Mẫn Nguyệt đỏ mặt đến bốc hơi như bình đun nước sôi, hơi nóng từ hai bên tai ùng ục phun ra ngoài.
Mọi người thấy thú vị nhịn không được tiếp tục trêu nàng: "Chị thấy sau này chúng ta cũng không cần phải dùng hình ảnh của búp bê cầu nắng nữa, ảnh của Minh Nguyệt trong tay bạn từ nhỏ này đây càng có tác dụng hơn, bảo đảm tâm trạng Mặc gia sẽ tốt gấp bội!"
Mẫn Nguyệt xấu hổ tột cùng, nhưng ngược lại nàng càng có dũng khí cãi lại: "Mọi người đừng nói mò nữa, sư phụ chỉ chăm sóc em mà thôi, không có ý gì khác đâu"
"Một tiếng sư phụ, hai tiếng sư phụ, gọi đến thân thuộc ghê á" Đặng Tang nhịn không được nói: "Dựa theo tuổi tác của Mặc gia thì có thể gọi cô ấy là sư tỷ mà, nghe vào cũng cảm giác còn trẻ tuổi lắm, hoặc là gọi Chủ nhiệm Hứa. Chỉ có em là người đầu tiên gọi là sư phụ, trước giờ không thấy ai gọi như vậy"
Trần Tư Điềm xen vào: "Em có biết một tiếng "sư phụ" này của em có bao nhiêu giật gân không?"
Mẫn Nguyệt không rõ, Hứa Mạch là lão sư dẫn dắt nàng, nhưng gọi lão sư thì có chút giống như đang ở trường, gọi sư phụ thì xã hội một chút, có chỗ nào giật gân?
Thấy nàng thật sự không hiểu, Trần Tư Điềm có lòng tốt giải thích: "Ở cổ đại, kêu sư phụ thì cả đời là của người ta rồi. Em kêu một tiếng này chính là đã đem bán mình rồi đó"
Cả đời đều theo sư phụ sao? Vậy thì càng tốt, nàng một trăm phần trăm bằng lòng.
Mẫn Nguyệt tự cảm thấy mình gọi "sư phụ" là đúng rồi, dựa trên ý nghĩa nào đó xem như đã cột chính mình và sư phụ vào một cái cột, gắn kết chặt chẽ với nhau rồi.
Nàng vui vẻ lắc người một chút, bỗng nhiên nhớ tới tổng kết học tập tuần này còn chưa viết, vội vàng lấy giấy bút ngồi vào bàn trà múa bút thành văn.
Trần Tư ĐIềm đang tiếp nhận khảo sát của tổ chức, thẳng thắn thành khẩn khai báo lúc nào đã động tâm tư với Thẩm nữ vương, đột nhiên thấy Mẫn Nguyệt đang viết chữ thì bất mãn la một tiếng: "Chị nói chứ vị phóng viên bát quái này, hiện tại phỏng vấn đều dùng máy ghi âm, đã sớm bỏ loại viết tay rồi, nghiệp vụ của em chưa đạt nha"
Mẫn Nguyệt trầm tư suy nghĩ lại những gì nàng đã học được trong tuần này, đang lúc chìm đắm thì tự động phớt lờ sự quấy rầy bên ngoài.
Đặng Tang ngồi bên cạnh nàng, thò đầu nhìn thoáng qua, vui đùa nói: "Mọi người thật sự không tin được đâu, Tiểu Minh Nguyệt đang viết tổng kết học tập, viết tay dó!"
Hồ Dịch Đạo duỗi thẳng tay ra, nhanh tay chụp lấy xấp giấy, lên tiếng đọc: "Tổng kết tuần học tập thứ 3 của tháng 9, tuần này tôi chủ yếu luyện tập kỹ thuật khâu vỏ nho do sư phụ truyền lại, cùng với kỹ thuật hạ dao... hahahahaha, kỹ thuật khâu vỏ nho sao? Mặc gia bị em viết thành người làm vườn luôn rồi"
Nghĩ đến giò heo đầy rẫy vết khâu trong tủ lạnh của Mẫn Nguyệt, Hồ Dịch Đạo tiếp tục chế nhạo: "Kỹ thuật hạ dao là cái quỷ gì vậy? Em không làm bác sĩ thú y mà đổi nghề làm thợ mộc rồi hả?"
