Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 42: Vạn Ngôn Nan Tận (1)

Nhất ngôn nan tận là thành ngữ (một lời khó giải thích hết). Vạn ngôn nan tận là Đỗ Tiên chơi chữ nói ra, ý muốn nói gian tình của hắn dù là vạn lời cũng không thể giải thích

Hồng y thiếu nữ lập tức trừng mắt nhìn hai người, quát lên:

- Tiểu Thanh Loan của ta đang đến thời kỳ thay lông, Toàn Nhan Đan này ta cần đến, ngươi không được đem bán cho hắn.

Hoắc Thường nhăn nhó nhìn Đỗ Tiên giải thích:

- Đỗ công tử, nàng là nhị tiểu thư Hoắc gia ta, tính tình từ nhỏ đã như vậy mong công tử đừng để ý.

Lão lại quay sang ôn tồn khuyên bảo hồng y thiếu nữ:

- Nhị tiểu thư, Thanh Loan chỉ là Nhị giai Linh thú, thay lông tiến hoá lên Tam giai cũng là hết sức tự nhiên, đâu có cần đan dược hỗ trợ.

Hồng y nữ tử không chịu, gằn giọng bất mãn nói:

- Ai bảo Thường thúc thúc là không cần, Thanh Loan tiến giai muốn có bộ lông đẹp tự nhiên là cần đan dược bảo trụ dung nhan để phục dụng.

- Ây dà, nhị tiểu thư, nhưng đây là Nhất phẩm đan dược a. Nếu người cần ta lấy Cửu chuyển nguyên đan Dụng Phấn Hoàn cho người là được. Toàn Nhan Đan này đã bán cho vị công tử này rồi, lẽ nào còn đem thu lại - Hoắc Thường khó khăn giải thích.

Hồng y thiếu nữ thấy lão nhún nhường lại càng là được thể ương ngạnh nói:

- Tiểu Thanh Loan của Hoắc Ngột Nhiên ta lẽ nào lại phải dùng bất nhập phẩm đan dược.

Nàng lại quay sang lườm Đỗ Tiên, bĩu môi nói:

- Tên kia, Toàn Nhan Đan này Hoắc gia ta không bán, ngươi tìm loại đan dược khác đi. Không thì xéo đi chỗ khác mà tìm.

Đỗ Tiên nhíu mày khó chịu, trụ nhan nhất phẩm đan dược dành cho Linh thú đến cả Thanh Đan các này cũng chỉ có một viên, bảo hắn đi đâu tìm ra viên thứ hai bây giờ. Hơn nữa, hắn là khách nhân đến mua đồ, không phải đến ăn xin lấy không thứ gì của Hoắc gia.

Đỗ đại phu bất mãn, lạnh nhạt nói:

- Vị tiểu thư này, Toàn Nhan Đan này Hoắc thúc thúc đã đồng ý bán cho ta, ngươi chen ngang như vậy là ý thế khinh người sao.

Hồng ý thiếu nữ cười lạnh, đáp:

- Tiểu tử ngu ngốc, đến Hoắc Ngột Nhiên ta còn không biết. Ta chính là ỷ thế khinh người đấy, ngươi làm gì được ta.

- Ngươi.... - Đỗ Tiên bực mình không biết nói sao. Loại nữ nhân ngang ngược đến vậy hắn mới gặp lần đầu.

Nếu không phải nơi này là địa bàn của Hoắc gia, hắn cũng không thèm để ý đến xuẩn nữ này, trực tiếp đem đan dược thu vào xong bỏ đi từ lâu rồi. Chỉ có điều, Hoắc Thường đối với nàng cũng là có chút kiêng dè, lão khó xử nhìn Đỗ Tiên:

- Đỗ công tử, không biết là công tử đổi sang loại đan dược khác được không?

Đỗ Tiên bất mãn hừ lạnh một tiếng, nhạt giọng hỏi ngược lại:

- Toàn Nhan Đan này cũng là do Thanh Đan các bày ra đem bán. Ta quyết định mua rồi lại đổi ý muốn thu hồi. Vậy ra đây là đạo đãi khách của Hoắc gia phải không?

- Đỗ công tử,... - Hoắc Thường cứng họng không biết trả lời ra sao cho hợp lý.

