Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 40: Uyển Dư Thương Thế

Đỗ Tiên cùng với Uyển Dư trên đường đi về khách sạn cũng dần trở nên tự nhiên hơn. Hắn đối với nữ nha hoàn dị tộc mới thu nhận này cũng không bày ra cái giá cao gì, khi nói chuyện cũng là vô tư, thoải mái cùng với tôn trọng tối thiểu.

Đỗ đại phu lại biết Uyển Dư tại Hoắc gia tuy chưa thực sự bị xâm hại nhưng lời ong tiếng bướm chiếm tiện nghi cùng với khinh bạc đυ.ng chạm cũng là chịu không ít. Tuy Linh thú lúc hoá hình thành Nhân tộc cũng không để ý đến tự tôn của cơ thể nhưng tuyệt đối không phải là ngốc đến độ bị khinh thường, lợi dụng cũng không biết.

Đỗ Tiên sau khi quyết định thu lưu Uyển Dư làm người giúp việc sau này, để nàng chăm lo quản lý Thanh Dương biệt viện, nên cũng không đem thú đan trả lại. Mặc dù vậy, thấy Đỗ Tiên đối xử với nàng giống như một vị huynh trưởng, nội tâm Uyển Dư bỗng nhiên sinh ra một tia cảm động cùng với thuần phục.

Hắn thông qua thú đan mà vô tình biết được điểm nàng, lại càng yên tâm hơn với ý định ban đầu.

Thiên Vận đại nhai hàng quán rất nhiều, Đỗ Tiên cũng không ngại tiêu chút tiền lẻ, mua lấy cho Uyển Dư vài bộ y phục.

Phục trang loại này nếu như mua tại một cửa tiệm của Tiên nhân, giá cả tự nhiên cũng không rẻ, lại phải trả bằng Nguyên thạch, không giống như cửa hàng của Phàm nhân có thể lấy Kim tệ trao đổi. Tiên nhân phục trang có một đặc tính lạ thường, kích thước sau khi mặc lên người liền tự biến đổi theo cơ thể người mặc, so với hàng may đo hậu thế còn vừa vặn hơn. Trung bình mỗi bộ đều tốn 6,7 khối Hạ phẩm Nguyên thạch. Đắt nhất cũng lên tới 15 khối Hạ phẩm.

Nhìn Uyển Dư bẽn lẽn lựa chọn, lại chỉ dám cầm lên một bộ rẻ nhất, Đỗ Tiên không nhịn được nói với lão bản:

- Lão bản, cửa hàng có bao nhiêu kiểu mẫu y phục của nữ nhân đều lấy hết cho ta. Đồ mặc tại gia cùng với nội y mỗi mẫu lấy 2 bộ, đồ mặc bình thường ra ngoài thì lấy mỗi loại một bộ. Mau tính tiền đi.

Uyển Dư thấy hắn yêu cầu như vậy liền cản lại:

- Chủ...thiếu gia, Uyển nhi cũng chỉ cần một vài bộ này là được rồi. Thiếu gia không cần tốn nhiều tiền vì nô tỳ như vậy.

Cửa hiệu này tính ra không phải lớn nhất Thiên Vận đại nhai nhưng có thể vào loại cửa hiệu lớn của tiểu gia tộc. Một dãy y phục dành cho nữ nhân bày ra kia, chí ít cũng phải 3,40 loại. Đỗ Tiên một hơi thu hết, có loại còn lấy hai bộ như vậy, tổng giá trị cũng lên tới vài trăm Hạ phẩm Nguyên thạch cũng nên.

Uyển Dư trước đây sống tại một tiểu thôn cách xa Phong Khởi thành, gia đình thú tộc ngoài tự túc kiếm sống ra rất ít khi buôn bán qua lại với Nhân tộc. Chỉ có vài lần đem linh thảo thu được trong sâm lâm đem bán, nàng tự nhiên cũng biết vài trăm khối Hạ phẩm Nguyên thạch giá trị đến mức nào. Vậy nên, Uyển Dư tự nhiên là thấy tiếc tiền thay cho hắn rồi.