"Anh mới là bác sĩ thú y" Mẫn Nguyệt bất mãn bĩu môi, muốn đoạt lại xấp giấy, đối phương lại nhanh mắt ném qua bên kia bàn trà.
Trần Tư Điềm tiếp nhận xấp giấy đọc hai dòng, cười đến ngã ngửa, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Muốn không phục em cũng không được, tay nghề của em chắc nằm ở văn phong này hả, bình thường chắc xem không ít kênh truyền hình về nông nghiệp chứ gì?"
Đặng Tang cười đến sốc hông, thật vất vã mới dừng lại, ôm bụng nói: "Ai u trời ạ, cười chết tôi rồi. Tiểu Minh Nguyệt em viết như vậy đưa cho Mặc gia đọc sợ là em sẽ thất tình đó, Mặc gia sẽ vứt bỏ em mà đi cưng chiều tiểu khả ái khác cho coi"
Mẫn Nguyệt bị cười nhạo đến không còn lòng tin, một tay cướp lấy xấp giấy về, xé bỏ trang đầu tiên, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác, sau đó cầm bút phát sầu.
Ánh nhìn của nàng tỏ ra vô cùng lo lắng, đến mức xấp giấy muốn bị chọc thủng, mọi người không khỏi nhắc nhở: "Em viết tay làm gì? Cũng đâu phải viết thư tình, gõ vào word rồi gửi wechat cho Mặc gia không phải được rồi sao, còn tiện sửa chửa nữa, tổng kết học tập trên mạng, em còn có thể copy paste nữa"
Mẫn Nguyệt nhăn nhó đáp: "Em không có wechat của sư phụ..."
Tất cả im lặng, quả thật có thể nhìn thấy ba con quạ đen bay qua trên đầu, để lại từng dấu chấm đen.
Đặng Tang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Vậy thì kết bạn! Trong nhóm công việc cũng có thể tìm được tài khoản wechat của Mặc gia mà, hay để chị gửi riêng cho em cũng được, một giây là xong, đưa cho em một tháng còn chưa làm được"
Mẫn – bùn nhão không dính được lên tường (*) – Nguyệt nhỏ giọng lúng túng: "Em không dám kết bạn..."
(*) bùn nhão không dính được lên tường: năng lực kém, trình độ thấp, không có thành tựu
Nếu như Hứa Mạch xuất hiện trong danh sách bạn của nàng thì sợ là nàng sẽ không nhịn được mà tìm Hứa Mạch nói chuyện, nói liên miên không dứt. Hứa Mạch bận rộn như vậy sẽ trả lời không? Nếu như không trả lời, hay là trả lời không đủ nhiệt tình nàng sẽ cực kì thương tâm.
Thẳng nam Hồ Dịch Đạo hoàn toàn không hiểu được tâm tư của con gái, thấy nàng rụt rè sợ hãi muốn trợ giúp một phen. Điện thoại của Mẫn Nguyệt để trên bàn, Hồ Dịch Đạo nhanh tay cầm lấy.
Mẫn Nguyệt ngơ ngác một giây mới phản ứng được, nàng nhảy dựng lên như muốn tàn sát, thế nhưng chiều cao quá chênh lệch, dù có nhón chân lên duỗi thẳng tay cũng với không tới.
Mẫn Nguyệt cực kì hối hận vì sao mình không đặt mật mã mở khóa.
Hồ Dịch Đạo giơ điện thoại lên cao rất nhanh đã bấm vài cái, sau đó mới trả vật về cho chủ, vẻ mặt hoàn toàn kiêu ngạo vì giúp huynh đệ không tiếc cả mạng sống, ngoài miệng lại giả vờ phóng khoáng: "Tiện tay giúp đỡ, không cần cảm tạ đâu"
Mẫn Nguyệt ôm điện thoại khóc không ra nước mắt, ai muốn cám ơn anh chứ, em còn chưa nói anh xâm phạm vào việc riêng tư của em đó.
Một đám người lại cắn hạt dưa nói chuyện phiếm một chút, Mẫn Nguyệt chịu đả kích quá lớn chưa gượng dậy nổi, y hệt như cái cọc gỗ. Đặng Tang thấy nàng không có tinh thần, đề nghị nói: "Chúng ta cũng phải về rồi, cho Tiểu Minh Nguyệt chút thời gian viết tổng kết đi"
Hôm sau còn phải nhận ca, không thể chơi quá muộn, mọi người giúp nhau quét dọn phòng ăn, rửa bát đũa, gom sạch sẽ rác thuận tay đem xuống lầu.
