Trong lúc Mẫn Nguyệt thất thần, Trần Tư Điềm đã điều chỉnh xong video hệ thống, cũng đã thấy hình ảnh từ bên trong từ vị trí cắm vào của kim cannula, phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Khác với màn hình hiển thị 2D của phụ mổ, màn hình của khu vực điều khiển là 3D, hạ dao xuống liền có thể nhìn thấy được vết rạch sâu hay cạn, cảm giác chân thật như phẫu thuật mở ngực.
Dụng cụ đi từ khe xương ngực trực tiếp đến màng tim, Hứa Mạch dùng thao tác cắt màng tim ra, để lộ quả tim bên trong, ngăn chặn các động mạch và truyền dung dịch ngừng nhịp tim. Đợi sau khi quả tim ngừng đập, rạch một đường bên tâm nhĩ trái, thăm dò cấu trúc van hai lá và bắt đầu phẫu thuật.
Cách làm cụ thể cũng không khác biệt so với phẫu thuật mở ngực bình thường, điểm khác chính là đổi từ bác sĩ cầm dao thành bác sĩ thao tác trên máy móc và để người máy cầm dao mà thôi.
Cỗ máy khổng lồ này dưới bàn tay của Hứa Mạch đã biến thành một Da Vinci linh hoạt, động tác phi thường tinh chuẩn. Trần Tư Điềm làm phụ mổ cũng phối hợp rất đúng chỗ, theo tiến độ tùy thời điểm mà điều chỉnh phạm vi quan sát phẫu thuật, phóng đại bội số, thay thế dụng cụ, làm cho thao tác của Hứa Mạch như cá gặp nước.
Sau hơn năm tiếng đồng hồ, phẫu thuật thuận lợi kết thúc, thắt lưng và chân của Mẫn Nguyệt đều phát đau, thật hâm mộ Hứa Mạch vẫn ngồi được như vậy, sâu sắc cảm nhận được hệ thống thiết kế của người máy Da Vinci có bao nhiêu nhân tính.
Sáng sớm khi bước vào phòng phẫu thuật, mặt trời chỉ vừa mọc lên từ đường chân trời, vẫn còn lập lòe phía sau những đám mây. Đến khi từ phòng phẫu thuật đi ra đã là hơn hai giờ chiều, mặt trời đều đã cao qua đầu, như quả cầu lửa thiêu đốt da người phát đau.
Từ tòa phẫu thuật đi tới lầu 10 của Khoa Ngoại L*иg Ngực chỉ ngắn ngủi vài bước chân, Mẫn Nguyệt bị phơi nắng đến đầu choáng váng, hoa cả mắt. Khi trở về phòng trực ban nàng cũng không quan tâm ngồi làm gì, trực tiếp rót một ly nước ừng ực một hơi uống sạch. Sau khi uống xong lại rót thêm một ly cho Hứa Mạch để lên bàn của nàng.
"Sư phụ uống nước đi"
Hứa Mạch giương mắt nhìn nàng, cánh môi Mẫn Nguyệt vì thiếu nước nên phủ một lớp da màu trắng, vì không quá thoải mái nên nàng theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ mấy cái.
Hứa Mạch không hiểu sao cảm thấy khô cổ họng, dời đường nhìn di, cầm ly nước lên uống hai hớp.
Mẫn Nguyệt không có phát hiện dị thường của Hứa Mạch, nàng nhìn thấy hộp giữ ấm để trên bàn ở trong góc tường thì vui mừng hớn hở chạy tới mở nắp ra, lấy cơm hộp chia cho Hứa Mạch và Trần Tư Điềm.
Hứa Mạch ăn xong trước, đem cơm thừa bỏ vào thùng rác bên ngoài, thuận tiện đi rửa tay.
Đặng Tang ôm một xấp đơn xét nghiệm đi vào, dựa vào bàn Mẫn Nguyệt đang ngồi nói: "Tiểu Minh Nguyệt, có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với em, em muốn nghe cái nào trước?"
"Nghe tốt trước đi" Mẫn Nguyệt lau đôi môi đầy dầu, "Như vậy mới có động lực nghe tin xấu, chị nói đi"
"Tin tốt chính là – chúc mừng em, cuối cùng em cũng được cho phép cấp đơn thuốc rồi!"
Niềm vui đến quá đột nhiên, Mẫn Nguyệt sửng sốt vài giây mới phản ứng được, cuối cùng nàng cũng là người có thân phận rồi!
Chuyện này giống như ký hợp động lao động với bệnh viện vậy, khi hết thời gian thử việc sẽ trở thành bác sĩ nội trú, trong thời gian thử việc sẽ tiến hành khảo hạch, sau khi kiểm tra có đủ tư cách sẽ được quyền cấp đơn thuốc.
