Đỗ Tiên không biết từ lúc nào đã đeo lên tay một bộ găng y tế tiệt trùng, ánh mắt thập phần nghiêm túc xem xét vết thương. Tiểu phúc xinh đẹp, mềm mại kia không khiến cho hắn xao nhãng nửa phần.
Uyển Dư thấy hắn chăm chú như vậy, dù cho là tò mò lắm lắm cũng không dám hỏi lấy một câu. Trong đầu lại dấy lên một trận nghĩ ngợi mông lung.
- Thiếu gia cũng thật kỳ quái, người khác đối với thân thể ta đều là thèm muốn đυ.ng chạm. Thiếu gia lại có sở thích sờ mó vết thương như vậy, liệu có tính là nhân loại biếи ŧɦái giống như mẫu thân thường kể hay không?
Đột nhiên, Đỗ Tiên lấy ngón tay ấn nhẹ vào phần da thịt đã chuyển sang màu tím kia, hỏi:
- Uyển Dư, ngươi có thấy đau không?
Một cỗ nhức nhối truyền đến, Uyển Dư cắn răng rên khẽ, lại lắc đầu bảo hắn:
- Ưmmm~ thiếu gia, Uyển nhi chịu được. Thiếu gia muốn làm gì Uyển nhi xin cứ tuỳ ý.
Đỗ đại phu nghe nàng nói vậy lập tức ngẩn ra, cười khổ lắc đầu. Tự nhiên là hắn đoán được trong đầu tiểu cô nương dị tộc này đang nghĩ đến chuyện gì. Đỗ Tiên dở khóc dở cười, không lẽ nhân phẩm hắn xấu đến vậy, kiểm tra vết thương một chút lại biến thành da^ʍ tặc có sở thích biếи ŧɦái rồi. Hắn ho khen một tiếng, mặt hơi đỏ lên giải thích:
- Uyển Dư, thân thể của ngươi thật đẹp. Ta biết là Linh thú các ngươi không để ý chuyện phơi bày thân thể sau khi hoá hình trước mặt người khác. Nhưng dù sao cũng là cơ thể của nữ nhân, tuyệt đối không thể tuỳ tiện phơi bày như vậy.
Con ngươi trong vắt màu phỉ thuý chớp chớp, Uyển Dư ngây ngô nói:
- Ân, sau này ngoại trừ thiếu gia, Uyển nhi sẽ không để ai khác nhìn thấy thân thể mình.
Đỗ Tiên lắc đầu, nghiêm giọng:
- Uyển Dư, thân thể của ngươi ngay cả ta cũng không nên thấy, từ nay về sau ngươi phải tự giữ gìn cho mình. Không lẽ ngươi không tính đến chuyện lấy chồng hay sao, cơ thể nữ nhân ngoài trượng phu của ngươi ra, ai cũng không được nhìn ngó như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp kia lại chớp chớp hai cái, ngạc nhiên hỏi lại hắn:
- Thiếu gia, Uyển nhi là người mua về, Uyển nhi tuyệt đối sẽ không lấy người khác trái ý thiếu gia. Nếu thiếu gia không chê, Uyển nhi nguyện cả đời ở bên hầu hạ thiếu gia.
Đỗ Tiên cười khổ, cũng không biết phải bắt đầu dạy dỗ tiểu cô nương này như thế nào. Hắn liền nói:
- Thôi được rồi, mấy vấn đề đấy để sau. Giờ ngươi nằm im, ta kiểm tra vết thương cho ngươi. Ta hỏi gì phải trả lời thật, nếu đau cũng phải nói, không được phép che giấu.
Uyển Dư môi mềm chúm chím, khẽ gật đầu:
- Ân, Uyển nhi sẽ không lừa dối thiếu gia. Người muốn làm gì Uyển nhi cũng được.
Đỗ Tiên có chút cảm giác bất lực, hắn cũng biết cách suy nghĩ của Uyển Dư không thể theo lẽ thường mà suy luận, cũng không tranh cãi với nàng nữa, cẩn thận kiểm tra vết thương.
Đối với kiểu thái độ “chàng muốn thϊếp làm gì thϊếp cũng đáp ứng” của Uyển Dư đúng là có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, nhưng Đỗ đại phu vẫn là cố gắng tập trung tâm trí, đem cỗ tà hoà kia nén lại, mấy ngón tay lần theo từng vùng da thịt tím đen kia ấn nhẹ.