Lúc nói tạm biệt, Hồ thẳng nam với ánh mắt không hiểu tự vạch áo cho người xem lưng: "Nhất định phải dùng word nha, huynh đệ với nhau anh chỉ có thể giúp em kết bạn wechat thôi, tổng kết thì phải dựa vào bản thân em rồi. Cố lên, cố gắng lên!"
Mẫn Nguyệt ỉu xìu vẫy tay, tiễn xong đám người nhiệt tình đến phạm quy này về hết thì lấy laptop ra, khởi động máy, mở word lên, nhìn vào trang giấy trắng phát ngốc một chút, không có ý tưởng gì liền đẩy máy tính ra, dự định làm cái khác để tìm lại mạch suy nghĩ.
Trong lúc học tập cùng Hứa Mạch nàng đã tìm được chính xác cảm giác hạ dao, vì vậy miếng giò heo này không còn dùng đến nữa. Mẫn Nguyệt lấy giò heo trong tủ lạnh ra, đặt nồi áp suất lên bếp rồi đun sôi, sau đó bỏ vào túi nilon, đem xuống lầu cho mèo ăn.
Để giò heo lên nắp thùng rác ở dưới lầu, Mẫn Nguyệt phủi phủi tay đi về, vừa quay người lại thì nhìn thấy con mèo mẹ lần trước ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Nó thấy Mẫn Nguyệt đã phát hiện ra mình liền đứng lên, meo một tiếng, lắc đuôi qua lại.
Mẫn Nguyệt cảm thấy kỳ quái, con mèo nào bị lạc cũng rất sợ người lạ, bình thường sau khi nàng để đồ ăn rồi rời đi thì tụi nó mới dám lại gần đồ ăn, hôm nay chủ động như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nàng đến gần vài bước mèo mẹ không cũng có chạy trốn, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào nàng, tựa hồ đang chờ mong điều gì dó.
Mẫn Nguyệt chỉ chỉ thùng rác: "Có giò heo đó, mày ăn đi nha"
Mèo mẹ đi vào bụi cây, ngậm một bé mèo con đi ra, đi tới bên chân Mẫn Nguyệt nhả xuống, để mèo con bên chân nàng, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng meo vài tiếng.
Tình huống gì đây?
Mẫn Nguyệt khó hiểu cúi thấp người xuống, thử chạm vào bé mèo con một chút, mèo mẹ thấy vậy vẫn yên lặng đưa mắt nhìn, không hề ngăn cản.
"Những cục cưng khác đâu rồi?" Mẫn Nguyệt nhớ lần trước nó đem theo bốn năm bé mèo con, đều được cho ăn đều tròn vo, nhưng bé mèo này lại gầy teo như con chuột.
Mèo mẹ so với lần gặp trước đó còn gầy hơn, bụng xẹp lép, khung xương trên lưng có thể thấy được rất rõ ràng.
Mẫn Nguyệt nảy sinh suy đoán không ổn, có phải mèo mẹ và con của nó bị chiếm địa bàn, nhưng nó không đánh lại, không cướp được đồ ăn mới để đói đến mức độ này không? Những bé mèo khác rất có khả năng đều đã chết non rồi.
Bé mèo con có bộ lông màu vàng cam vẫn còn trong thời kỳ ngây thơ hoạt bát, dù có đói bụng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng thích chơi đùa của nó, sau khi nó được nhả xuống thì dùng bàn chân lông xù chọt vào dây giày của Mẫn Nguyệt.
Mèo mẹ nhìn chằm chằm nó, sau đó đột nhiên xoay người chuồn mất, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Mẫn Nguyệt ngơ ngác, mày bỏ rơi con mày nè!
Nàng đứng đó chờ hơn mười phút cũng không thấy mèo mẹ quay lại, Mẫn Nguyệt dần sinh nghi, sẽ không phải là nó cố tình bỏ con lại chứ?
Giống như Lưu Bị ủy thác con của mình vây, nó biết nó không có cách nào chăm sóc cho con được nữa, vì vậy nó đem đứa con may mắn còn sót lại của mình giao phó cho người đáng tin cậy sao?
Đại khái là vì nó thấy nó không đem được đồ ăn trở về, rồi lại thấy nàng là người có thịt, bé mèo con theo nàng có thể được sống tốt.