Hoắc Ngột Nhiên cũng không thèm để ý hai người, tiến lại giật lấy bình Toàn Nhan Đan thu vào trong pháp nang, nhìn Hoắc Thường nhắc nhở một câu:

- Hoắc thúc thúc, gia gia đang bận luyện đan không luyện chế đan dược cho ta được. Gia gia bảo ta cứ đến Thanh Đan các muốn lấy loại nào tuỳ ý. Thường thúc thúc không lẽ muốn cãi lệnh gia gia?

Hoắc Thường nhăn nhó đáp:

- Nhị tiểu thư, ta nào dám như vậy.

- Vậy thì tốt, bổn tiểu thư còn phải về cho Tiểu Thanh Loan phục dụng đan dược.

Hoắc Ngột Nhiên đắc ý nhìn hai người rồi nhún chân bỏ đi, vừa chạy vừa khe khẽ hát một điệu vui vẻ.

Hoắc Thường đợi nàng khuất bóng mới áy náy quay lại nhìn Đỗ Tiên:

- Đỗ công tử, nàng là tiểu nữ trong gia tộc ỷ có lão tộc trưởng nuông chiều, ta chỉ là thân phận chi thứ không dám trái ý nàng. Mong công tử lượng thứ.

Đỗ Tiên cũng không chấp nhất cùng với Hoắc Thường, chỉ là mất vui đáp:

- Hoắc thúc thúc, phiền ngươi lấy cho ta một bình đan dược trụ nhan loại tốt nhất. Hết bao nhiêu để ta thanh toán.

Hoắc Thường quay vào trong dãy tủ thuốc, lấy ra một bình Cửu chuyển nguyên đan đưa cho hắn:

- Công tử, đây là Lục Xuân Đan, Cửu chuyển nguyên đan đỉnh phong. Lục giai Linh thú phục dụng vẫn có hiệu quả, chỉ là cần phải uống đủ 10 viên. Mỗi ngày phục dụng 2 viên là được.

Hoắc Thường cũng nhân tiện đem cách sử dụng mấy loại đan dược kia hướng dẫn tỉ mỉ một phen.

Đỗ Tiên nghe xong liền hỏi:

- Hoắc thúc, tất cả hết bao nhiêu?

- Công tử, mấy loại đan dược dành cho Linh thú tự nhiên đắt hơn đan dược dành cho nhân loại một chút. Dưỡng Nguyên Đan là 3000 Hạ phẩm Nguyên thạch, Hoàn Phủ Đan giá 4000 Hạ phẩm Nguyên thạch còn Tịnh Huyết Trúc Khí Đan giá 6400 Hạ phẩm Nguyên thạch. Chỉ riêng Lục Xuân đan một bình 10 viên giá 3000 Hạ phẩm Nguyên thạch, vì chuyện không hay vừa nãy bổn các chỉ lấy một nửa, mong công tử lần sau lại đến. Tổng tất cả là 1 vạn 4900 khối.

Đỗ Tiên lấy bạch sắc pháp nang lấy Nguyên thạch chuyển sang cho Hoắc Thường:

- Hoắc thúc, nơi này có 150 khối Trung phẩm Nguyên thạch. Không cần phải trả lại, ta xin cáo từ.

Đỗ Tiên tuy không phải có điều gì khó chịu với Hoắc Thường, nhưng Hoắc gia lại khiến hắn nảy sinh ác cảm, cũng không muốn khách sáo xa giao ở lại lâu thêm chút nữa, lập tức cầm đan dược thu vào Không gian giới chỉ trở về Ẩm Thuỷ khách sạn.

Đỗ Tiên về đến phòng liền thấy Uyển Dư vẫn đang ngồi cạnh bàn ăn, còn chưa đυ.ng đũa, y phục thì đã đổi sang một bộ váy liền thân màu tím hoạ tiết đơn giản.

- Thiếu gia, người đã về - Uyển Dư thấy hắn liền vui vẻ reo lên.

- Ắc, Uyển nhi, ngươi không đói sao - Đỗ Tiên nhìn thức ăn còn nguyên liền hỏi.

Uyển Dư nhìn hắn lắc đầu nói:

- Thiếu gia, Uyển nhi đợi người về cùng ăn.

Đỗ Tiên mỉm cười nhìn nàng:

- Sau này không cần phải như vậy. Uyển Dư, đan dược ta đã mua về rồi ngươi mau đem uống vào xem.