Đỗ Tiên khoát tay phản đối:

- Uyển Dư, đã thống nhất là không được gọi chủ nhân, càng không cho muội xưng là nô tỳ. Còn số y phục này, sớm muộn gì cũng phải mua không ít, không bằng cứ lấy tất đi rồi về muội thử sau cũng được. Lão bản, tính tiền.

Vị lão giả trông coi cửa hàng kia trong lòng mừng thầm, nghĩ trộm “quả nhiên là thiếu gia dẫn nha hoàn ra ngoài lén lút gian tình”, lão vội tươi cười nói:

- Công tử, tất thảy bổn tiệm có 41 mẫu. Gia cả bất đồng không bằng tính cho công tử đồng giá 10 Hạ phẩm Nguyên thạch một bộ. Vị chi là 640 Hạ phẩm Nguyên thạch, ta chỉ lấy của công tử 600 khối thôi. Công tử thấy như vậy được không?

- Cứ như vậy đi, lão bản, phiền ngươi đóng gói lại cho ta - Đỗ Tiên lập tức lấy ra 600 khối Hạ phẩm Nguyên thạch giao cho lão giả kia.

- Vâng, có ngay, có ngay - lão giả vội vàng thu tiền rồi phân phó người giúp việc đóng gói lại cho hắn.

Đỗ Tiên nhìn 4 xếp quần áo to đùng lại có chút lưỡng lự, mượn cớ bảo Uyển Dư hỏi đường lão bản, tranh thủ lúc không ai để ý liền đem tất cả thu vào trong Không gian giới chỉ.

Bước ra khỏi cửa hàng, Đỗ đại phu mới nhận ra, tuy Không gian giới chỉ rất tiện lợi nhưng bình thường không phải lúc nào cũng có thể tuỳ ý trưng ra như vậy được. Xem ra bây giờ hắn phải đi tìm mua mấy pháp nang để sử dụng hàng ngày mới được. Hơn nữa, Uyển Dư cũng đã là Lục giai Linh thú, sau này đi lại làm việc cho hắn tự nhiên cũng không thể thiếu mấy món đồ phổ thông như vậy.

Pháp nang hoá ra cũng không như trong tưởng tượng của hắn. Trước đây tại thế giới kia, Đỗ Tiên đọc truyện, xem phim đều thấy tiên nhân có một thứ gọi là túi pháp bảo, túi càn khôn, dùng để chứa đựng đồ vật rất tiện lợi. Nhưng ở thế giới này, Tam Thiên Tứ Tộc, việc mở ra được một không gian thứ nguyên để chứ đựng đồ đạc là vô cùng hiếm thấy.

Trừ một số cường giả đặc biệt, những người này sở hữu một loại công pháp gọi là Tự thành càn khôn. Có thể từ trong cơ thể mình tạo ra một mảnh không gian thứ nguyên để cất giấu đồ đạc. Còn tiên nhân phổ thông, muốn trữ vật chỉ có 2 cách: Không gian giới chỉ & Pháp nang.

Không gian giới chỉ thì vô cùng hiếm có, là loại đồ vật có thể coi là phượng mao lân giác cũng không quý hiếm bằng. Phổ thông hơn chính là túi pháp bảo, hay còn gọi là pháp nang.

Pháp nang tự bản thân không có mở ra được không gian gì cả, chỉ có thể coi là một loại pháp bảo có khả năng truyền tống đồ vật. Còn muốn trữ vật, thì tiên nhân chỉ có cách tìm lấy một địa phương mà cất giấu.

Tại Tiên giới, tiên nhân đa phần đều lấy hình thức gia tộc mà sinh sống. Tại mỗi lãnh địa của từng gia tộc, đều có một địa phương bí mật để tộc nhân cất trữ đồ đạc. Tán tu tiên nhân hoạt động đơn lẻ, lại thường chọn một số địa phương ít người qua lại mà cất giữ. Đồ vật tại địa phương lưu trữ sẽ thông qua một truyền tống trận pháp kết nối với pháp nang mà cho phép người sở hữu lấy ra, cất vào đồ vật theo ý muốn.