Trong lòng Mẫn Nguyệt ngũ vị tạp trần, nó từng chịu nhiều gian khổ như thế nào mới có thể bỏ con của mình, nó từng yêu con của mình như thế nào mới có thể nghĩ cách để con được sống tốt, đồng thời nó tín nhiệm nàng nhiều như thế nào mới có thể an tâm giao phó con cho nàng.
Bé mèo con vẫn còn đang chú tâm chơi đùa với dây giày của nàng, hoàn toàn không biết số phận của mình đã thay đổi đến long trời lở đất.
Mẫn Nguyệt vừa thấy chua xót vừa thấy cảm động ôm bé mèo con lên, nhìn đôi mắt to ngập nước của nó nói: "Sau này em sống với chị nha, đừng sợ, chị sẽ chăm sóc em thật tốt"
Bé mèo nhếch môi, dùng âm thanh non nớt meo một tiếng.
"Coi như là em đồng ý rồi nha, chúng ta về nhà thôi"
Sau khi ôm mèo về nhà Mẫn Nguyệt mới từ từ hiểu rõ hiện thực, nàng chưa từng có kinh nghiệm nuôi thú cưng cho nên trong nhà một chút thức ăn cho mèo cũng không có.
Nàng lên mạng tìm một vòng tên các loại thức ăn cho mèo, trước khi thanh toán còn tiện tay thêm đồ đựng thức ăn và nước, đồ ăn cho mèo và xe mua sắm, lúc trả tiền trong lòng thầm lặng rỉ máu, thật đắt a, khó trách nói nuôi mèo chính là nuôi boss.
Thức ăn của mèo ngày hôm sau mới có thể đến nơi, nhưng bé mèo này đói đến kêu meo meo nên Mẫn Nguyệt hấp một chén trứng luộc rồi ngâm vào nước lạnh một chút, sau đó để xuống đất. Mèo con hít ngửi, sau đó đưa chân trước giữ lấy mép chán, dùng đầu lưỡi béo mập liếʍ liếʍ thử vị, cuối cùng cắm mạnh đầu vào trong bát, meo meo ăn hết.
Khí thế ăn còn hùng hổ hơn một đám người tranh thịt trong nồi lẩu vừa rồi nữa, không hổ là mèo vàng. Mẫn Nguyệt líu lưỡi, đã nói lấy vàng làm trọng, nhìn tướng ăn này của nó không biết sau này sẽ béo lên thành dạng gì.
Cái chén sứ kia có đường kính không lớn hơn mặt của mèo con bao nhiêu, khi món trứng hấp được ăn gần hết thì bao tử của mèo con cũng theo đó mà phình ra. Mẫn Nguyệt đưa tay chọt một chút, cách một lớp da mỏng nàng rõ ràng đυ.ng vào được cả khung xương.
Thật là một bé mèo đáng thương.
Một chén trứng hấp đã thấy đáy, nửa thân của mèo con đều muốn chúi vào trong chén, liều mạng liếʍ sạch sẽ ở đáy chén, một chút cặn cũng không chừa lại. Giống như là ăn chưa đủ nó thò đầu ra khỏi chén, ngước mắt nhìn Mẫn Nguyệt, đôi mắt to tròn ướt sũng ra vẻ chờ mong.
Cả người của mèo con đều chỉ lớn bằng bàn tay, Mẫn Nguyệt sợ nó no chịu không nổi nên không dám cho ăn nữa, nàng thu dọn chén rửa sạch để bên cạnh bồn rửa tay, xem như đây là chén ăn của riêng mèo con.
Mẫn Nguyệt lấy cái khăn cũ lót vào hộp giấy, làm một nơi ngủ tạm thời cho nó, nàng ôm mèo lên bỏ vào trong hộp: "Ăn no rồi mau ngủ đi, ngoan nha, chị còn phải làm việc"
Mèo còn quá nhỏ chưa biết cách thu móng lại, móng chân sắc nhọn bị sợi lông của khăn lót quấn lấy, nó tò mò nâng móng vuốt kéo khăn lên rồi lại làm rớt xuống. Nó cảm thấy rất thú vị, vì vậy tự tiêu khiển tiếp tục chơi.
Trong nhà đột nhiên có thêm một động vật nhỏ, Mẫn Nguyệt sợ mình không chú ý sẽ đạp lên nó nên đem hộp giấy để dưới bàn ăn, sau đó mở máy tính lên, bắt đầu viết bài tổng kết tuần.