- Ân - Uyển Dư anh ninh một tiếng, đón lấy mấy bình dược hoàn hắn đưa cho.

Phỉ thuý lục đồng chớp chớp, hỏi:

- Thiếu gia, số đan dược này đắt lắm phải không?

- Cũng không đắt - Đỗ Tiên gãi gãi đầu trả lời.

Chỉ sợ nếu như hắn đem giá tiền nói ra, tiểu nha đầu này lại không dám uống thì không ổn. Đỗ Tiên qua mấy lần trò chuyện cùng Lục Đăng Minh tự nhiên biết 1 vạn 5000 khối Hạ phẩm Nguyên thạch này sợ rằng đủ để cho một gia đình bình thường sống sung túc mấy năm liền.

Uyển Dư đem Hoàn Phủ Đan cùng Tịnh Huyết Trúc Khí Đan uống vào lập tức thấy tác dụng biểu lộ ra mặt. Da thịt mềm mại kia bắt đầu chuyển sang màu hồng phấn nhạt, hoá ra Ly Miêu nữ tử da dẻ cũng không phải là tuyết trắng như hắn thấy lúc đầu, chỉ vì Uyển Dư bị thương mà khí sắc nhợt nhạt đem da thịt chuyển thành một sắc trắng bạch ngọc.

Đỗ Tiên đen tối suy nghĩ:

- Khó trách tại sao hai điểm hồng đậu kia lại tươi tắn đến vậy, nguyên lại là màu da Ly Miêu tộc nhân vốn là một mảng hồng phấn.

Hắn lại đem hai viên Lục Xuân Đan đổ ra đưa cho Uyển Dư uống còn dặn dò nàng trong vòng 4 ngày tới đều phải phục dụng cho hết 8 viên còn lại.

Về phần Dưỡng Nguyên Đan cách thức phục dụng có chút phiền phức. Đỗ Tiên liền đề nghị:

- Uyển Dư, Dưỡng Nguyên Đan này phải tán nhỏ đem đắp lên miệng vết thương. Hay là ngươi vén áo lên để ta đắp thuốc cho ngươi.

Vết thương một nửa nằm trước tiểu phúc, một nửa nằm khuất sau lưng sát phía trên kiều đồn, muốn đem Dưỡng Nguyên đan đắp lên Uyển Dư tự nhiên là khó mà tự mình làm được. Nghe Đỗ Tiên nói vậy nàng cũng không thấy có gì ngại ngùng, chỉ là nghĩ đến chuyện vén áo thì lại bối rối nhìn hắn.

Đỗ đại phu cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, trị bệnh thì vốn không cần câu nệ, nhưng thấy Uyển Dư nhìn hắn bối rối như vậy thì đột nhiên lúng túng giải thích:

- Uyển Dư, là ta muốn đắp thuốc. Không có ý nghĩ nào khác. Ngươi không nên nghĩ như vậy a.

Uyển Dư khẽ cười, nhẹ nhàng giải thích:

- Thiếu gia, chỉ là Uyển Dư không biết nên làm như thế nào. Bộ y phục này là một thân váy liền, Uyển nhi không biết vén áo lên kiểu gì. Hay là...

Chưa nói hết hai tay nàng đã cúi xuống, khẽ nhấc chân váy lên, để lộ ra hồng sắc ngọc túc bóng mịn. Đỗ đại phu hốt hoảng xua tay ngăn cản:

- Uyển Dư, ngươi làm gì vậy?

- Thiếu gia, Uyển nhi biết thiếu gia không thích Uyển nhi đem y phục cởi bỏ. Uyển nhi chỉ có thể vén chân váy này cao lên thôi.

Đỗ Tiên gãi gãi mũi tạm thời chưa nghĩ ra giải pháp, cuối cùng lại đề nghị:

- Uyển Dư, không bằng ngươi kéo cao váy lên cũng được, nhưng quay lưng lại phía ta đi. Phần sau lưng bất tiện ta bôi thuốc giúp ngươi, còn vết thương nơi tiểu phúc để ngươi tự bôi lấy.

- Ân, thiếu gia - Uyển Dư vô tư đồng ý.

Nàng nhanh chóng xoay lưng lại trước mặt hắn, hai tay đem thân váy kéo lên cao.

- Uyển Dư, vén lên phía vết thương được rồi, không cần phải nhấc cả thân váy lên như vậy - Đỗ Tiên ý tứ nhắc nhở.