Thời gian thử việc cụ thể là mấy tháng, nàng không nhớ rõ lắm, dù sao cũng giống như nhân viên mới nhận chức, lúc nên thăng cấp lên chính thức thì sẽ thăng cấp, Mẫn Nguyệt liền không đem chuyện này để trong lòng, cơ hồ muốn quên đi.
Trần Tư Điềm hỏi: "Đã gửi công văn chưa?"
"Sáng nay mới vừa gửi công văn tới, lúc đó mọi người đang ở trong phòng phẫu thuật" Đặng Tang lục tìm tờ thông báo của khoa y tế, từ trong danh sách các bác sĩ được ủy quyền và cấp phép tìm dài xuống và khoanh tròn tên Mẫn Nguyệt.
Trong danh sách đăng ký đi kèm còn có một bản được ký tên bằng tay của Mẫn Nguyệt, kiểu chữ hoàn toàn bất đồng rồng bay phượng múa của người khác, ngược lại giống với bản thân nàng, tròn tròn, viết một nét vẽ một nét, vô cùng nhu thuận.
Trần Tư Điềm cười nói: "Tiểu Minh Nguyệt à, chữ viết này của em cứ như thực tập sinh chưa tốt nghiệp ấy, bệnh nhân nhìn vào sẽ cảm thấy em không có kinh nghiệm. Mau luyện viết chữ đi, lối chữ thảo (*) cũng được".
(*) Lối chữ thảo: nét chữ liên tục, viết nhanh.
Mẫn Nguyệt trợn to mắt, đem văn kiện nhìn xem cẩn thận, tâm tình rất là kích động.
Cố gắng đến tận bây giờ cuối cùng nàng cũng trở thành người được ghi tên vào bác sĩ nội trú rồi, đây là bước đầu tiên trên con đường y học của nàng. Bắt đầu từ giây phút này nàng có thể dùng hết mã lực, dùng hết sức của mình để chạy về phía Hứa Mạch rồi.
Trần Tư Điềm cũng rất cao hứng, có thêm một bác sĩ nội trú thì sẽ có thêm một trợ thủ nữa, nàng vội vàng đề nghị: "Rèn sắt khi còn nóng, Tiểu Minh Nguyệt em mau đăng ký tham gia huấn luyện người máy Da Vinci đi, làm trợ thủ của một mình chị thôi, chị không cách nào phân thân ra được"
Mẫn Nguyệt vốn dĩ hâm mộ bản thân mình có thể được tham gia vào ca phẫu thuật dùng người máy Da Vinci vì vậy liên tục gật đầu không ngừng: "Được được, em cũng muốn đi huấn luyện. Đúng rồi, em cũng có tin tốt muốn nói với chị nè"
"Chị còn có tin tốt gì nữa? Thẩm Phi đều xóa wechat của chị rồi, lẽ nào cô ấy nói chuyện riêng với em, nói chị thật ra rất không tệ, cô ấy có thể suy xét thêm lần nữa hả?" Một buổi sáng trên đường tình nhấp nhô của mình, thần sắc của Trần Tư Điềm ảm đạm đi rất nhiều.
"A..." không nghĩ tới động tác của bạn thuở nhỏ lại nhanh như vậy, không cho người ta một chút cơ hội trực tiếp xóa bạn bè luôn, Mẫn Nguyệt bị kẹp trong xấu hổ nhanh chóng chuyển đề tài: "Thật ra lúc làm phẫu thuật, sư phụ có khen chị đó, nói chị làm rất tốt"
"Nếu như chị làm không tốt thì sao Mặc gia cho chị làm phụ mổ được?" Trần Tư Điềm vô cùng tự tin nhướn máy, bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh (*) nhưng cơ thể lại cực kì thành thật, nửa người trên hướng về phía trước, tới gần Mẫn Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Mặc gia thật sự nói như vậy sao?"
(*) Vân đạm phong khinh: bình thản, thờ ơ.
"Thật mà"
Trần Tư Điềm không quá tự nhiên mà sờ tai, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười, khống chế không để mình cười quá rõ ràng, nhưng đuôi lông mày cong lên để lộ tâm trạng vui sướиɠ không giấu được của nàng: "Mặc gia thật biết xem hàng, chị chính là miếng ngọc bội mà"
Trần Ngọc Bội ngâm nga một đoạn nhạc, cầm lấy hộp cơm rung đùi đắc ý đi ra ngoài vứt rác.
Mẫn Nguyệt hỏi: "Đúng rồi Tang Tang, vừa rồi chị nói còn có tin xấu mà? Là tin gì vậy?"
