Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 46: Tiên Nhân Túc Cầu

- Ắc, tên này thật là... - Đỗ Tiên lắc đầu cười khổ nhìn Lục Đăng Minh đang quát tháo mấy người chắn đường.

Hắn lại quay sang giải thích:

- Tư Âm lão, vị huynh đệ này của ta tính tình vốn không phải vậy, mong người không chấp nhặt với hắn.

Tư Âm Khánh Tín cũng cười lớn vuốt râu mà nói:

- Đỗ tiểu ca không cần khách khí, tiểu Minh này lão phu cũng biết.

- Ắc, Tư Âm lão, người biết hắn sao?

- Đúng vậy! Hắn tuy chỉ là gia nhân tu vi thấp kém của Nguyên Hoa tiền trang, nhưng mồm miệng nhanh nhẹn, đầu óc cũng khá thông minh lại là con người thật thà. Nếu không phải là trước đây hắn nhắm trúng Hoa Dương gia thì Tư Âm gia ta cũng muốn có một người giúp việc như vậy.

Đỗ Tiên có chút bất ngờ, tuy Tư Âm gia không tính là một trong Thất đại gia tộc nhưng được lão gia chủ đích thân để mắt tới xem ra bổn sự của Lục Đăng Minh cũng không tệ.

Tư Âm Khánh Tìn nhìn mặt đoán lòng, liền lên tiếng giải thích cho Đỗ đại phu:

- Đỗ tiểu ca, Tư Âm gia ta chuyên nuôi dạy linh thú, hơn nữa phân nửa tôn tử đều là tướng lĩnh thủ thành Phong Khởi. Cái chúng ta nhìn trúng ở một người quan trọng nhất không phải là tu vi thực lực, mà chính là nhân phẩm.

- Nhân phẩm? - Đỗ Tiên trợn mắt ngạc nhiên.

Ở cái thế giới luận thực lực vi tôn này mà nói, Tư Âm lão là người đầu tiên cho hắn thấy có người không coi trọng tu vi thực lực làm đầu.

Tư Âm Khánh Tín đắc ý nói:

- Linh thú đa phần đều là ngạo nghễ, cường ngạnh khó thuần nhưng thực ra bọn chúng rất đơn giản, ngay thẳng. Ngươi đối xử tốt liền nhận được sự thuần phục, kính trọng của chúng. Còn bằng không dùng sức mạnh để cưỡng ép, chỉ có thể khuất phục bên ngoài, còn nội tâm trung thành của linh thú sẽ vĩnh viễn không chịu hướng về ngươi. Hơn nữa Linh thú có một bản năng nhận biết tâm tính con người rất lanh lợi, người vô tư, trong sáng chúng chỉ cần tiếp xúc một lần liền yêu thích, còn kẻ tự tư tự lợi, ích kỷ, mưu mô nếu như gặp phải liền gặp bài xích kịch liệt. Cho nên Tư Âm gia lão phu, vốn là ưa thích người ngay thẳng, thật thà chứ không chỉ đơn giản chỉ nhìn vào tu vi thực lực hay tiềm năng thiên phú.

Tư Âm Khánh Tín ngưng lại giây lát lại nói tiếp:

- Lão tổ tông của ta ngày trước có được một Thượng cổ Dị thú làm bạn cũng vì tính cách đặc biệt đó. Lời răn dạy của lão tổ tông chúng ta truyền dạy lại đến ngày nay tuyệt không có tôn tử nào dám quên, chỉ tiếc là...

Tư Âm lão không nói hết mà thở dài, dường như có điều gì đó phiền muộn.

Đỗ Tiên thấy vậy cũng không khách khí mà nói:

- Tư Âm lão, nếu người không chán ghét tiểu bối nhiều chuyện, xin cứ thoải mái mà nói ra.