Truyền tống trận này đối với Đỗ Tiên chính là vô cùng kỳ bí, khó có thể lý giải. Hắn cũng không biết chính xác cái truyền tống trận này hoạt động thế nào. Chỉ biết pháp nang cũng chia ra làm mấy loại. Bởi lẽ, một số loại tiên binh thần khí hoặc pháp bảo cường đại vượt quá cấp độ của pháp nang liền không thể thực hiện truyền tống.

Tiên nhân dựa vào mức độ linh lực của đồ vật mà phân loại pháp nang, mà tiêu chuẩn dựa theo cấp bậc của pháp bảo làm thước đo.

Pháp nang chia làm ngũ sắc, Huyền-Hồng-Kim-Lam-Bạch. Cái này cũng không phải là màu sắc của pháp nang, mà là dựa vào màu sắc toả ra của Nguyên thạch trận đồ được đính lên trên nó. Huyền sắc pháp nang đối với các loại pháp bảo hoặc đồ vật có linh lực cao hơn giống như Như Ý Bổng, kim cấp binh khí, liền không thể truyền tống. Mà cao nhất là Bạch sắc pháp nang có thể truyền tống cả Thiên địa linh bảo hay Tiên thiên pháp bảo.

Đỗ Tiên chính là đang sở hữu một cái Bạch sắc Pháp nang, chỉ tiếc là nơi trữ vật chính là bảo khố của Nguyên Hoa tiền trang. Pháp nang loại này chỉ dùng riêng cho việc lưu trữ Nguyên thạch. Mỗi một pháp nang đều có thông tin nhất định, giống như thẻ ngân hàng. Số lượng Nguyên thạch lấy ra hay gửi vào đều được ghi lại. Tất nhiên, sau một thời gian cố định, tiền trang cung cấp dịch vụ này đều sẽ thu một lượng Nguyên thạch làm lệ phí. So sánh với ngân hàng thời hậu thế không khác biệt là mấy.

Loại pháp nang này chỉ có thể truyền tống Huyền cấp Pháp bảo, hơn nữa người sử dụng cũng không dại gì mà đem đồ vật của mình đi cất vào kho của tiền trang.

Vậy nên, các pháp nang của Tiền trang cung cấp cho khách nhân, giá trị thực tế không nhiều lắm.

Đỗ Tiên trên Thiên Vận đại nhai cũng tìm thấy vài cửa hàng bán pháp nang cho tiên nhân. Giá cả cũng không rẻ như hắn tưởng tượng.

Một cái Huyền sắc Pháp nang rẻ nhất cũng là 2000 khối Hạ phẩm Nguyên thạch. Hồng sắc Pháp nang lại lên tới một vạn Hạ phẩm Nguyên thạch. Mà Kim sắc pháp nang lại tốn một khoản mười vạn khối.

Lam sắc Pháp nang một kiện giá trị tương đương với năm kiện Kim sắc, còn Bạch sắc pháp nang giá trị chính là ngang với một toà Thanh Dương biệt viện, một vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch mới mua được một kiện.

Loại này khắp cả mấy cửa hàng trên Thiên Vận đại nhai cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng treo bán, mà cũng chỉ có một kiện mà thôi.

Đỗ Tiên lưỡng lự lựa chọn hồi lâu cuối cùng lấy ra 20 vạn Hạ phẩm Nguyên thạch mua lấy hai cái pháp nang Kim sắc. Dù sao cũng chỉ cần để đồ đạc với vật dụng thường ngày, những đồ đạc quý hiếm hắn đều cất trong không gian giới chỉ.

