Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 47: Ẩm Tửu, Phiêu Kỹ

( Ẩm tửu, Phiêu kỹ: uống rượu, chơi gái)

Đỗ Tiên cũng không biết trong đầu Tư Âm Khánh Tín nghĩ gì, sau khi đáp ứng chuyện đem kiến thức bóng đá phổ biến liền kêu Lục Đăng Minh thu dọn quay về.

Thời gian một ngày tại Tiên giới xấp xỉ 36 tiếng, thể chất dù là Phàm nhân hay Tiên nhân tại đây so với nhân loại tại Nhân giới Địa cầu tốt hơn rất nhiều, mấy người kia thấy Đỗ Tiên kêu buổi huẩn luyện kết thúc thì có chút tiếc nuối.

Nhất là các cầu thủ Bán Tiên, hơn một canh giờ vận động vừa rồi còn chưa vận dụng Nguyên khí Nguyên lực, có thể nói buổi luyện tập hôm nay cũng chỉ tính là làm nóng người mà thôi. Hơn nữa, một ngày công 20 khối Hạ phẩm Nguyên thạch, đối với mấy tán tu cùng phàm cảnh tu chân giả mà nói, có đá bóng cả ngày cũng không coi là nặng nhọc. Hơn nữa, cái món Tiên nhân Túc cầu mới lạ này khiến bọn họ rất hứng thú, gọi là làm công nhưng thực chất là vui chơi chưa đã. Cho nên nhất thảy đều đồng loạt xin Đỗ Tiên tiếp tục cho bọn họ luyện tập thêm.

Một Bán Tiên Xích đội thủ môn, dáng người to lớn nhưng khuôn mặt bệu bạo nung núc những thịt tuy không tính là béo nhưng vẫn bị gọi là Xích Bàn Tử, bước lên trước nói:

- Lão đại, chúng thuộc hạ ngay cả mồ hôi cũng chưa đổ một giọt. Công việc như này mà mỗi ngày nhận 20 khối Hạ phẩm Nguyên thạch từ lão đại, chúng ta thấy hổ thẹn a. Xin lão đại cứ để chúng ta tập luyện thêm vài canh giờ nữa.

Mọi người nhao nhao lên hưởng ứng:

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Lão đại, để chúng ta tập luyện tiếp a.

- Lão đại, như này cũng không tính là công việc, ta còn muốn chơi thêm chút nữa.

- Xích bàn tử nói rất đúng, chơi chút xíu như vậy mà cầm tiền công của lão đại thật hổ thẹn a. Ít nhất cũng phải đổ chút mồ hôi chứ.

- ...

Đỗ Tiên khoát tay đợi mọi người im lặng, cao giọng nói:

- Các huynh đệ, hôm nay làm quen tạm như vậy đã. Từ mai ta sẽ lên một lộ trình tập luyện nâng cao, lúc đó các ngươi không muốn đổ mồ hôi cũng không được. Giờ tất cả về tắm rửa, nửa canh giờ nữa tập trung tại Ẩm Thuỷ khách sạn. Lão đại ta dẫn mọi người đi uống rượu, Tuyết Ẩm phường, Dạ Nguyệt lâu hay thậm chí Thất Tú phường tuỳ ý các huynh đệ chọn.

Mọi người nghe hắn nói liền xôn xao một lúc, công việc nhàn hạ, tiền lương cao lại còn được mời uống rượu, đến ngay cả Lục Đăng Minh cũng có chút ham muốn bỏ việc hiện tại đầu nhập vào đội hình Đỗ gia Tuyển thủ này. Mấy người Đỗ gia Tuyển thủ thì thầm tạ ơn thiên địa, tổ tông ban phúc để cho bọn hắn gặp được vị công tử lão đại tuyệt vời như vậy.

Tư Âm Khánh Tín đứng bên thì có chút đổ mồ hôi hột. Lão cũng không biết vị công tử này tài phú có bao nhiêu, nhưng mời một đám gia nhân tu vi thấp như vậy đi thanh lâu, tửu quán, lại còn là 3 nơi lớn nhất trong thành, thủ bút này dù là Thất đại gia tộc cũng không đủ điên rồ mà xuất ra cho nổi.