Đặng Tang đem chồng đơn xét nghiệm để lên bàn, ôm quyền chắp tay, van xin nói: "Chiều nay chị còn phải cùng Chủ nhiệm Lý làm phẫu thuật, không có thời gian để kiểm tra đơn xét nghiệm, Tiểu Minh Nguyệt, em giúp chị với"
Mặc dù trên LIS (Hệ thống thông tin xét nghiệm) có thể trực tiếp chọn xem kết quả kiểm tra điện tử, nhưng nó không hề liên quan đến HIS (Hệ thống thông tin bệnh viện), cho nên trong bệnh viện có quy định, sau khi có kết quả xét nghiệm các khoa sẽ tự in ra, dán vào hồ sơ bệnh án, làm tài liệu lưu trữ.
Đây là công việc không hề có tác dụng nhiều lại tương đối rườn rà, cơ bản đều giao cho thực tập sinh làm hết, hiện tại ở Khoa Ngoại L*иg Ngực không có thực tập sinh nên bác sĩ nội trú sẽ chịu trách nhiệm việc này.
Đặng Tang sang năm sẽ được xem xét lên bác sĩ chủ trị mà hiện tại Mẫn Nguyệt đã là bác sĩ nội trú vậy thì coi như mình đã trở thành bác sĩ thường trú, sớm rèn luyện chuẩn bị thăng chức.
Cường độ làm việc của bệnh viện rất lớn, số lượng thường sẽ báo động đỏ, chất lượng lại cần phải đột phá. Mỗi tuần đều làm việc từ 6 đến 7 ngày, 24 tiếng ở tuyến đầu, hoàn toàn có thể ở lại bệnh viện luôn không về.
Mẫn Nguyệt hiểu rõ Đặng Tang cực khổ như thế nào, không nói gì nhiều mà tiếp nhận chồng đơn xét nghiệm: "Không thành vấn đề, giao cho em đi"
Đặng Tang rất nhanh bị Chủ nhiệm Lý gọi đến phòng phẫu thuật, Mẫn Nguyệt dán từng đơn xét nghiệm vào bệnh án, mí mắt dần dần đánh vào nhau, xoa xoa mắt rồi mở to ra, chờ Hứa Mạch trở về.
"Chuẩn bị một chút, 3 giờ rưỡi còn phải làm một ca sửa van hai lá nữa"
"Vâng, sư phụ" Mẫn Nguyệt vỗ vỗ mặt để chính mình tỉnh táo lại một chút.
Số lượng ca phẫu thuật ở Khoa Ngoại L*иg Ngực vẫn luôn rất nhiều, trong đó có rất nhiều bệnh nhân đều là vì danh tiếng mà tới, xếp hàng chờ bác sĩ có chức danh cao, bác sĩ nổi tiếng làm phẫu thuật cho mình.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu mỗi ngày Hứa Mạch đều có 2 đến 3 ca phẫu thuật, có lúc Chủ Nhật cũng tăng ca. Sau khi Mẫn Nguyệt nhận nàng làm sư phụ thì không phải ca phẫu thuật nào cũng dẫn nàng theo, vì nàng còn phải huấn luyện cho Đặng Tang, thứ hai là sợ thể lực của Mẫn Nguyệt không chịu được, vì vậy để hai người các nàng luân phiên nhau.
Hiện tại Đặng Tang là bác sĩ nội trú, các công việc lớn nhỏ trong khoa đều do nàng quản lý, một số vị Phó Chủ nhiệm đều theo dõi nàng kêu nàng theo làm phẫu thuật để rèn đúc, về mặt thời gian thì rất khó sắp xếp theo đi theo nàng. Về phần của Mẫn Nguyệt, bây giờ đã chính thức trở thành bác sĩ nội trú, về các yêu cầu và cường độ huấn luyện đều sẽ tương ứng theo chức vụ mà tăng lên.
Từ giờ trở đi, thử thách thật sự đến rồi.
Vì không có thời gian nhiều để nghi ngơi, nàng gọi luôn cả Trần Tư Điềm, ba người sau khi ăn xong thì trực tiếp đi qua tòa nhà phẫu thuật, bắt đầu ca phẫu thuật thứ hai trong ngày.
Vì ca phẫu thuật bắc cầu của bệnh nhân giường số 9 sẽ do Mẫn Nguyệt mở ngực nên lần này lúc Hứa Mạch mở ngực cố ý giảng giải thêm vài câu, dặn dò nói: "Ngày mai em làm giống như chị là được"
"Vâng" Mẫn Nguyệt đáp lại, quan sát động tác của Hứa Mạch cẩn thận hơn.
Sau khi phẫu thuật xong về đến nhà đã 9 giờ. Mẫn Nguyệt đấm vào thắt lưng đau mỏi của mình, nằm liệt trên ghế, tiện tay đem cơm hộp đã gói lại để lên bàn.