Kim sắc Pháp nang này cũng chưa thể sử dụng ngay, lão bản sau khi đưa cho hắn 2 cái túi gấm một thanh một bạch liền cẩn thận lấy thêm 2 cuốn trục giản, dặn dò:

- Công tử, trúc giản bố trí trận pháp này chỉ có thể sử dụng một lần. Công tử nhớ cất kỳ, trừ khi đã tìm được địa phương thích hợp đừng vội mở ra.

Đỗ Tiên cảm tạ lão bản cửa tiệm bán pháp nang liền thu lấy đồ đạc rời đi. Hắn đưa cho Uyển Dư thanh sắc pháp nang:

- Uyển Dư, ngươi biết cách sử dụng pháp nang chứ.

Uyển Dư lắc đầu trả lời:

- Thiếu gia, Uyển nhi chưa từng sử dụng qua vật này.

- Vậy ngươi biết vận dụng Nguyên khí, Nguyên lực hay không?

- Ân, thiếu gia, cái này Uyển nhi có biết một chút.

- Vậy là được rồi!

Dù sao thì cũng chưa thể sử dụng ngay, hai quyển trục giản lão bản bán pháp nang đưa cho hắn, ngoài chứa truyền tống trận pháp ra còn chứa một đại trận huyễn thuật phòng hộ.

Đỗ Tiên dự định sau khi dọn tới Thanh Dương biệt viện sẽ kiếm một địa phương bí mật thiết lập kho trữ vật sau, lúc đó mới cần dùng đến 2 cuốn trục giản kia.

Đỗ Tiên cùng với Uyển Dư về đến khách sạn, tiểu như ban trưa chỉ đường cho hắn, thấy Đỗ đại phu trở về liền nhanh chóng chạy tới:

- Công tử, người đã về.

- Huynh đệ, khách sạn còn phòng trống nào không?

- Công tử, hiện tại thì vừa có một đoàn thương khách đến, phòng trống đều đã hết mất rồi.

Đỗ đại phu có chút nhíu mày, không biết sắp xếp chỗ ở cho Uyển Dư trong hai ngày tới như thế nào.

- Vị huynh đệ này, mấy vị bằng hữu của ta vẫn ở trên phòng chứ.

Tiểu nhị lắc đầu đáp:

- Công tử, mấy vị công tử, tiểu thư kia vừa nãy đã đi ra ngoài. Họ dặn tiểu nhân nếu thấy công tử thì thông báo lại cho người một tiếng.

- Bọn họ đi đâu ngươi có biết không?

- Dạ, biết. Mấy vị công tử, tiểu thư có nói là đến Phong Lâm Uyển ngắm cảnh. Công tử, người muốn về phòng nghỉ ngơi hay là muốn đuổi theo bọn họ. Có cần tiểu nhân chuẩn bị trước nước nóng hay xa giá gì không?

Tiểu nhị hỏi mắt lại len lén nhìn Uyển Dư, trong bụng thầm ngưỡng mộ “vị công tử này thật lợi hại, mới nãy hỏi đường đến Vạn Bảo phường, lúc này liền dắt về một tiểu thϊếp Ly Miêu tộc rồi. Thật ngưu a~~~”

Đỗ Tiên nhìn tiểu nhị đang cười gian nịnh nọt, ánh mắt lén lút nhìn Uyển Dư thì cười nhạt, cũng không quản tên kia nghĩ gì, hắn nói:

- Tiểu nhị, chuẩn bị nước nóng cho ta. Lại đem lên phòng mấy món ngon một chút. Khi nào bằng hữu của ta về thì báo cho bọn họ biết ta đợi ở trên phòng.

Nói đoạn, hắn liền vứt cho tiểu nhị 2 khối Hạ phẩm Nguyên thạch rồi dắt Uyển Dư lên lầu.

Nơi này tên là Ẩm Thuỷ lâu, khuôn viên rộng lớn không kém gì Phúc Dương đổ trường, là một trong những khách sạn lớn nhất Phong Khởi thành mà Ngộ Không lúc trước chọn cho hắn.