- Ân, thiếu gia - Uyển Dư nhu thuận đáp ứng.

Nhưng là dù cho kéo lên một bên thân váy, mỹ cảnh kia cũng không thể che giấu mà lộ ra. Đỗ Tiên ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác hỏi:

- Uyển Dư, ngươi tại sao không mặc tiết y.

- Tiết y? Thiếu gia, tiết y là gì? - Uyển Dư ngạc nhiên ngoái lại nhìn hắn.

Đỗ đại phu ngẩn ra:

- Tiết y là đồ mặc bên trong của nữ nhân để che đi những vị trí kia. Uyển Dư ngươi không biết sao?

- Ân, thiếu gia, đây là lần đầu tiên Uyển nhi tiếp xúc với y phục của nhân loại.

- Vậy trước kia lúc ở gia thôn ngươi chưa từng mặc qua y phục sao? - Đỗ đại phu kinh ngạc hỏi lại.

Uyển Dư lắc đầu thỏ thẻ:

- Thiếu gia, Ly Miêu tộc tại gia thôn Uyển Nhi rất ít khi biến hình thành nhân loại, lúc bình thường đều là dùng bản thể giao tiếp. Hơn nữa, có những lúc hoá hình cũng là không mặc gì.

Đỗ Tiên không mặt cứng ngắc không hiểu, cũng không tưởng tượng nổi tiểu thôn mà Uyển Dư sinh sống có cái hình dạng như thế nào. Hắn cũng không gặng hỏi tiếp vấn đề này, lặng lẽ ngồi xuống tháo lớp băng quấn quanh bụng Uyển Dư, khẽ nhắc một câu:

- Uyển Dư, sau này ngươi sẽ phải thường xuyên dùng hình dạng này sinh hoạt. Nữ nhân thì phải mặc tiết y nhớ chưa?

- Ân, thiếu gia, Uyển nhi nhớ rồi. Nhưng mà thiếu gia dạy Uyển nhi cách mặc tiết y có được không?

Đỗ Tiên động tác lập tức bị đóng băng. Nam nhân dạy nữ nhân cách mặc đồ lót? Ý tưởng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ như vậy hắn còn là chưa từng nghĩ qua. Xem chừng tiểu cô nương này so với Mị Ly còn là ngây ngô hơn mấy phần.

Đỗ đại phu hắng giọng trả lời:

- Uyển Dư, thứ này không thể do nam nhân dạy cho nữ nhân được. Để ta nhờ một vị nữ bằng hữu sau này đem những kiến thức nữ tử hàng ngày chỉ cho ngươi.

- Ân, thiếu gia.

Đỗ Tiên choàng tay qua bụng nàng đem lớp băng gạc cuối cùng tháo xuống, một thoáng lóng ngóng hắn liền có chút ghé mặt hơi sát vào cơ thể mềm mại kia.

Một cỗ mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi hắn, cỗ hương vị này cũng không hẳn là mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ mà còn phảng phất một mùi đặc dị khác thường.

Đỗ đại phu bỗng nhiên cảm thấy đầu óc thoáng quay cuồng trong một khoảnh khắc. Cảm giác này chợt hiện lên rồi lập tức biến mất, thay vào đó là một cỗ nhiệt hoả bốc lên lan toả ra khắp người hắn.

Một tia du͙© vọиɠ khó có thể kiềm chế dần dần lớn lên, tiểu đệ đệ phía bên dưới cũng theo luồng nhiệt khí quái dị kia mà ngóc đầu dậy.

Đỗ Tiên thầm hồ “không tốt”, hắn vội vã đem cảm giác ham muốn đυ.ng chạm vào kiều đồn tròn mịn hấp dẫn kia đè nén xuống. Nhưng hai bàn tay lúc này bỗng nhiên mất đi sự khống chế, còn chưa kịp đem buông lớp băng gạc kia ra đã không tự chủ vuốt ve tiểu phúc của Uyển Dư.

- Thiếu gia~ - Uyển Dư kinh ngạc thốt lên.

Đỗ đại phu lúc này tâm trí không còn chút nào tỉnh táo, nào có nghe được tiếng kêu của Uyển Dư. Ma trảo gắt gao xiết lấy eo nhỏ nhấc bổng nàng lên tiến vào trong phòng ngủ.

