Cậu Bé Choàng Khăn Đỏ

Chương 7

Chương 7:
*Lại tâm hự một chút thôi*

Ây da, thực sự em đã phân vân rất rất nhiều luôn ý, không biết có nên xúc tiến cho hai bé làm luôn hay không đây? Bởi vì đối với em cái chuyện này nó đóng một ý nghĩa vô cùng quan trọng luôn. Và cuối cùng, em đã tìm ra lý do để thuyết phục mình. Lý do thì gần hết truyện đương nhiên sẽ hé mở hí hí hí :))

Em cũng muốn lắm chứ bộ, mà chưa viết H bao giờ nên các bác dùng tạm chương này nhé. Mấy chương sau nặng hơn thì em sẽ cố trau dồi kinh nghiệm, tích lũy kiến thức hihihi _(:3<)_

_____________________________

Khi Luân Tịnh rời môi thì Doãn Thuần đã bị hôn tới mức ý thức mơ hồ tan chảy thành một đoàn.

Khoé mắt phiếm hồng khép hờ không có tiêu cự. Đôi môi đỏ thẫm sưng lên, hé miệng thở dốc. Luân Tịnh vuốt ve l*иg ngực phập phồng của cậu, cúi xuống cắn lên xương quai xanh để lại một dấu răng trên làn da trắng nõn. Doãn Thuần cựa quậy kêu khó chịu. Hai chân bị tách ra không thể nào cọ sát làm dịu tiểu du͙© vọиɠ cương cứng, cảm giác vạn phần nhức nhối.

Luân Tịnh biết nhưng cũng không vội. Hai tay vuốt ve sườn eo Doãn Thuần, đầu lưỡi một đường đi xuống, ánh mắt đầy tơ máu liếc nhìn cậu đang thống khổ mà vặn vẹo cơ thể.

"Chú Luân Tịnh...ngô..."

Hai khoả đậu đỏ bị lộng đến sưng tấy, lấp lánh ánh nước bàng hoàng câu nhân. Luân Tịnh chậm rãi quỳ xuống sàn đối diện với tiểu Thuần Thuần đang giật giật nhẹ. Kem tươi ngọt ngào phủ trên tiểu du͙© vọиɠ, hắn không hề báo trước mà ngậm lấy.

Doãn Thuần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ liền rên lên, thanh âm khàn khàn mê người.

Hai chân chống trên bàn ăn bị ảnh hưởng bởi kɧoáı ©ảʍ mà run lên từng đợt. Lưỡi sói thực sự là kỹ xảo quá tốt, đem Doãn Thuần dục tiên dục tử mà ngâm nga không dứt trong cổ họng.

"Chú Luân Tịnh...ân...ngô..."

Mỗi khi cậu gọi tên Luân Tịnh, hạ thân hắn sẽ không cần xúc tác mà càng thêm đau nhức khó chịu. Nhưng Luân Tịnh vẫn rất kiên nhẫn hầu hạ tiểu chủ nhân của hắn.

"A..."

Cuối cùng bạch trọc bắn vào họng hắn, hắn không do dự nuốt sạch, Luân Tịnh có ý trừng phạt cậu mà cắn lên mép đùi trong.

Doãn Thuần đang ở trong kɧoáı ©ảʍ sau cao trào không thể chịu đựng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu Thuần Thuần run rẩy nhúch nhích muốn đứng lên phất cờ khởi nghĩa lần nữa.

Luân Tịnh cười đến mặt đầy ý da^ʍ, vuốt ve đỉnh du͙© vọиɠ một chút lại hôn lấy Doãn Thuần. Tay không an nhàn mà đem mông nhỏ của cậu nắn bóp đủ mọi hình thù, khẽ nâng lên cho hạ thân hai người dán sát vào nhau. Doãn Thuần hít một ngụm khí lạnh, chân dài run rẩy quấn lấy hông Luân Tịnh, eo hông nhẹ nhàng đưa đẩy cọ xát. Tiểu Thuần Thuần cùng tiểu Luân Tịnh dây dưa quấn quít một chỗ, bạch trọc rỉ ra da^ʍ mỹ.