Dạ Nguyệt lâu, Tuyết Ẩm phường tuy là hai đại thanh lâu lớn nhất của thành Phong Khởi thì cũng thôi đi, chỉ cần có đủ nhiều Nguyên thạch là sẽ có người vui vẻ tiếp đón. Còn Thất Tú phường, Tư Âm Khánh Tín trong lòng nhảy thót một cái, trộm nghĩ:

- Không hiểu Đỗ tiểu ca này là đệ tử gia tộc loại nào, dắt theo một đám Bán Tiên cùng Xuất Khiếu kỳ đi vào, không sợ bị đánh chết hay sao.

Thấy Đỗ Tiên mặt thản nhiên như không, Lục Đăng Minh hùa theo đám đông hò reo vui vẻ xong liền trầm tĩnh trở lại, bước tới gần hắn cẩn thận nhắc nhở:

- Công tử,...!!!

- Tiểu Minh, ngươi tạm thời coi như là một nửa cái làm công cho ta, gọi lão đại đi.

- Hắc, lão đại - Lục Đăng Minh tự xoa đầu cười, nghe được câu này của Đỗ Tiên, con đường tài phú sau này của hắn có thể nói là sáng lạn vô cùng rồi. Lục Đăng Minh quên luôn cả ý nhắc nhở vừa rồi.

- Tiểu Minh, ngươi có chuyện gì muốn nói sao? - Đỗ Tiên chợt hỏi.

- Ắc, công...lão đại, có thật là chọn đi Thất Tú Phường cũng được sao?

Đỗ Tiên nhíu mày nhìn hắn, khoác tay kẹp cổ tiểu Minh mà gõ lên đầu:

- Xú tiểu tử, ngươi khinh lão đại ta không có tiền sao?

Tiểu Minh giãy giụa vài cái thoát ra, cười hì hì nịnh nọt lại xoa đầu giải thích:

- Lão đại, ta nào dám nghĩ vậy.

- Vậy sao ngươi còn hỏi?

- Hắc, lão đại, Thất Tú Phường không giống với mấy chỗ kia. Các cô nương ở đó chỉ bán nghệ không bán thân, hơn nữa muốn vào được Thất Tú phường cũng phải gửi bái thϊếp nếu Thất Tú phường chủ đồng ý mới tiếp nhập. Trước giờ khách nhân của Thất Tú phường đều là các thế gia đại tộc. Lão đại người là đại nhân vật thì không nói, nhưng chúng ta mấy cái tiểu nhân vật nhiều người như vậy, e rằng có tiền cũng không vào nổi.

- Lại có chuyện như vậy - Đỗ Tiên có chút kinh ngạc.

Đỗ Tiên cũng không phải khinh thường gì mấy chốn thanh lâu, ky viện, nhưng hắn lại coi khinh nhất chính là mấy nơi ra vẻ thanh cao như vậy. Đỗ đại phu chửi thầm: “ con mẹ nó chứ, không phải là thanh lâu, kỹ viện sao, lại còn bày đặt ra cái gì mà bán nghệ không bán thân. Nếu vậy sớm không làm ca sĩ luôn đi còn dựng nên cái lâu phường làm gì. Mà ca sĩ ở thế giới của ta đi khách đầy kia kìa, lão tử khinh”

- Tiểu Minh, ngươi nói coi, cái Thất Tú phường này lập ra không phải là để kiếm tiền từ khách nhân sao?

- A, đương nhiên - Lục Đăng Minh có chút ngờ nghệch không hiểu ý của hắn.

- Ta là khách, các ngươi hôm nay coi như là khách của ta. Ta vào được, đương nhiên là không phải đi chơi chùa, sẽ trả rất nhiều tiền, không lẽ bọn họ còn dám chê sao?

- Cái này, cái này... - Lục Đăng Minh ấp úng không biết nói sao.

- Tiểu Minh, ngươi chuẩn bị bái thϊếp cho ta, kiếm đại một món đồ vật nữ nhân giá không được dưới 5 vạn Hạ phẩm Nguyên thạch gửi đến Thất Tú phường, hẹn nửa canh giờ sau chúng ta đến.

- .... - Lục Đăng Minh bộ dáng lúng túng không nói lên lời.