- Uyển Dư, những vị trí này có đau không?
- Ân, ưm - Uyển Dư nhíu mày rên khẽ.
Đỗ Tiên lại ấn lên vùng miệng vết thương đã đóng vẩy, hỏi:
- Chỗ này thì sao?
- A~ đau hơn lúc nãy một chút - Uyển Dư lúc này cũng không nhịn được nói ra, khuôn mặt kia càng thêm tái nhợt, sống mũi rịn lên mấy giọt mồ hôi lấm tấm chảy xuống.
Đỗ Tiên cười khổ, cái bộ dạng này nào có phải đau hơn một chút, đau tới mức vã mồ hôi rồi kìa.
- Không cần phải cố chịu đựng như vậy, Uyển Dư.
- Ân, thiếu gia, Uyển nhi không sao, vết thương này để một thời gian nữa sẽ lành lại thôi. Thiếu gia đừng bận tâm.
Uyển Dư dịu dàng nói, lại khẽ chống tay định ngồi dậy. Đỗ Tiên lập tức ấn vai nàng nằm xuống, hung hăng lườm nữ nhân ngốc nghếch này một cái:
- Ngươi nằm im đó cho ta.
Uyển Dư không dám phản kháng, vội vã nằm xuống giường, đến thở mạnh một cái cũng kiên nhẫn nín nhịn.
Đỗ đại phu cũng mặc kệ không có giải thích, từ trong Không gian giới chỉ đem một loại bông băng, kéo, chỉ cùng với thuốc sát trùng đem ra. Hắn cẩn thận đặt mọi thứ vào một khay y tế, lại nhìn Uyển Dư dịu giọng bảo:
- Uyển Dư, vết thương này của ngươi đã bị nhiễm trùng, cũng may là vẫn còn cảm giác đau đớn chứng tỏ da thịt xung quanh vết thương còn chưa bị hoạt tử. Nhưng nếu như cứ để lâu như vậy sẽ làm vết thương nặng thêm, ta sẽ đem miệng vết thương rửa sạch rồi khâu lại. Quá trình hơi có chút đau đớn, ngươi phải chịu đựng a.
Uyển Dư kinh ngạc thốt lên:
- Thiếu gia, người là y sư sao?
- Y sư? Ý ngươi là lang y hay đại phu gì gì đó hả?
- Ân, thiếu gia.
Đỗ Tiên đắc ý cười:
- Vậy coi ta là Y sư cũng được. Nào, Uyển Dư, ngươi chuẩn bị trước đi, ta động thủ đây.
Nói đoạn, Đỗ đại phu đem băng gạc xé ra thành từng miếng nhỏ, lại đem thuốc sát trùng tẩm vào từng miếng. Kim cùng với chỉ y tế cũng được đặt sẵn một bên, không có ý tá phụ giúp, tất cả mấy công việc chuẩn bị này hắn đều phải tự làm.
Đầu tiên, hắn đem băng gạc lau sạch vùng da quanh miệng vết thương, lại đổ thuốc sát trùng lên vùng huyết dịch đã đóng thành vẩy cứng kia. Một lúc sau cảm thấy vẩy cứng ngấm thuốc mềm đi mới cẩn thận đem bóc ra vứt bỏ.
Dù cho Đỗ Tiên đã hết sức nhẹ nhàng thao tác nhưng vết thương kia lúc lộ ra mới thấy hết sự nghiêm trọng. Uyển Dư mồ hôi chảy ướt đẫm gối, cắn răng rên lên từng hồi đau đớn.
Nhìn mỹ mâu nhỏ nhắn, mềm mại kia đang run lên từng đợt vì đau đớn, Đỗ đại phu không khỏi sinh ra một cảm giác thương hại, lo lắng.
Miệng vết thương huyết nhục lẫn lộn, nhìn giống như bị một lưỡi cưa cùng xé rách. Vẩy máu bị vứt đi liền bốc lên một mùi thối rữa. Hắn cũng không biết chắc thuốc gây tê có tác dụng gì với Linh thú hay không, lại sợ còn gây ra phản ứng phụ nên cũng không dám đem ra sử dụng, đành để Uyển Dư cắn răng chịu đựng.
- Uyển Dư, gắng chịu một chút nữa, sắp xong rồi - Đỗ Tiên miệng động viên, tay động kéo, nhoáng một cái liền đem phần da thịt bị hoại tử cắt bỏ. Sau đó đem một miếng gạc tạm thời băng lại.