- Thiếu gia, a~

Uyển Dư chỗ vết thương bị hắn thô bạo nắm lấy liền vỡ ra, nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh đã thấy cả cơ thể mình bị ném lên giường. Nhũ phong căng tròn kia nhanh chóng bị hai bàn tay thô ráp chộp lấy ra sức nhào nặn.

Uyển Dư lúc này có chút kinh hãi, không hiểu vì sao thiếu gia lại điên cuồng khinh bạc nàng như vậy. Mỹ mâu uỷ khuất nhìn hắn, chỉ thấy Đỗ Tiên nhãn thần mờ đυ.c, khuôn mặt mê dại ngắm nàng. Trong con ngươi của hắn, từng vằn máu hiện lên tựa như ma quỷ.

- Là Xạ Ly Hồ Mị Hương sao? - Uyển Dư kinh hãi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra với hắn.

Ly Miêu tộc là dị chủng của Thanh Khâu Hồ cùng Mỹ Vân Báo, huyết mạch truyền thừa cũng không có được điểm gì tốt từ đời trước. Ngoại trừ một chút bản thể linh hoạt cùng bộ lông diễm lệ của Mỹ Vân Báo và mị cốt bẩm sinh truyền thừa từ Hồ tộc. Ly Miêu cũng không có được năng lực bản thể mạnh mẽ của báo hình hay huyễn thuật bẩm sinh của Thanh Khâu Hồ.

Những đặc điểm di truyền lai tạo nên Ly Miêu đều là những nhược điểm của hai tộc kia. Bản thể nhỏ bé của Thanh Khâu Hồ và xạ hạch của Mỹ Vân Báo.

Xạ hạch hay Xạ tuyến là nơi tiết ra mùi hương đặc trưng của từng chủng loại Linh thú. Vốn là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Linh thú đồng loại kết giao sinh sản không có nhiều tác dụng lên chủng tộc khác cho dù cùng là Thú tộc.

Xạ hạch của Mỹ Vân Báo có chút bất đồng nhưng ngoài việc có chút phát triển quá mức cũng không có gì đặc biệt. Vậy mà không hiểu sao lúc truyền thừa huyết mạch đến dị chủng đời sau là Ly Miêu liền phát sinh ra biến dị.

Xạ hạch của Ly Miêu sản sinh ra một loại mùi hương được gọi là Xạ Ly Hồ Mị Hương, loại xạ hương này chính là không khác gì một loại siêu cấp xuân dược.

Cũng bởi lẽ này, Ly Miêu nữ tử thường dễ bị tộc nhân dị tộc hoặc cùng là Thú tộc săn tìm nhất.

Xạ Ly Hồ Mị Hương ngoài việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn nɧu͙© ɖu͙© mãnh liệt lại còn có một điểm làm cho nam giới tăng cường chức năng sinh lý. Thanh lâu, kỹ viện như Dạ Nguyệt lâu đối tượng được săn đón nhiều nhất chính là Ly Miêu nữ nhân cũng là vì Xạ Ly Hồ Mị Hương gây nên.

Xạ Ly Hồ Mị Hương tác dụng cũng theo tu vi của Ly Miêu mà tăng dần. Uyển Dư lúc này đã là Lục giai Linh thú ngang với Chân Tiên kỳ, sau khi uống đan dược trị thương liền kích phát khiến cho Xạ Ly Hồ Mị Hương tiết xuất ra nhiều hơn lúc thường.

Đỗ Tiên tu vi mới chỉ là Nhất Chuyển Bán Tiên, lúc không để ý liền hít vào không ít. Do hắn quá tập trung vào việc trị thương cho Uyển Dư, tâm cảnh tạm thời chưa phát sinh ra dị trạng.

Chỉ đến khi hắn lóng ngóng ghé sát vào cơ thể nàng, tâm cảnh lúc này sinh ra dị ý du͙© vọиɠ, bao nhiêu Xạ Ly Hồ Mị Hương hít vào đều đồng loạt phản ứng. Đỗ Tiên bởi vậy mới bị biến thành thần trí mê loạn, đem Uyển Dư không thương tiếc đè xuống giường.

Lúc này, tử sắc trường sam bằng lụa kia đã bị hắn xé rách, thân thể màu hồng phấn kia không có gì che chắn lộ ra trước mắt hắn càng khiến cho dục khí dâng trào.