Năm vạn khối Hạ phẩm Nguyên thạch kèm bái thϊếp, số tiền này sợ rằng đủ để mấy mươi ngươi bọn hắn đến Dạ Nguyệt lâu chơi cả nửa tháng. Nhưng đến Thất Tú phường sao, vẫn là chuyện bất khả thi.

Đỗ đại phu thấy Lục Đăng Minh chần chừ, liền nhíu mày nói:

- Vẫn không đủ? Vậy thì tăng lên 10 vạn, 20 vạn,... ta cũng không tin Thất Tú phường này còn chê ít tiền. Hừ, đã làm kỹ nữ còn muốn được lập miếu quan âm.

Lần này thì không chỉ Lục Đăng Minh phản ứng, ngay cả Tư Âm Khánh Tín tu vi cao cường hơn, nhịp thở bình hoà nãy giờ đứng nghe cũng ngưng lại giây lát.

Lục Đăng Minh thì hoảng hốt nhảy lên lấy tay bịt miệng Đỗ Tiên, mồ hôi trán đầm đìa, hai mắt đảo quanh như sợ có người nghe được.

- Oa..Ư...ư...ưmmm~ Ắc, Tiểu Minh, ngươi làm cái trò gì vậy.

Đỗ Tiên vùng vằng một lúc mới thoát ra, ngạc nhiên hỏi.

Lục Đăng Minh dường như đã quên mất thân phân, gạt tay hắn, trừng mắt quát:

- Im miệng!

Hắn lại chợt nhận ra hình như có chút không đúng, cuống quít xin lỗi, lại rít lên khe khẽ nhắc nhở:

- Lão đại, ngươi nhỏ giọng một chút a.

- Sao phải nói nhỏ? Ta nói chính là đã làm kỹ...ummmm

Lục Đăng Minh lại vội vã lấy tay bịt miệng không cho hắn thốt ra mấy chữ kia. Tư Âm Khánh Tín cũng nhanh chóng tiến lại khuyên can:

- Đỗ tiểu ca, cái này không có thể nói bừa bãi được. Thất Tú phường này có thể coi là ngoại tông của Thất Tú tông. Tiểu huynh đệ ngươi không sợ nói nhưng chúng ta sợ nghe a.

Đỗ Tiên lúc này mới chợt nhớ ra, chuyện này thì Lục Đăng Minh trước đây có từng nhắc qua một lần. Chỉ là hắn nhất thời tức khí không nhớ tới mà thôi, Thất Tú tông chính là tông môn phân nửa cái lục địa này, đúng là không nên trêu chọc vào như vậy.

Tuy nhiên, cỗ bực bội vẫn chưa nguôi giảm, mà nghĩ sâu xa, nội trong năm ngày tới chính là có 3 cái đại sự kiện. Thứ nhất là hắn chính thức chuyển tới Thanh Dương biệt viện, thứ hai là việc mua lại một khoảng đất lớn từ đế quốc, còn thứ ba chính là đem Túc cầu truyền bá ra ngoài. Để tăng thêm vị thế, cớ sao không dùng kế liên hoàn, dẫn Đỗ gia tuyển thủ bốn mươi bốn người đến Thất Tú phường phô trương thanh thế một chút. Vừa làm giảm đi tức khí trong lòng, vừa khiến cho đông đảo thế lực trong thành phải để mắt, đối với đại kế “Cá độ bóng đá” của hắn chính là trăm lợi vô hại.

Đỗ Tiên phất tay tỏ vẻ tuỳ ý:

- Tư Âm lão, người đã nói vậy thì ta không nhắc đến nữa nhưng hôm nay nhất định ta phải dẫn huynh đệ đến Thất Tú phường chơi một chuyến.

Tư Âm Khánh Tín khó xử không biết khuyên can làm sao, đành cười gượng thốt lên:

- Đỗ tiểu ca quả nhiên khí phách a.

Đỗ Tiên gật đầu đáp lại rồi quay ra với mấy tên Đỗ gia tuyển thủ, hô lớn:

- Các huynh đệ, các ngươi có dám theo lão đại đến Thất Tú phường một chuyến hay không?