- Thiếu gia, người thật giỏi a.
Uyển Dư đau đớn nhoẻn miệng cười, mặt nàng lúc này không còn chút huyết sắc, đôi môi hồng nhuận lúc nãy cũng trở nên tái nhợt, lúc cười hãy còn run lên bần bật.
Đỗ Tiên nhăn mặt, trầm giọng:
- Uyển Dư, phía trước tiểu phúc ta đã xử lý xong rồi. Giờ ngươi chịu khó xoay người lại, nằm úp xuống để ta xử lý vết thương sau lưng.
- Ân - Uyển Dư khẽ giọng đáp, lại khó nhọc đem thân mình lật ngược trở lại.
Lúc này, chiếc đuôi Ly Miêu mới lộ ra, chiếc chăn mỏng lúc trước Đỗ Tiên đắp lên che đi hạ thân của nàng đã bị đè xuống dưới.
Kiều đồn nhỏ xinh tròn trịa kia không có gì che chắn đập vào mắt hắn. Miêu vĩ màu đồng khe khẽ phe phẩy tựa như mời gọi.
Đỗ Tiên lúc này mới được tận mắt chứng kiến điểm khác biệt của thân thể Linh thú hoá hình. Phần xương cụt cuối lưng không giống như nhân loại một mảnh bằng phẳng mà được nối dài bằng một chiếc đuôi. Hắn cũng không biết chính xác Ly Miêu rốt cuộc là loại Linh thú gì, lúc đầu nghe liền đoán có thể chính là Linh Miêu, hoặc một loại linh thú có họ hàng với loài mèo. Nhưng xích kim vỹ kia nhìn không giống như đuôi báo, cũng chẳng giống đuôi mèo. Mà so sánh ra có chút điểm tương tự với đuôi cáo nhiều hơn, chỉ là vỹ mao không có dài đến vậy.
- Thiếu gia! - Uyển Dư khẽ rên lên.
Miệng vết thương trước bụng lúc này chỉ có một tấm gạc che phủ bị đè lên liền truyền tới một trận đau đớn.
Đỗ Tiên lúc túng rời mắt khỏi kiều đồn cùng chiếc xích kim vĩ kỳ lạ kia, tập trung vào vết thương sau lưng.
Uyển Dư hai tay tựa lên gối, quay lại nhìn hắn:
- Thiếu gia, người đối với Uyển nhi thật tốt.
Đỗ Tiên ho khan một tiếng, mặt đỏ lên lờ đi, tập trung đen miệng vết thương kia rửa sạch. Hắn lại nghe Uyển Dư nói:
- Thiếu gia, mẫu thân Uyển nhi thường kể, Nhân tộc hay Ma thần tộc đối với hình thể của Linh thú biến hoá như thế này đều rất thích nhìn, cũng rất thích sờ mó vuốt ve, khinh bạc. Uyển nhi lúc ở Hoắc gia, mấy người kia cũng thường xuyên nhìn trộm Uyển nhi lúc ngủ. Chỉ có thiếu gia đối với Uyển nhi không có làm những việc khinh bạc như vậy.
Đỗ Tiên khẽ cười hỏi:
- Uyển Dư, ngươi nói vậy không sợ thiếu gia ta đổi ý khinh bạc ngươi sao?
- Thiếu gia, nếu như người muốn, Uyển nhi liền tự nguyện để cho thiếu gia khinh bạc.
Đỗ Tiên “hắc hắc” cười, mắng:
- Ngốc nghếch, ngươi cho là thiếu gia ta đồng dạng với mấy người kia sao?
- A, Uyển nhi không có ý đó, thiếu gia đừng giận.
- Ta không giận, Uyển Dư, sau này nếu có ai dám khinh bạc ngươi, thiếu gia sẽ thay ngươi chủ trì công đạo.
Đỗ Tiên miệng vừa nói, tay thoăn thoắt đem phần da thịt hoại tử cắt bỏ, lại đem toàn bộ vết thương sát trùng lại một lượt.
- Uyển Dư, xử lý xong rồi ta sẽ đem miệng vết thương khâu lại, ngươi phải nằm yên nhớ chưa.
- Ân, nô tỳ chịu được, thiếu gia không cần phải lo cho nô tỳ - Uyển nhi ứng thanh đáp.
Đỗ Tiên nghe vậy cười mắng:
- Uyển Dư, không được xưng là nô tỳ.