- Khách, Đỗ tiểu ca, nói ra thì cũng có chút xấu hổ. Bởi vì quan điểm chọn người, dạy người của Tư Âm gia chúng ta khác với người khác mà cả ngàn năm nay thế lực vẫn chỉ có thể coi như xếp vào các tiểu gia tộc trong thành.

Đỗ Tiên nhíu mày lắc đầu không đồng tình:

- Theo như vãn bối nghĩ, như vậy cũng không tính là loại chuyện tình gì xấu hổ. Ngược lại, những kẻ có tu vi cao mà không chịu tu tâm dưỡng tính về lâu về dài đều sẽ để lại tai hoạ ngầm mà thôi. Hơn nữa tu luyện, tu vi gì đó dễ cầu, còn tu tâm mới là nan đạo. Cũng giống như chuyện kinh thương, vãn bối cho rằng “Gian thương tất phú, phú bất vĩnh tồn” đều là tương tự.

- Hay cho một câu “Gian thương tất phú, phú bất vĩnh tồn”.

Tư Âm Khánh Tín trầm trồ kinh ngạc, lão vốn dĩ cho rằng quan điểm của gia tộc vốn không có ai ủng hộ nhưng không ngờ Đỗ Tiên lại là người có cùng suy nghĩ như vậy.

Tuy là vậy, nhưng sự thật Tư Âm gia dù sao cũng chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi, cũng còn cách nửa bước nữa mới tiếp nhập hàng ngũ đại gia tộc của Phong Khởi thành. Mà nói xa hơn một chút, không tính ở các địa phương đại lục khác, chỉ nhìn vào Thanh Thiên Đông Giao này, cũng không nhấc lên được cái động tác gì khoa trương uy vũ cả. Tư Âm Khánh Tín khoé mắt nhăn nheo kia lại tăng thêm vài phần thương cảm.

Đỗ Tiên thấy lão mặt đầy tâm sự như vậy, hơn nữa cũng không phải việc mà hắn có thể giải quyết. Dù sao, Đỗ đại phu thân là bác sĩ phẫu thuật, không phải là bác sĩ tâm lý a. Cho nên hắn lập tức chuyển chủ để hỏi sang chuyện khác:

- Tư Âm lão, nãy ta có nghe nói Tư Âm gia chuyên lo việc huấn luyện linh thú toạ kỵ cho phủ thành chủ, phải chăng Tư Âm lão tổ cũng là người xuất thân từ hoàng tộc?

Tư Âm Khánh Tín cười dài lắc đầu nói:

- Đỗ tiểu ca, lão tổng tông chúng ta xuất thân là quan chăn ngựa của một gia tộc từ Nhân giới chuyển đến đây. Lúc đó Thiên Huyền Tây Giao này còn chưa tồn tại cái gì là tứ đại đế quốc. Sau này đế quốc thành lập, gia tộc lão phu mới bắt đầu có chỗ đặt chân. Hơn nữa, quá nửa gia môn đệ tử đều là tướng lĩnh phòng trú của Phong Khởi phủ, quan hệ lợi ích gắn chặt nên mới trở thành gia tộc phụ thuộc vào đế quốc. Ngay cả như bây giờ, trưởng tử cùng trưởng tôn của ta đều là đại thống lĩnh trấn giữ thành môn của nơi này.

Đỗ Tiên có chút sửng sốt, Phong Khởi thành này vốn có ba cổng lớn, không ngờ Tư Âm gia lại có tới tận hai người là đại thống lĩnh lo việc thành phòng. Tư Âm Khánh Tín thuận miệng lại giới thiệu:

- Trưởng tôn của ta có lẽ niên kỷ so với Đỗ tiểu ca cũng không xê xích là bao. Chi bằng có dịp để hắn tới làm quen một chút, sau này tiểu huynh đệ cần gì có thể dễ dàng phân phó.

- Ắc, Tư Âm lão, kết giao là tốt, còn cái gì phân phó vãn bối không dám nghĩ tới. Dù sao có thể quen biết với thành môn đại thống lĩnh coi như là phúc phận của vãn bối rồi. Ha ha.