Sự việc tối nay đã cho nàng thêm nhiều linh cảm, nàng liên tưởng đến bệnh nhân tới khám bệnh cũng là một kiểu giao phó tính mạng của mình, lúc viết còn thêm rất nhiều cảm tưởng, không còn là bản báo cáo kỹ thuật khô khan không có sắc thái tình cảm nữa.
Nửa tiếng sau Mẫn Nguyệt đã gõ được bảy tám trăm chữ, sau khi chỉnh sửa lại lỗi chính tả thì lưu lại.
Sau một khoảng thời gian dài căng cơ, Mẫn Nguyệt khẽ động chân thì lập tức cảm giác có gì đó ấm áp lướt qua trên bàn chân. Mẫn Nguyệt cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn thì thấy mèo con không biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi hộp, co lại thành một đoàn ngủ trên chân của nàng.
Cái mũi hồng phấn, chòm râu tinh tế theo hơi thở nhẹ nhàng rung động, nhìn vào vô cùng đáng yêu.
Mẫn Nguyệt không kiềm được lấy điện thoại ra chụp một tấm, nhìn tới nhìn lui thưởng thức mấy lần, cảm thấy chưa đủ muốn chia sẻ niềm vui sướиɠ của mình với người khác.
Nàng thường nói chuyện phiếm với Thẩm Phi nên để tiện nàng đã sớm chỉnh hộp thoại của Thẩm Phi lên đầu, lúc mở wechat ra cũng không thèm nhìn liền bấm vào hộp thoại đầu tiên, gửi hình ảnh qua, sau đó gõ một đoạn văn –
[Em có mèo rồi! Có đáng yêu không? Có ao ước hâm mộ không? Bất quá em rất hào phóng, nể tình chúng ta có quan hệ tốt như vậy, lần sau chị tới nhà em có thể cho chị sờ một chút]
Chờ trái chờ phải cũng không thấy Thẩm Phi trả lời, nhớ tới lúc nàng rời đi tức giận như vậy, sẽ không phải vẫn còn đang giận đó chứ?
Đối với chuyện tình cảm của bạn thuở nhỏ, Mẫn Nguyệt sẽ không hỏi nhiều. Nhưng tình huống lần này không giống như vậy, lần này người theo đuổi là Trần Tư Điềm làm cùng khoa với nàng, nếu như hai người họ cãi nhau đến khó chịu như vậy thì người ở giữa là nàng cũng sẽ rất khó xử.
Mẫn – làm người hòa giải – Nguyệt quyết định làm chuyện bao đồng một lần, quan tâm trạng thái tình cảm của bạn thuở nhỏ. Nàng cầm điện thoại lên bấm vào avatar đầu tiên, nhưng lúc này nàng phát hiện thời gian trò chuyện vẫn còn dừng lại vào ngày hôm qua.
Ảnh chụp mèo con vừa nãy mất tiêu rồi!
Không thể nào, rõ ràng nàng đã gửi qua rồi mà.
Lẽ nào đã gửi sai người?
Mẫn Nguyệt bắt đầu hoảng loạn.
Thoát ra khỏi hội thoại của Thẩm Phi, đường nhìn của nàng kéo xuống một chút, thình lình thấy xuất hiện một cái tài khoản lạ. Nàng bấm đi vào, quả nhiên thấy được ảnh chụp mèo còn cùng một chuỗi văn tự vừa nãy.
Đối phương sau hai phút đã trả lời, nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.
[Chúc mừng, cám ơn]
Phong cách nói chuyện tích chữ như vàng này hình như đã từng quen biết.
Trong lòng Mẫn Nguyệt không khỏi run lên, ngón tay cũng run rẩy gõ ra hai chứ: [Sư phụ?].
Nửa phút sau, đối phương trả lời lại một chữ [Ừm].
Loảng xoảng một tiếng, Mẫn Nguyệt mạnh mẽ dập đầu xuống bàn ăn, hai mắt vô thần dại ra giống như cá chết.
Vừa rồi nàng đã gửi cái gì cho sư phụ vậy?
Mẹ ơi, con gái của mẹ sắp thất nghiệp rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Mèo con: Đã xác nhận qua ánh mắt, đây là người muốn nuôi ta.
Cùng treo biểu ngữ nhiệt liệt chúc mừng Mẫn Nguyệt thành công trở thành người có mèo!