Uyển Dư vết thương vừa mới được khâu lại, còn chưa kịp đóng vậy liền vỡ ra, nàng đau đớn kêu. Phỉ thuý lục đồng hoảng loạn nhìn hắn, hai cánh tay yếu ớt chống cự.

Đỗ Tiên bị nàng đẩy ra lại càng điên cuồng lao tới, hai nụ đào hoa kia sau khi phục dụng đang dược càng thêm nhuận sắc. Ma trảo của hắn một bên dày vò tuyết phong, đem khối ngọc nhũ kia nhào nặn thành đủ loại hình dạng, một bên ma trảo lần mò xuống kiều đồn tuỳ tiện nhéo ngắt.

Uyển Dư giãy dụa một hồi, vốn bằng vào lực lượng Lục giai Linh thú có thể đem hắn đẩy ra, cuối cùng lại là nhu thuận đáp ứng du͙© vọиɠ của hắn. Nàng trộm nghĩ:

- Dù sao ta cũng là thiếu gia mua về, thiếu gia muốn ta chính là phúc phận cớ gì phải chống cự lại. Dù là do Xạ Ly Hồ Mị Hương thì sao, bản thân cũng chẳng có gì quý giá không bằng đem thân thể này bồi tiếp thiếu gia, báo đáp lại ân tình của người.

Uyển Dư tuy là nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong tâm cảnh vẫn là mong muốn được thiếu gia ôn nhu hưởng dụng cơ thể mình trong lúc tỉnh táo. Phỉ thuý lục đồng nhắm lại, một dòng nhiệt lệ trào ra, hai cánh đào hoa phấn nộn kia uỷ khuất hé nở ra một nụ tiếu nguyệt, nửa đau thương nửa mãn nguyện nhẹ nhàng vươn lên hôn lên mặt hắn. Hai cánh tay như thể linh xà thôi không chống cự mà trườn lên đem cổ hắn ôm lấy.

Hai người cuồng nhiệt cuốn lấy nhau, trong cơn mê loạn không còn mấy phần ý thức, Đỗ Tiên tham lam đem nụ đinh hương trong miệng Uyển Dư tham lam ngậm lấy.

Phía hạ thân, Uyển Dư cũng cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn do vết thương vỡ ra truyền đến, trường túc cùng xích kim miêu vĩ cuốn chặt lấy người hắn kéo sát thân thể hai người lại với nhau.

Kiều đồn nhũ phong lúc này đều là nằm gọn trong ma trảo tuỳ theo ý hắn mà nắn vuốt. Uyển Dư cũng dần dần bị cuốn theo từng đợt nhiệt lãng, mao khê kia nhanh chóng rỉ ra từng đợt hương thuỷ, thấm ướt hạ thân nơi tiểu đệ đệ kia đang vẫy vùng muốn xé tan lớp vải lụa lao ra.

- Ưm~ thiếu gia - Uyển Dư thổn thức rên lên gọi hắn.

Linh xà trườn xuống đem lớp y phục kia muốn cởi ra thay cho Đỗ Tiên.

Dát chi~!!!

Đúng lúc này bên ngoài vang lên một tiếng mở cửa, mấy tiếng bước chân vọng vào cùng với một giọng nữ tử vang lên.

- Đỗ đại ca, Đỗ thúc thúc, chúng ta về rồi. A, sao ngươi biết bọn ta đói bụng mà bày sẵn thức ăn ở đây.

Đỗ Tiên vì giọng nói này mà tâm trí có chút thanh tỉnh trở lại, Uyển Dư cũng vì không bị ma trảo của hắn dày vò mà giật mình nhận ra có người bước vào phòng.

Nàng còn chưa kịp đem tấm chăn mỏng phủ lên hai người thì tiếng bước chân phía ngoài phòng ngủ càng lúc càng tiến đến gần.

- Aaaa..aaa..aaaaa~~~~

Tiếng Kiến Minh công chúa thất thanh hét lên, lập tức một loạt tiếng bước chân vội vã lao vào phòng ngủ.

- Aaaaa~~!!!

Lần này là thanh âm hoảng hốt của mấy người đồng thời vang vọng, ầm ĩ huyên náo cả một dãy phòng.

Đều là nhờ mấy tiếng hét này mà tâm trí của Đỗ đại phu từ trong mê loạn bừng tỉnh, bật lên một câu than thở:

- Lão thiên ơi, vạn ngôn nan tận a~!!