Uyển Dư a lên một tiếng, vội vã nói:
- Thiếu gia, Uyển nhi biết lỗi rồi.
- Nữ nhân ngốc nghếch này, ta đã nói không coi ngươi là hạ nhân, tôi tớ, không cần phải như vậy.
- Ân, thiếu gia, Uyển nhi nhớ rồi.
Hắn cố tình gợi chuyện, mong rằng làm cho tiểu cô nương này phân tâm quên đi đau đớn, nhanh chóng đem một nửa vết thương khâu lại. Đỗ Tiên vừa mới cắt chỉ, chuẩn bị khâu tiếp nửa bên kia, lại nghe Uyển Dư ấp úng hỏi khẽ:
- Thiếu gia, có phải Uyển nhi hoá hình như vậy xấu xí lắm không?
- Không, ngược lại rất đẹp, sao ngươi hỏi như vậy - Đỗ Tiên vẫn tập trung vào miệng vết thương còn lại, từng mũi khâu kéo nhẹ đem phần huyết nhục há miệng kia khép vào.
Uyển Dư lúc này bạo dạn hơn, lại tiếp tục hỏi hắn:
- Vậy tại sao thiếu gia không nhìn Uyển nhi?
Nói đoạn, xích kim vĩ khẽ cong lên, kiều đồn tròn trịa nhỏ nhắn kia cũng theo vậy mà vểnh lên. Hai khối dương chi bạch ngọc lắc lắc rung lên từng hồi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Đỗ Tiên ngẩn ra một cái, gắt khẽ:
- Nằm im.
- Ân - Uyển Dư xịu mặt xuống, khẽ kêu một tiếng, âm thanh có chút phụng phịu.
Đỗ Tiên thấy vậy thầm than: “tiểu bà nương, ngươi còn như vậy đừng trách thiếu gia không nhịn đem ngươi đè xuống, không quản là ngươi có bị thương hay không”. Hung hăng nghĩ bụng một hồi, Đỗ đại phu liền lảng sang chuyện khác hỏi:
- Uyển Dư, gia đình ngươi có mấy người.
Uyển Dư ngữ điệu đột nhiên chuyển thành buồn bã trả lời:
- Thiếu gia, ngoài phụ thân cùng với mẫu thân, Uyển nhi còn bảy người em nữa.
Đỗ Tiên sửng sốt hỏi tiếp:
- Tất cả người nhà ngươi đều bị Hoa Phong Lang kia liệp sát. Nào, quay người trở lại để ta khâu phần vết thương trước bụng.
Uyển Dư vừa xoay người vừa trả lời:
- Ân, thiếu gia, không chỉ có gia đình Uyển nhi. Tiểu thôn mười mấy gia đình Ly Miêu sinh sống, hơn trăm người đều bị Hoa Phong Lang liệp sát.
Đỗ Tiên chau mày hỏi:
- Sao chúng lại tàn ác như vậy? Không lẽ Ly Miêu tộc bọn ngươi cùng với Hoa Phong Lang kia có thù oán gì hay sao?
- Không phải đâu thiếu gia, là Hoa Phong Lang tộc chủ cần mua một loại linh đan từ Nhân tộc, nhưng do lão không đủ tiền liền bắt Ly Miêu sinh sống tại thôn của Uyển nhi cống nạp mười nữ nhân để hắn đem trao đổi với vị Luyện Dược Sư kia. Ly Miêu tại tiểu thôn không chịu phản kháng lại, phụ thân Uyển nhi còn đánh trọng thương một trưởng lão Hoa Phong Lang nên chúng mới tức giận ra tay liệp sát tất cả mọi người.
Đỗ đại phu giận dữ mắng:
- Lũ khốn kiếp, thật là còn không bằng cầm thú.
Uyển Dư yếu ớt cười nhìn hắn:
- Thiếu gia, Ly Miêu tộc như Uyển nhi mới là không bằng cầm thú. Trong các thú tộc tại đại lục này mà nói, tộc nhân của Uyển nhi chỉ có thể so với dã thú bất thành tựu linh trí mà thôi.
Đỗ Tiên lúc này đã đem tất cả miệng vết thương khâu lại, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi lên để băng bó vết thương tránh để nhiễm trùng tái phát, khẽ giọng an ủi:
- Uyển Dư, sau này thiếu gia sẽ bảo hộ ngươi. Nếu ngươi muốn trả thù Hoa Phong Lang gia tộc kia, ta cũng có thể nghĩ ra biện pháp.