Luân Tịnh hơi thở nặng nề, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn Doãn Thuần. Doãn Thuần khó chịu ưm ưm vài tiếng, tìm kiếm môi Luân Tịnh, ngón tay nhỏ đan vào tóc hắn. Luân Tịnh cắn môi Doãn Thuần một cái, ngón tay xấu xa vuốt ve mép tiểu huyệt. Doãn Thuần mất tự nhiên mà mở mắt.

"Chú Luân Tịnh?"

Luân Tịnh hôn hôn lên chóp mũi của cậu, ngọt ngào dụ dỗ.

"Ngoan, thả lỏng cơ thể..."

Nói đoạn, ngón tay lấy một chút kem tươi bôi lên miệng huyệt. Doãn Thuần giật nảy, cựa quậy không yên.

"Ngô...thật ngứa...chú Luân Tịnh... mông thật ngứa... Không cần, không muốn..."

Luân Tịnh cúi xuống bắt được miệng nhỏ triền miên hôn môi, đem kháng nghị của cậu ép lại trong cổ họng, một ngón tay đem theo kem tươi khẽ tiến vào hậu huyệt.

Doãn Thuần đưa chân muốn đẩy cơ thể ra sau tránh khỏi tay hắn thì lại bị kéo về, ngón tay thâm nhập sâu thêm một chút, ấn phải điểm nhạy cảm.

"Ô..."

Tiểu Thuần Thuần run rẩy đứng thẳng.

Luân Tịnh cười dịu dàng, không tiếng động cho thêm một ngón tay. Môi ngậm lấy viên đậu đỏ mà gảy gảy nhằm kéo dời sự chú ý của Doãn Thuần.

Doãn Thuần khó chịu vặn vẹo hông.

"Ngô...mông thật trướng...chú Luân Tịnh...thật trướng..."

"Ngoan, chú đang cho miệng nhỏ của Thuần Thuần ăn no... Có được không?"

"Ô ô...không cần...Thuần Thuần ăn súp no rồi, không muốn nữa..."

"Thuần Thuần không ngoan... mau thả lỏng nào... Chú khó chịu quá..."

Câu sau thực sự có hữu hiệu, Doãn Thuần đem chính mình thả lỏng, ư ư a a mà hỏi.

"Chú Luân Tịnh...ưʍ...chú khó chịu ở đâu?"

Luân Tịnh cho thêm một ngón tay, thấy người ở dưới không xuất hiện đau đớn mới nhẹ nhàng trừu sáp.

"Không sao. Chú cho Thuần Thuần ăn no rồi chú sẽ không khó chịu nữa..."

"Mông trướng quá...Thuần Thuần thật tê...thật ngứa ..."

Gò má ửng hồng như búp bê nhỏ. Luân Tịnh đưa tay gạt gạt tóc mái xoăn xoăn dính bết vì mồ hôi trên trán cậu, tay còn lại đẩy nhanh tốc độ ra vào. Miệng huyệt nhỏ duyễn hấp ngón tay hắn. Hắn càng ngày càng khao khát được đi vào bên trong cậu nhưng vẫn cố kiên nhẫn dạo đầu để cậu không bị đau khi sáp nhập. Ngón tay thăm dò tìm được điểm mẫn cảm có quy luật mà đυ.ng chạm. Doãn Thuần thoải mái khép mắt rêи ɾỉ.

"Ân...chú Luân Tịnh..."

"Thoải mái không?" - Luân Tịnh khàn giọng hỏi.

"Ưʍ...thoải mái...chú mau nhanh tay...Thuần Thuần thật ngứa..."

____________________________

Phun tào: thụ của tui cớ rì lại...lại...thiếu thoả mãn như vậy a? Không sao không sao, lúc viết thăng mãnh liệt quá =="

Tiêu Dao Thần Châu: ta sẽ ban cho con một cơ thể thuần tiểu thụ, bị thượng vạn lần cũng không đau. Hahahaha :))) *cười râm*