trần Tư Điềm trực tiếp cắt ngang: "Em đừng nói y thuật của sư phụ em cao, nếu chỉ nói về y thuật thì Chủ nhiệm Trịnh và Chủ nhiệm Lý hai lão chủ nhiệm này trình độ đều cao hơn sư phụ em nữa, sao em không ngưỡng mộ họ như ngưỡng mộ Mặc gia đó?"
"Em..."
"Nếu như Chủ nhiệm Lý nói muốn nhận em làm đệ tử, mỗi ngày đều dẫn em theo làm phẫu thuật, đi công tác cũng dẫn em theo, đến trường dạy học cũng dẫn em theo, cầm tay em dạy mở ngực, khâu da, em bằng lòng không?" Trần Tư Điềm mở mode khảo vấn.
Chủ nhiệm Lý vừa qua tuổi 50 nhưng mà mái tóc từ 20 năm trước đã bỏ ông ấy mà đi rồi, chỉ có một vài sợi tóc sáng bóng tung bay trên Địa Trung Hải trụi lủi. Đứng ở khoảng cách xa đều có thể thấy được điểm đầu đen trên vết màu hồng cùng với những vết mụn cũ trên khắp mặt.
Mẫn Nguyệt tưởng tượng bị bàn tay thô ráp như rễ cây của ông ấy cầm lấy tay nàng dạy khâu da...
Trời ơi! Nàng từ chối hiểu!
Thấy vẻ mặt của nàng lộ vẻ khó xử, Trần Tư Điềm như đã định trước hỏi: "Thế nào? Không muốn à?"
Mẫn Nguyệt nhỏ giọng ừm một tiếng.
"Vậy hiện tại trả lời chị đi, vì sao em giống như chó con suốt ngày vây quanh Mặc gia vậy?"
Mẫn Nguyệt khóc thút thít thừa nhận: "Vì sư phụ xinh đẹp..."
Sư phụ thật xin lỗi, hóa ra em cũng là người nông cạn, hic hic hic.
Trần Tư Điềm búng ngón tay kêu vang một tiếng tuyên bố thắng lợi, sảng khoái nói: "Thích một người chính là bắt đầu từ thích vẻ ngoài của người đó, chuyện này rất bình thường, không cần ngượng ngùng khi thừa nhận"
Dừng một chút, Trần Tư Điềm vuốt cằm, ra vẻ nghiền ngẫm: "Nhưng mà chỗ khác của Thẩm Phi cũng rất hấp dẫn chị"
Mẫn Nguyệt khinh thường lườm nàng.
"Em hiểu lầm rồi, chị không phải chỉ vóc dáng – đương nhiên là vóc dáng của cô ấy cũng rất tuyệt" Trần Tư Điềm đưa tay nâng cằm lên, vẻ mặt mơ ước: "Dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy khi lạnh nhạt với chị cũng rất mê người"
Mẫn Nguyệt: "...."
E là đầu óc của người này có vấn đề rồi.
Kẻ tay mơ yêu đương không hiểu tâm tình cao thủ, cũng không có ý định đi tìm hiểu, cúi đầu chơi điện thoại.
Bấm follow một cái, vừa refresh Mẫn Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, chỉ mới qua mấy phút mà fan của Hứa Mạch thoáng đã nhiều hơn một trăm rồi.
Rất nhiều người để lại bình luận dưới bài đăng mới nhất của Hứa Mạch, nói mình từ chỗ Marie đi qua, rất thích vẻ đẹp của Hứa Mạch.
Tất cả mọi người thật nông cạn a, không giống như nàng, nàng còn thích tâm hồn cao quý của sư phụ!
Mẫn Nguyệt trong lúc vô tình đã muốn PK cùng người ta, càng nhiều người tỏ ra yêu thích với Hứa Mạch thì nàng càng muốn PK. Ôm suy nghĩ này trong đầu trở về trang chủ weibo của Marie, tìm đến phần bình luận, xếp ở vị trí đầu tiên được nhiều like nhất đều là fan của Marie chúc mừng nàng khỏi bệnh xuất viện, sau đó dần dần có người thảo luận đến Hứa Mạch.
[Tôi có lời muốn nói, Chủ nhiệm Hứa là ai vậy? Trong ảnh chụp có hai người là bác sĩ nha, đều rất xinh đẹp]
[Tôi cảm thấy là người bên trái, thật sự rất kinh diễm, ở giữa tuy là nhìn cũng đẹp nhưng mà là kiểu đẹp của em gái hàng xóm]
[Là người bên trái đó, tôi đã từng gặp Chủ nhiệm Hứa, năm ngoái cô ấy đã làm phẫu thuật cho ông của tôi. Người thật cực kì đẹp, đẹp gấp trăm lần so với trong hình!]
[Người bên trái vừa nhìn vào hình như không có trang điểm? Nhan sắc thanh khiết xinh đẹp như vậy, quả thật là mỹ nhân từ trong trứng]
Mẫn Nguyệt cẩn thận xem qua từng bình luận, đột nhiên nhìn thấy một bình luận có đến mấy chục lời bình luận trong đó nữa –
[Chỉ có một mình tôi cảm thấy Chủ nhiệm Hứa và bác sĩ bên cạnh cô ấy là một đôi sao?]