Uyển Dư tròn mắt nhìn hắn, ngữ khí nghẹn ngào thốt lên:
- Thiếu gia~~~!
Đỗ Tiên băng bó xong lại đem y phục kia chỉnh sửa lại cho ngay ngắn, nắm lấy vai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt màu phỉ thuý kia, nói:
- Uyển Dư, ngươi từ giờ cũng không cần phải tự coi rẻ chính bản thân mình như vậy. Sau này, phải nhớ ngươi là Uyển Dư, là quản sự cho Đỗ Tiên ta, tuyệt đối không được để ai ức hϊếp, coi thường, nghe chưa?
- Ân, Uyển nhi biết rồi - Uyển Dư nhoẻn miệng cười nhìn hắn.
Nàng ngập ngừng một chút, cắn môi liều lĩnh thắc mắc:
- Thiếu gia, Uyển nhi có chuyện muốn hỏi, mong thiếu gia đừng giận.
Đỗ Tiên đang mải dọn dẹp đồ đạc, cũng không ngẩng lên, thuận miệng than dài:
- Uyển Dư, ta nói không coi ngươi là nô ɭệ, đừng có chuyện gì cũng ấp úng như vậy a.
- Thiếu gia, tại sao người lại bỏ ra giá lớn như vậy mua Uyển nhi về? Lại còn ôn nhu chăm sóc Uyển nhi như vậy? Thiếu gia, ngoài phụ mẫu ra, chưa từng có ai đối xử với Uyển nhi giống như thiếu gia!
Đỗ Tiên đem đồ đạc cất vào trong Không gian giới chỉ xong, đứng bên cạnh giường gãi gãi mũi giải thích:
- Ắc, quả thật lúc tại Vạn Bảo phường là ta lỡ miệng hô lên, cũng không phải là chủ ý tranh đoạt đấu giá cùng người khác. Còn chuyện chữa thương, ta là y sư, tự nhiên là phải chăm sóc người bị thương rồi. Đúng không?
Uyển Dư ánh mắt có chút mất mát nhìn hắn, ấp úng gặp hỏi:
- Thiếu gia, Uyển nhi biết thiếu gia không giống với nhân loại khác nhưng thật là người không phải mua Uyển nhi về để làm chuyện...chuyện...chuyện ấy không?
Đỗ Tiên cười khổ lắc đầu:
- Uyển Dư, thiếu gia ta lúc đầu quả thật không có nghĩ như vậy. Lúc lỡ rồi ta cũng chỉ nghĩ sẽ sắp xếp để ngươi làm quản sự cho ta, hai hôm nữa ta sẽ dọn tới một toà biệt viện không nhỏ. Chính là đang cần một người thay ta quản lý quán xuyến việc trong nhà.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Uyển Dư, ngươi quả thật rất xinh đẹp, thiếu gia ta cũng không phải phật sống, nhưng ta không hề có ý nghĩ coi ngươi là hạ nhân mà tuỳ ý khinh bạc lợi dụng. Sau này, dù cho Uyển Dư ngươi muốn xuất giá, lấy chồng thiếu gia ta cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho ngươi. Đừng nghĩ ngợi như vậy nữa.
Đỗ Tiên trong lòng cũng thật là nghĩ sao nói vậy. Đối với một thân vưu vật mỹ lệ với thái độ nhu thuận, chiều chuộng kia của Uyển Dư không phải là hắn không nảy sinh chút nào du͙© vọиɠ. Chỉ là thê tử mất còn chưa được hai năm, nếu như hắn phát sinh tình huống gì với nữ tử khác, dù là do thật tâm yêu thích nảy sinh tình cảm hay chỉ đơn thuần là để đáp ứng nhu cầu sinh lý bản năng, đều khiến cho hắn cảm thấy lương tâm cắn rứt không yên.
Uyên Dư nghe hắn nói liền dịu dàng gật đầu, phỉ thuý lục đồng chớp chớp nói:
- Thiếu gia, Uyển nhi sau này cả đời sẽ đi theo hầu hạ thiếu gia. Chỉ mong người đừng ghét bỏ Uyển nhi là được.