Kiến trúc nơi nayd bố trí theo hình chữ Nhật (日), hai bên tả hữu là dãy hành lang. Tiền viện hướng về phía dòng Sinh Thuỷ, có tất cả 7 tầng lầu làm nơi ăn uống, ngắm cảnh cho quan khách. Trung viện cùng với Hậu viện được xây dựng cao thêm ba tầng. Từ tầng hai trở đi là dãy phòng của khách nhân đến ở trọ.

Ba viện đều cách nhau một cái tiểu hoa viên, vừa để không gian không bị bí bách lại ngăn cách với phố phường và tửu lâu tiền viện náo nhiệt.

Đỗ Tiên mấy người liền lấy nguyên một dãy sáu gian phòng liền kề nhau tại lầu cao nhất của hậu viện. Trong phòng cũng khá rộng rãi, phòng ngủ và phòng tiếp khách được phân thành hai khối không gian riêng biệt, cách nhau một tấm vách mỏng. Lúc Đỗ Tiên cùng Uyển Dư vừa lên đến nơi, còn chưa kịp khép cửa thì đã có 4,5 nha hoàn cùng với tên tiểu nhị ban nãy đem đồ đến. Xem ra tốc độ chuẩn bị của hắn còn nhanh hơn tốc độ leo cầu thang của Đỗ đại phu a.

- Công tử, tiểu nhân đem đồ ăn cùng với nước nóng đến.

- Ân, ngươi đặt ở trên bàn rồi lui ra đi.

- Vâng, vâng.

Tiểu nhị vội phân phó nha hoàn sắp xếp mấy đĩa thức ăn cho ngay ngắn, lại đặt xuống một khối cầu nhỏ màu xanh tím.

Đây là Tích thuỷ châu, một loại pháp bảo phổ thông đơn giản của Tiên giới, mỗi một viên Tích thuỷ châu có thể chứa đựng vài bồn nước lớn. Nước tắm rửa của khách nhân tại Ẩm Thuỷ khách sạn đều được cung cấp như vậy, so với việc gánh nước đổ vào thùng kiểu phàm nhân thì tiện lợi hơn nhiều, tất nhiên là không so được với bình nước nóng thời hậu thế rồi.

Đỗ Tiên đợi mấy người lui ra liền khép cửa lại, đem y phục của Uyển Dư trải ra mặt bàn, vui vẻ nói:

- Y phục của cửa tiệm này không tệ, Uyển Dư ngươi chọn lấy một bộ mà thay ra, trước giờ mặc thứ thô ráp đó hẳn khó chịu lắm rồi đúng không.

- Ân, thiếu gia, người muốn Uyển nhi mặc thứ gì thì Uyển nhi sẽ mặc thứ đó.

Âm thanh nhỏ nhẹ thuần phục khẽ vang lên, Đỗ đại phu nghe nàng nói liền cảm thấy buồn cười, bảo:

- Uyển Dư đồ này là mua cho ngươi mặc, mắc mớ gì đến việc ta thích hay không, nào lại đây chọn đi.

Đỗ Tiên vẫn không quay lại, phất phất tay gọi nàng, hắn còn đang mải đem mấy bộ quần áo xếp ra thành từng bộ cho ngay ngắn.

Gian phòng tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng “loạt xoạt”, lại có một tiếng vải vóc rơi xuống sàn nhà.

Xoạt! Phụppp~~

Đỗ Tiên giật mình quay lại, còn chưa kịp xuất hiện cái ý nghĩ gì trong đầu thì một toà bạch ốc đập vào mắt hắn.

Uyển Dư lúc này đã đem bộ váy bằng vải thô kia cởi xuống, hai lòng bàn tay xếp lên nhau đặt trước tiểu phúc trơn mịn chờ đợi. Bộ dáng hoàn toàn là vô tư, tự nhiên không chút e thẹn che che giấu giấu của thiếu nữ Nhân tộc.