Vì quá mệt mỏi nên cũng không thấy dói, Mẫn Nguyệt ăn mấy muống cơm chiên đều cảm thấy vô vị, cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
Vì đứng quá lâu nên hai chân đều hơi sưng lên, mang dép vào cũng có chút khó chịu. Mẫn Nguyệt đá dép ra, để chân trần duỗi ra phía trước kéo giãn gân. Lúc thu chân lại chân trái đạp lên một vật thể gì đó, nàng lấy chân kéo ra thì đó là một cái khăn.
Chính xác hơn thì đó là khăn lót trong thùng giấy.
Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm thùng giấy hai giây, bất chợt nhớ ra, mèo con vẫn còn ở cửa tiệm thú cưng!
Mẫn Nguyệt lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, vừa kịp lúc đón mèo về trước khi cửa tiệm đóng cửa. Về đến nhà nàng để túi vải xuống đất, một tiểu khả ái từ trong nhảy ra.
Mẫn Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, đây là Mập Mạp sao? Không phải nàng ôm nhầm mèo rồi chứ?
Vùng bụng và móng vuốt của mèo con đều là màu tuyết trắng, ở sau lưng và đuôi thì là màu vàng cam, hoa văn đối xứng, mang một chút cảm giác giống như con hổ. Đôi mắt to tròn xoe màu hổ phách, râu bạc run lên, vươn đầu lưỡi ngáp một cái.
Dễ thương quá đáng luôn á.
Mẫn Nguyệt cẩn thận quan sát từ đầu đến đuôi mấy lần, mơ hồ nhìn ra bộ dạng trước đó. Đây thật đúng là Mập Mạp rồi, từ cô bé lọ lem biến thành công chúa bạch tuyết luôn.
Mẫn Nguyệt vươn đầu ngón tay ra trêu nó, mèo con giơ chân trước lên ôm lấy ngón trỏ của nàng, miếng thịt tròn tròn mềm mại đạp lên ngón tay nàng, đúng là dễ thương đến tâm gan đều run rẩy.
Mẫn Nguyệt nhịn không được chụp một tấm hình, cẩn thận tìm thông tin liên lạc trong wechat, tìm được avatar của Thẩm Phi, xác nhận nhiều lần đều không có lầm mới gửi ảnh chụp qua.
[Phi Phi! Em có mèo rồi!]
Vài giây sau đối phương trả lời: [Không phải có mèo ngoài đời là được]
Đúng là bạn từ nhỏ... Mẫn Nguyệt giận dỗi tạm thời không muốn để ý tới nàng. Vốn định quan tâm một chút về tình cảm yêu hận gút mắt của nàng và Trần Tư Điềm, hỏi xem vì sao trực tiếp block người ta, một chút mặt mũi cũng không thèm cho người ta, nhưng thôi quên đi, hôm nào hỏi.
Rời khỏi hội thoại của Thẩm Phi, nàng liếc mắt xuống dưới liền thấy tên Hứa Mạch, dòng thời gian vẫn còn lưu lại lần trò chuyện ngày hôm qua của hai người.
Mẫn Nguyệt ngồi xếp bằng trên thảm, mèo con đang chơi đùa với ngón chân của nàng làm nàng thấy có hơi ngứa. Trong lòng nàng cũng ngứa, thật muốn nói chuyện với Hứa Mạch.
Nên tìm lí do gì để nói chuyện với sư phụ đây?
Chợt nhớ tới tổng kết học tập còn chưa gửi, Mẫn Nguyệt mở máy tính lên mở wechat trên web, kéo bản word vào gửi cho Hứa Mạch, sau đó nói: [Sư phụ, tổng kết tuần trước em viết xong rồi, chị xem em viết có được không?]
Vài giây sau, Hứa Mạch trả lời: [Được].
Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Mẫn Nguyệt rất vui vẻ. Sư phụ chỉ trả lời nàng có mấy giây thôi.
Nàng viết rất dài, Hứa Mạch cũng cần thời gian để xem hết, Mẫn Nguyệt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình chờ đợi. Đợi rồi lại đợi, nàng thấy có chút buồn chán, thuận tay đổi hình đại diện của mình thành mặt của Mập Mạp.
Qua một lát nàng phát hiện Hứa Mạch cũng đổi hình đại diện, từ cảnh núi tuyết đổi thành chó Maltese để đuôi ngựa đeo kẹp tóc màu hồng.
Mẫn Nguyệt gõ bàn phím: [Sao sư phụ cũng đổi hình đại diện rồi?]
Rất nhanh đã nhận được câu trả lời của Hứa Mạch: [Vì nó lớn lên giống em]
Mẫn Nguyệt đầu đầy chấm hỏi, vài giây sau mới nhận ra –
Arg! Sư phụ lại nói nàng là cún rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Tiểu Minh Nguyệt và Mặc gia dùng avatar đôi ~~~
Thẩm Phi: Không nghĩ tới quả nhiên Mặc gia có cún ngoài đời!