Tư Âm Khánh Tín cũng cười vang không đáp, lão cũng không rõ đằng sau vị công tử trẻ tuổi này là thế lực loại gì, nhưng có thể để Mã Thế Vinh kính trọng tự nhiên là phải để tôn tử của mình tiếp xúc làm thân một chút.

Đỗ Tiên lại gợi thêm chuyện để nói, thoáng chốc trôi qua đã đến khu đất trống bên ngoài thành.

Nơi này cách bến cảng thành Đông cũng không xa lắm, hơn nữa phía đông Phong Khởi Thành giao thông chủ yếu bằng đường thuỷ nên số ngươi qua lại không có tấp nập như Bắc Môn và Nam Môn. Lại thêm vào Lục Đăng Minh làm việc coi như cẩn thận, tường rào chủ yếu tuy bằng gỗ dựng lên nhưng cũng cao đến gần 6 trượng. Tính thêm cả phần chân rào đắp đất vứng chắc cũng lên tới gần 8 trượng. Trừ phi là Chân Tiên kỳ có thể đằng không vượt qua tường rào quan sát, còn lại người ngoài vô pháp tìm hiểu xem bên trong đang diễn ra hoạt động gì. Hơn nữa, dựng tường rào bằng gỗ đắp đất cũng không tính là công trình kiên cố cho nên không vi phạm vào quy định của phủ thành chủ đặt ra.

Tư Âm Khánh Tín dẫn người đến bên ngoài tường rào cũng biết ý dừng lại:

- Đỗ tiểu ca, lão phu đợi ở bên ngoài, khi nào xong việc liền đưa các vị trở lại khách sạn, không làm cản trở công việc của tiểu huynh đệ ngươi.

Nhìn thấy tường rào cao như vậy, Tư Âm lão tự nhiên là biết Đỗ Tiên không muốn người ngoài để ý đến việc hắn làm bên trong. Đề nghị của lão cũng coi là thức thời, khách khí.

Đỗ đại phu còn đang ngẩn người ra nhìn lớp rào gỗ cao khuất tầm mắt, nghe thấy lão nói vậy liền nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tư Âm lão, không bằng người vào quan sát một chút cũng không sao. Dù sao đã cất công đến tận đây không lẽ vãn bối lại bắt người đứng ngoài chờ đợi.

Tư Âm Khánh Tín đối với công tử lai lịch thần bí này cũng là tò mò muốn chết, tự nhiên là muốn tìm hiểu xem hắn định làm trò gì bên trong. Tuy nhiên lão cũng là gia chủ lâu năm, đối với việc đối nhân xử thế như này vẫn là khách khí từ chối.

Đỗ Tiên thật ra cũng muốn bảo mật việc huấn luyện túc cầu kỹ lưỡng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sớm muộn cũng phải đem việc này truyền bá rộng rãi ra ngoài.

Bởi lẽ, cá độ bóng đá muốn thực hiện thành công cũng không chỉ đơn giản là dựa vào 3,4 đội bóng là đủ. Nếu chỉ có một mình Đỗ Tiên đứng ra tổ chức huấn luyện cầu thủ, tính cạnh tranh sẽ không cao. Hơn nữa còn đem lại sự nghi ngờ cho khách nhân.

Thử nghĩ xem, cả bốn đội bóng đều là do hắn thành lập, kết quả trận đấu như thế nào không phải do hắn muốn là được hay sao.

Thêm vào đó, có Đại thánh cùng Lạc lão hai cái đại danh đỉnh đỉnh chống lưng, Mã Thế Vinh tự nhiên là không dám sau lưng hắn làm ra chuyện gì ngáng tay ngáng chân. Tư Âm gia làm việc cho Mã đại nhân, cũng coi như là có thể tin tưởng.