Hai đỉnh tuyết phong căng tròn ngạo nghễ vươn lên, hai nụ phấn đào đỏ hồng diễm mị một cách kỳ lạ khẽ rung nhẹ. Làn da nàng mang một sắc hồng nhợt nhạt không giống với nhân loại, lại phủ một lớp lông tơ màu vàng lửa mịn màng.

Khe suối nhỏ kia cũng đồng dạng bị một lớp lông tơ đồng màu thẳng tắp che phủ. Bên phải vòng eo nhỏ nhắn, non nớt có một dấu răng lớn, bị bao bọc bởi một lớp vẩy khô cứng bằng huyết dịch đọng lại.

Đỗ đại phu ngẩn ra một lúc, không hiểu vết thương kia là do vật gì gây nên mà nhìn đáng sợ như vậy. Một mảng huyết dịch đen kịch lớn bằng hai bàn tay hắn, ôm trọn lấy nửa phần da bụng bên phải kéo dài tới tận sau lưng. Da thịt xung quanh cũng là một màu tím âm độc, nhìn tựa như đang có dấu hiệu hoại tử.

Uyển Dư thấy hắn ngẩn ra nhìn nàng, khẽ cúi mặt lí nhí:

- Thiếu gia, Uyển nhi thân thể xấu xí mong thiếu gia đừng chê cười. Nếu thiếu gia muốn Uyển nhi...

Đỗ Tiên đỏ mặt vội vã nhìn sang hướng khác, lúng túng nói:

- Uyển Dư, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Mau mặc y phục lên đi.

- Ân - Uyển Dư ôn nhu đáp, lại cúi xuống đem mảnh váy thô kia khoác lên người.

Đỗ Tiên lúc này mới dám quay hẳn ra đối diện với nàng, con ngươi có chút thiếu kiềm chế lướt qua phần dưới cổ một chút. Hai nụ đào hoa kia lúc trước hắn không thấy, nhưng sau một phen vừa rồi, liền có chút biểu hiện gồ lên mà tấm vải thô kia không che giấu nổi.

Đỗ Tiên gạt đi suy nghĩ đen tối kia, nghiêm túc hỏi:

- Uyển Dư, vết thương kia là ở đâu mà có?

Uyển Dư khẽ sờ lên vùng cơ thể bị thương, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi, thanh âm pha lấy một tia đau thương, sợ hãi, nhỏ giọng trả lời:

- Thiếu gia, đây là Uyển nhi bị một tên Hoa Phong Lang cắn bị thương. Lúc Hoắc gia tộc nhân tìm được, có cho Uyển Nhi phục dụng một loại đan dược cầm máu. Còn chưa kịp khôi phục.

- Vậy mà ngươi lúc trước không nói cho ta biết? Ôm vết thương nặng như vậy đi dọc Thiên Vận đại nhai.

Đỗ Tiên nghe vậy tự dưng trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, âm thanh vô tình biến lớn làm cho nang hoảng sợ. Uyển Dư thổn thức nói:

- Thiếu gia, chút thương thế này Uyển nhi chịu đựng được. Uyển nhi không dám làm thiếu gia bận tâm, phiền lòng.

Đỗ Tiên thấy nàng cứng đầu cam chịu như vậy, không hiểu sao trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Hắn cũng không có nhẹ nhàng đối xử như lúc trước, kéo tay Uyển Dư vào gian phòng bên trong, lớn giọng ra lệnh:

- Mau nằm xuống.

Uyển Dư từ lúc biết hắn, thấy hắn lúc nào cũng tươi tỉnh ôn nhu đối xử với mình, không biết từ lúc nào đã quen với tâm tính như vậy của hắn. Lúc này Đỗ Tiên đột nhiên thay đổi, âm thanh giận dữ khiến cho Uyển Dư bỗng nhiên có chút cảm giác uỷ khuất. Trong đầu nàng chợt nghĩ, thay hắn mà giải thích:

- Thiếu gia ban tên cho ta, lại không coi khinh ta là tôi tớ của hắn. Nhưng dù sao đã ta cũng chỉ là hạ nhân, thôi thì mặc cho thiếu gia muốn đối xử như thế nào cũng được. Dù sao so với những gì mẫu thân kể, thiếu gia vẫn tốt hơn những nhân loại kia nhiều lắm.