Đỗ Tiên cười cười khoát tay nói sang chuyện khác:
- Uyển Dư, vết thương kia ta vừa mới khâu lại, tạm thời chưa nên tắm rửa ngay. Ngươi chịu khó lau qua người rồi chọn lấy một bộ y phục mặc vào. Nếu có đói bụng thì ăn chút đi, để ta đi tìm tiểu nhị xem, có thể nhờ hắn mua chút đan dược cho ngươi hay không?
Đỗ Tiên trong Không gian giới chỉ có không ít đan dược chữa thương, chỉ là lúc trước đưa cho Dĩnh Ly mới biết đan dược này Linh thú không sử dụng được. Cũng không rõ ở Phong Khởi thành này có nơi nào bán đan dược dành cho Linh thú không nữa.
Đỗ đại phu đem Tích thuỷ châu thả vào bồn tắm, lại đem Nguyên khí dẫn dắt khởi động pháp bảo, chớp mắt một cái nước nóng nghi ngút bốc hơi đã ngập tới hơn nửa bồn.
Hắn dặn dò Uyển Dư một tiếng liền xuống lầu tìm tiểu nhị.
Đỗ đại phu theo hướng dẫn, tìm đến một tiệm thuốc lớn gần với Ẩm Thuỷ khách sạn. Theo như lời tiểu nhị cho biết, nơi này gọi là Thanh Đan Các, sản nghiệp của Hoắc gia, là dược phường lớn nhất Phong Khởi thành, đan dược loại gì cũng có.
Thanh Đan các này vị trí nằm ngay giữa Phong Khởi thành, thuộc về Đông Bắc Môn. Một mặt giáp với Thiên Vận đại nhai, mặt còn lại hướng ra Đại Phúc kiều. Kiến trúc gồm 8 tầng lầu, từ lầu thứ năm trở lên là nơi bày bán đan dược, bốn lầu phía dưới trừ đệ nhất lầu là nơi tiếp khách, ba lầu trên đều là để bày bán cùng thu mua dược liệu.
Đỗ Tiên muốn mua đan dược, tự nhiên là được dẫn lên đệ ngũ lầu, gia nhân dẫn đường cho hắn sau khi bàn giao lại cho một trung niên chấp sự liền lui xuống.
Vị chấp sự kia thấy có khách nhân liền cung kính chào hỏi:
- Vị công tử này, tại hạ là Hoắc Thường, không biết công tử quý tính đại danh là gì?
- Tại hạ tên là Đỗ Tiên, Hoắc thúc thúc, ta muốn mua đan dược trị thương...
Hoắc Thường lập tức trả lời:
- Đan dược trị thương đương nhiên là có, không biết công tử là muốn mua loại nào? Phẩm chất ra sao? Bổn các ngoài đan dược chữa trị nội ngoại thương ra, còn rất nhiều loại khác có tác dụng bổ huyết dưỡng khí, rất tốt cho người bị thương. Cửu chuyển nguyên đan hay nhất, nhị phẩm đan dược đều có.
Hoắc Thường tu vi đã đến Chân Tiên thượng giai, chỉ cần liếc qua liền nhìn thấu Đỗ Tiên là cấp bậc loại gì. Một Nhất Chuyển Bán Tiên thụ thương lại có thể tự đi mua thuốc tự nhiên thương thế cũng không phải nghiêm trọng, lão đem Cửu chuyển nguyên đan cùng với nhập phẩm đan dược ra quảng cáo chỉ là muốn bán đồ đắt tiền hơn mà thôi.
Đỗ Tiên mỉm cười, đáp:
- Hoắc thúc, ta cần đan dược trị thương cho Linh thú, không phải đan dược dành cho nhân loại, không biết nơi này có hay không??
Hoắc Thường ngạc nhiên nhìn hắn, Nhất Chuyển Bán Tiên mua đan dược cho Linh thú? Nhìn trang phục bên ngoài Đỗ Tiên cũng không giống hạ nhân, không lẽ một Nhất Chuyển Bán Tiên lại có Linh thú làm toạ kỵ.
Mà trước giờ Linh thú thụ thương chỉ toàn dựa vào lực lượng bản thể mạnh mẽ mà hồi phục, cùng lắm là phục dụng thêm linh thảo dược liệu hỗ trợ.
Cần đến đan dược đặc thù hẳn phải là Linh thú ngũ giai trở lên, một tên Nhất Chuyển Bán Tiên có ngũ giai Linh thú toạ kỵ không biết là từ gia tộc nào đến đây, Hoắc Thường chính là nhận không ra.