Cả đám người trước nghe hắn nói cũng tự biết thân biết phận, đến Dạ Nguyện lâu cùng Tuyết Ẩm phường là tốt lắm rồi, Thất Tú phường thì tất thảy đều nghĩ là Đỗ Tiên hắn thuận miệng nói ra mà thôi. Không ai ngờ đến, lão đại của bọn họ quả nhiên là khác người, lời nói lúc nãy dĩ nhiên là sự thật. Còn có mấy người chưa tin tưởng lắm, ồn ào hỏi lại:

- Lão đại, ngươi nói thật sao?

- Lão đại, ngươi không đùa chúng ta đấy chứ?

- Lão đại....

Đỗ Tiên cười vang, lớn giọng đáp lại:

- Các huynh đệ, lão đại các ngươi nói đương nhiên là thật.

- Lão thiên ơi, lão đại nói thật.

- Xích bàn tử, ngươi nhắc lại xem, lão đại nói gì, có phải ta nghe nhầm không?

- Con mẹ ngươi điếc hả, lão đại nói sẽ dẫn chúng ta đến Thất Tú phường.

- .....

Mấy chục người hò reo mừng rỡ, cũng quên luôn không nghĩ tới liệu lão đại dắt bọn họ đi theo, nhưng vào cửa Thất Tú phường được hay không chính là không đến lượt “lão đại” quyết định.

Lục Đăng Minh một bên mặt mày méo mó, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng chạy về báo lại cho Hoa Dương gia chủ. Tư Âm Khánh Tín cũng là chung một suy nghĩ như vậy, lão nhất định phải đem chuyện này báo lên cho Mã đại nhân định đoạt. Nếu không, rủi như để Đỗ Tiên hắn dẫn theo một đám nhếch nhác đến Thất Tú phường, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay. Đến lúc đó, đừng nói là Mã Thế Vinh trách tội, chỉ sợ là Thất Tú tông nổi giận lây cả đến những người có liên quan đến Đỗ đại phu cũng nên.

Đỗ Tiên không để ý hai người một già một trẻ đứng sau lưng suy tính, lo sợ điều gì, hắn lại tiếp tục hướng đám đông mà hỏi:

- Các huynh đệ, chúng ta đến Thất Tú phường uống rượu, còn có việc gì khác hay không?

Đám người lại nhao nhao cười, tranh nhau nói:

- Hắc hắc, lão đại lại đùa sao.

- Haha, đương nhiên là thưởng thức cầm nghệ, tiêu khúc của mấy vị tiểu thư Thất Tú phường rồi.

- Xích bàn tử, giấc mơ của ngươi thành hiện thật rồi a.

- Hắc, Bạch Tam huynh, ta không phải đã nói trước sao, ta nhất định sẽ có ngày bước vào Thất Tú phường nghe Thi Loan cô nương thổi tiêu. Hắc hắc, lão đại chính là phúc tinh của Xích Bàn Tử này. Sau này các ngươi không cần gọi là là Vương Tiểu Cường nữa, cứ gọi là Xích Bàn Tử đi thôi. Lão tử nhất định sẽ cả đời làm cầu thủ cho lão đại a.

- Lão đại, ta nghe nói Thi Phượng cô nương tấu đàn rất hay, lão đại lúc tới Thất Tú phường nhất định phải kêu Thi Phượng cô nương tới a.

- ...

Đỗ Tiên đợi mọi người lắng xuống, liền giơ lên một ngón tay, lắc đầu chậm rãi nói:

- Các ngươi đều nói sai rồi. Chúng ta đến Thất Tú phường ngoài uống rượu còn một việc nữa nhất định phải làm.

- Lão đại, là việc gì?

- Uống rượu xong, đương nhiên phải phiêu kỹ ( chơi gái - chơi kỹ nữ)

~~~!!

Toàn trường im lặng. Ngay cả hai người Lục Đăng Minh, Tư Âm Khánh Tín đứng sau nghe hắn nói vậy cũng không dám thở ra một tiếng.

Đỗ Tiên đột ngột vung quyền hô lớn:

- Uống rượu, phiêu kỹ. Các huynh đệ, nhớ kỹ cho ta.

- Uống rượu, phiêu kỹ - bốn mươi bốn người đồng thanh hô lên.

- Nhắc lại! Uống rượu - Đỗ Tiên điên cuồng hét lớn.

- PHIÊU KỸ!

- To lên. UỐNG RƯỢU~

- PHIÊU KỸ..~~~~~