Uyển Dư khẽ nằm xuống giường, phượng nhãn chầm chậm khép lại, hai tay lần xuống vén gấu váy mà kéo lên. Nhưng vừa mới kéo váy lên chưa quá nửa đùi, liền có một bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng, lại nghe Đỗ Tiên quát khẽ:

- Còn không nằm yên đó.

Liền đó, Uyển Dư phần tiểu phúc chợt có chút cảm giác mát lạnh, phần váy áo đã bị bàn tay kia kéo lên sát chân tuyết nhũ. Nàng khẽ cắn môi, vốn là khi bị bắt đến Vạn Bảo phường đem đi rao bán, Uyển Dư đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những điều như thế này.

Không hiểu sao chỉ có vài khắc thời gian ngắn ngủi cùng với thiếu gia dạo phố, mua đồ kia, lại khiến cho trong tâm trí vốn đã buông xuôi kia loé lên một tia hy vọng vô hình.

Những hình ảnh lúc trước, biểu lộ vui vẻ của thiếu gia, tư thái phóng khoáng vừa già dặn vừa ngây ngô kia, hai hàng mi đang khắp chặt của Uyển Dư bỗng nhiên trào ra hai giọt lệ nóng hổi.

Hai dòng nhiệt lệ tuôn trào chảy theo gò má xuôi xuống gối cũng giống như một tia hy vọng ban nãy, chầm chậm tan biến.

Đỗ Tiên đương nhiên cũng không làm ra cái sự tình giống như Uyển Dư tưởng tượng. Hắn nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng che đi phần dưới thân thể của nàng, chỉ để hở phần da thịt bị thương, ghé sát mặt lại quan sát, mũi run run hít lấy vài hơi.

Cảm nhận hơi thở ấm áp kia phả lên da thịt, Uyển Dư tự nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng lên, nhột nhạt khác thường. Trong đầu nàng lại nghĩ:

- Dù là cùng với nhân loại không phân biệt nhưng thiếu gia vẫn ôn nhu hơn nhiều lắm.

Nàng lại nghĩ đến những câu chuyện mà mẫu thân lúc sinh thời vẫn kể, Ly Miêu nữ tử rơi vào tay Linh thú chính là bị làm nhục rồi đem ra làm thực vật, bị ăn tươi nuốt sống. Tuy vậy, vẫn còn là đỡ hơn rơi vào tay Nhân tộc, thân thể hoá hình hay bản thể đều bị chà đạp, Nhân loại đáng sợ lại càng có nhiều chiêu trò vật dụng để hành hạ các nàng lấy làm vui thú hưởng lạc. So với thảm cảnh trở thành thức ăn của Thú tộc kia, thì việc phải hầu hạ một Nhân loại biếи ŧɦái đáng sợ hơn nhiều.

Trong đầu Uyển Dư còn đang tràn ngập suy nghĩ vẩn vơ, không biết sau lần này thiếu gia sẽ đối xử với nàng như thế nào? Có còn ôn nhu đối đãi hay khi chơi chán xong liền đem nàng bán vào kỹ viện. Nghĩ đến thanh lâu kỹ viện, Uyển Dư thân thể sợ hãi run lên một hồi. Chỉ nghe thấy giọng nói của Đỗ Tiên vang lên:

- Có chút mùi thối rữa, không tốt.

Uyển Dư nghe vậy, xấu hổ nghĩ bụng, thân thể Ly Miêu vốn là có một điểm xạ hương thoang thoảng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ quyến rũ, sao lại có mùi thối được chứ.

Nàng nhịn không được, hé mắt nhìn hắn. Mỹ mâu xinh đẹp kia ngạc nhiên nổi lên từng trận, Uyển Dư cũng không ngờ tới cảnh tượng trước mặt.