Trong tính toán lâu dài của Đỗ Tiên, tốt nhất là tất thảy các đại tiểu gia tộc trong Phong Khởi thành hay thj chí cả Trường Sinh quốc đều thành lập đội bóng của riêng mình đem ra thi đấu. Lúc đó, Đỗ đại phu chỉ cần đơn giản là tập trung vào kinh doanh cá độ bóng đá là đủ.

- Tư Âm lão, việc này cũng không có gì quá bí mật, hơn nữa Tư Âm gia cùng với Mã đại nhân quan hệ thân thiết như vậy, cũng có thể coi như là người một nhà. Xin lão tiền bối chớ nên khách khí như vậy.

Tư Âm Khánh Tín trợn mắt nhìn hắn, từ khi nào Tư Âm gia cùng phủ thành chủ trong miệng hắn lại trở thành người một nhà như vậy. Tuy nhiên, lão vẫn thuận theo vui vẻ đáp ứng:

- Đỗ tiểu ca đã nói như vậy thì lão phu cung kính không bằng tuân lệnh.

Đỗ Tiên dẫn mọi người theo sau bước qua cổng gỗ vào phía trong. Tư Âm Khánh Tín tuy nhận lời nhưng cũng biết ý để cho đám xà ích cùng hộ vệ đứng bên ngoài chờ đợi.

Khoảng đất trống bên trong diện tích vừa đủ bằng 4 sân bóng tiêu chuẩn ghép lại, tuy nền đất đã được nện phẳng nhưng dù sao vẫn chưa kịp trồng nên loại cỏ theo đúng như mong muốn của hắn.

Hai cầu gôn tạm thời vẫn chỉ là lấy cọc gỗ dựng tạm cùng với lưới phủ sơ sài nhưng như vậy cũng đủ để cho hắn sử dụng thoải mái rồi.

Mấy người không có nhiệm vụ theo như phân phó của hắn bước ra ngoài đường biên quan sát. Lục Đăng Minh làm việc tỉ mỉ, tuy Đỗ Tiên không dặn dò gì những vẫn chuẩn bị trước một bộ bàn trà rộng rãi đủ để phục vụ mấy người.

Đỗ Tiên gọi Phàm cảnh tuyển thủ vào trước, lúc trước sai Lục Đăng Minh làm việc hắn cũng không nghĩ ra, hiện tại 44 người chỉ có một quả bóng duy nhất nên đành phải tuần tự theo từng giai cảnh để luyện tập.

Trước tiên để Phàm cảnh tuyển thủ thử trước có lẽ an toàn hơn, rủi như Bán Tiên tuyển thủ chưa quen khống chế lực đạo, hoặc làm hỏng hoặc đá bay mất túc cầu duy nhất này thì đúng là chỉ còn nước ngồi chơi đợi túc cầu mới.

Đỗ Tiên lại đem Nguyên thạch giao cho Lục Đăng Minh, mượn một Lôi Vân Xích Viêm Câu từ Tư Âm lão lập tức chạy đến Hậu gia chế tạo thêm hơn 20 trái túc cầu khác trong thời gian ngắn nhất. Tư Âm Khánh Tín lại cẩn thận đem lệnh bài của gia tộc cùng lệnh phù của Mã Thế Vinh giao cho Lục Đăng Minh. Dựa vào danh tiếng của 2 gia tộc cùng với Phủ thành chủ và đại lượng Nguyên thạch như vậy không sợ Hậu gia không nhanh chóng bàn giao sản phẩm.

Tuy là vậy, cũng mất nguyên một buổi sáng Lục Đăng Minh mới đem theo 21 trái túc cầu khác về đến nơi. Lúc này, Đỗ đại phu đã đem hầu hết các kỹ thuật bóng đá cơ bản ra hướng dẫn đầy đủ.