- Công tử, không biết là cần đan dược trị nội thương hay ngoại thương, Linh thú đạt tới phẩm giai gì?
Đỗ Tiên nghĩ lại một chút liền đáp:
- Là lục giai Linh thú, hơn nữa nội thương ngoại thương đều cần, cả đan dược bổ huyết dưỡng nhan có lại càng tốt.
Hoắc Thường lại càng kinh ngạc, Lục giai Linh thú ngoài trừ Thất đại gia tộc ra trong thành này không có ai sở hữu, không lẽ là khách nhẫn vãng lai đi ngang qua. Hơn nữa lại cần nhiều loại như vậy, tự nhiên là khách quý phải tận tình phục vụ rồi, Hoắc Thường không dám chậm trễ giới thiệu:
- Lục giai Linh thú tối thiểu phải sử dụng Nhất phẩm đan dược. Thân Minh Hoàn, Tuyết Phúc Đan một cái trị ngoại thương, một cái trị nội thương, là đan dược nhất phẩm liệu thương tốt nhất của bổn các.
Đỗ Tiên phất phất tay:
- Hoắc thúc, Lục giai Linh thú không phải là không dùng được Nhị phẩm đan dược đấy chứ?
Hoắc Thường tròn mắt đáp:
- Được, đương nhiên là được.
- Vậy ta lấy Nhị phẩm đan dược đi.
Hoắc Thường thấy hắn không ngờ lại lựa chọn Nhị phẩm đan dược, phải biết nhị phẩm đan một viên không dưới mấy ngàn Hạ phẩm Nguyên thạch. Chỉ là chữa thương cho Linh thú liền muốn dùng Nhị phẩm đan dược, thủ bút bậc này cũng không phải là Thất đại gia tộc có thể tuỳ tiện xuất ra.
Hoắc Thường vội vàng dẫn hắn lên đệ lục lầu, lại đem hai bình sứ lưu ly trên kệ lấy ra giới thiệu:
- Dưỡng Nguyên Đan này là đan dược chuyên chữa trị ngoại thương cho Linh thú, còn Hoàn Phủ Đan này dùng để chữa trị nội thương. Cả hai đều là Nhị phẩm Đan dược đỉnh cấp của bổn các. Công tử, không biết...
Đỗ Tiên cầm hai bình đan dược, đổ ra quan sát một lúc, đan hoàn này tuy nhìn rất tốt nhưng so với đan dược của Lạc lão để lại đều là kém xa về ngoại hình lẫn phẩm chất. Đỗ đại phu tặc lưỡi nói:
- Như vậy được rồi, Hoắc thúc, còn đan dược bổ huyết dưỡng khí cùng bảo trụ dung nhan cho Linh thú thì sao?
Hoắc Thường lúc này có chút cứng miệng, bổ huyết dưỡng khí thì cũng thôi đi, nhưng bảo trụ dung nhan cho Linh thú...
Cái loại này thủ bút cũng vượt quá sức tưởng tượng của lão rồi.
- Công tử, bổ huyết dưỡng khí Nhị phẩm đan dược dành cho Linh thú bổn các cũng có không ít loại. Chỉ riêng đan dược bảo trụ dung nhan thì chỉ có duy nhất một loại mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là Nhất phẩm đan dược, hiện tại toàn các cũng chỉ còn một viên.
Đỗ Tiên cũng không quá bận tâm, lại phất tay vô tư lự:
- Vậy lấy loại tốt nhất là được rồi.
Hoắc Thường vội vàng lấy xuống hai bình sứ lưu ly khác đưa cho hắn giới thiệu:
- Tịnh Huyết Trúc Khí Đan này là đan dược nhị phẩm đỉnh phong, có thể đem khí huyết hao tổn của Thất gia Linh thú hồi phục mười phần. Còn Toàn Nhan Đan này dùng để...
- Hoắc Thường thúc thúc, Toàn Nhan Đan đó không bán được.
Một giọng nữ tử cắt ngang lời giới thiệu của Hoắc Thường. Đỗ Tiên cùng lão liền quay lại, chỉ thấy một hồng y thiếu nữ đang đứng chống nạnh chỉ hai người. Mỹ mâu xinh đẹp nhưng tràn đầy nét bướng bỉnh, ngang tàng.
Hoắc Thương cười khổ nói:
- Nhị tiểu thư, vị công tử này chính là đang cần mua Toàn Nhan Đan a.