Bốn mươi bốn người này tuy tu vi bất đồng nhưng đều tập luyện võ thuật lại thông minh, nhanh nhẹn cho nên Đỗ Tiên có thể nói là làm ít được nhiều. Đến khi Lục Đăng Minh đem trở về thì tất cả đã quen thuộc với các kỹ thuật, rê dắt, sút, hãm,... so với cầu thủ chuyên nghiệp cũng không xê xích nhiều lắm. Đặc biệt là Bán Tiên tuyển thủ, phản ứng cơ thể được hỗ trợ tăng cường bằng nguyên thần nên độ nhạy bén tăng lên rất nhiều, khiến cho Đỗ đại phu phải đem cầu gôn mở rộng ra gấp đôi. Nếu không, trừ phi là sử dụng vũ kỹ, đừng mong có thể sút bóng vào được cầu gôn có một thủ môn Bán Tiên kỳ canh giữ.

Cứ như vậy đến lúc cuối ngày hai cảnh giới, bốn đội đã có thể chính thức đá giao lưu hai trận.

Tư Âm Khánh Tín đứng quan sát nguyên một ngày cũng không có chút nào sốt ruột, ngược lại đến khi Đỗ Tiên tuyên bố buổi huấn luyện hôm nay kết thúc lão mới bước lại hỏi:

- Đỗ tiểu ca, tiểu Minh nói cách thức thi đấu này là do tiểu huynh đệ ngươi sáng tạo?

Đỗ đại phu mặt đến một tia xấu hổ cũng không có, thản nhiên trả lời:

- Ân, Tư Âm lão, cái này là một bộ môn thể thao do vãn bối sáng tạo, gọi là Túc cầu.

- Túc cầu! Cái tên nghe thật đơn giản nhưng lại chính là miêu tả một cách chính xác đơn giản nhất. Túc cầu, túc cầu...

Tư Âm Khánh Tín nhắc lại hai lần, khuôn mặt ánh lên một vẻ hào hứng khó kiềm chế.

Đỗ Tiên thấy vậy cũng nhanh miệng dò hỏi:

- Tư Âm lão, người thấy thế nào?

Tư Âm Khánh Tín vuốt râu trầm ngâm một chút, sau đó phá lên cười nhìn hắn đầy ý vị nói:

- Đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đủ náo nhiệt. Đến ngay cả lão phu đứng xem cũng phát ngứa ngáy chân tay muốn được tham gia chơi thử.

Đỗ Tiên mỉm cười không nói, đợi cho lão nói tiếp.

- Đỗ tiểu ca, ngươi có thể đem cách thức cùng quy tắc trò này dạy lại cho ta được chứ.

Đỗ đại phu có chút sửng sốt nhìn lão, vốn là muốn thử xem người ở Tiên giới sẽ có cách nhìn như thế nào về bóng đá. Không ngờ mới đó Tư Âm Khánh Tín đã muốn hắn đem kiến thức bóng đá truyền lại cho lão rồi, sợ rằng nếu không có ước chế rõ ràng, chỉ sợ sau này các đội bóng tự phát mọc lên như nấm mất.

Điều này lợi hại song hành, lợi chính là đem bóng đá phát triển đến mức cao nhất, hại là nếu không có sự kiểm soát, sau này các đổ tràng cá độ bóng đá khác sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sinh ý của hắn.

Thấy Đỗ Tiên không trả lời, khuôn mặt già nua háo hức của Tư Âm Khánh Tín thoáng một chút huyết hồng, gượng gạo giải thích:

- Cái này... nếu là bí mật độc môn của Đỗ tiểu ca thì coi như lão phu vô duyên đi.

Đỗ Tiên cười không đáp mà hỏi:

- Tư Âm lão, không phải người muốn hỏi để tự chơi đó chứ?

Thấy hắn tuy không đáp ứng ngay nhưng dường như không có ý giấu diếm, Tư Âm Khánh Tín cũng thẳng thắn mà nói ra ý định trong lòng.

- Ha ha, không giấu tiểu huynh đệ, thực sự cái món này càng xem càng ghiền, thú thật là vừa nãy theo dõi còn chưa đã con mắt a. Lão phu đoán không lầm thì hình như mấy vị huynh đệ này hôm nay mới tiếp xúc với Túc cầu lần đầu tiên, động tác phối hợp còn lóng ngóng, lão phu thiết nghĩ nếu có thể tự lập thành đội túc cầu riêng rồi vài ngày cho bọn chúng thi đấu để giải trí nên mới mạn phép hỏi Đỗ tiểu ca ngươi như vậy.

Đỗ Tiên thấy lão nói vậy thì cười thầm trong lòng, đang định mở miệng nói đồng ý thì lại thấy Tư Âm Khánh Tín chuyển mặt nghiêm túc nói tiếp:

- Hơn nữa, lão phu thấy môn Túc cầu này dùng để huấn luyện hộ vệ hay binh lính rất thích hợp. Vừa để họ có thể trui rèn thân pháp, cước pháp lại vừa có thể rèn luyện cho mỗi tổ đội phối hợp ăn ý. Lão phu đoán chừng Đỗ tiểu ca ngươi sáng chế ra túc cầu chính là dùng để cống hiến phương pháp rèn luyện binh sĩ cho Mã đại nhân, đúng chăng?

Đỗ đại phu lắc đầu cười khổ, hắn nào có ý tưởng vĩ đại như vậy, đơn giản là chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu thôi a.

- Tư Âm lão, vãn bối còn chưa nghĩ xa đến như vậy. Lúc ta nghĩ ra túc cầu cũng chỉ muốn là kiếm trò tiêu khiển mà thôi. Cũng không tính là bí pháp độc môn gì, nếu Tư Âm lão đã hứng thú với túc cầu như vậy, ta cũng không giấu cho riêng mình. Chỉ có điều...

Đỗ Tiên ngập ngừng một chút ra bộ khó xử. Tư Âm Khánh Tín thấy hắn như vậy khoát tay sảng khoái bảo:

- Đỗ tiểu ca bụng dạ rộng rãi, có điều gì xin chớ khách khí như vậy.

Đỗ Tiên gật đầu đáp:

- Ân, vãn bối cùng Mã đại nhân và Hoa Dương gia có bàn qua, đối với việc phổ biến Túc cầu cần một chút ước chế. Cho nên phiền Tư Âm lão chờ khoảng 5 ngày, vãn bối sẽ cho người đưa danh thϊếp tới bái phỏng, sau đó có kiến thức gì tự nhiên là sẽ đem ra chia sẻ.

- Hảo, vậy lão phu chờ tin tốt của tiểu huynh đệ a.

Tư Âm Khánh Tín vui vẻ cười lớn nhưng trong lòng thầm kinh ngạc mà nghĩ, chỉ đơn giản là một trò tiêu khiển, không hiểu là còn có bí ẩn gì mà còn có cả sự ước chế của Phủ thành chủ cùng Hoa Dương gia đều tham gia vào. Tư Âm gia có thể tính là một nửa cái đại gia tộc, tuy nhiên, so với Thất đại gia tộc chân chính còn thua kém rất nhiều. Tư Âm Khánh Tín đối với vị công tử bí ẩn này càng sinh thêm hiếu kỳ, trong đầu âm thầm tính toán kỹ càng một chút.

Một người đơn độc vừa có được sự cung phụng của Thành chủ đại nhân, lại có giao tình với Hoa Dương gia đương nhiên không thể là người đơn giản. Phải biết cây đại thụ phía sau Hoa Dương gia chính là Hàn gia, mà tại Đạo Thiên đại lục này tồn tại một câu “Nhất Tự, Nhị Tông, Tam Gia, Tứ Quốc”. Mà Hàn gia chính là một trong Tam Gia, thực lực tổng thể chỉ xếp dưới Nhị Tông, còn Trường Sinh Quốc chính là phải xếp dưới một bậc chứ đừng nói một Phong Khởi Thành nho nhỏ này.