Cậu Bé Choàng Khăn Đỏ

Chương 20

Chương 20:
Buổi tối hôm nay thực sự rất đẹp.

Lạnh nhưng có trăng sáng ấm áp.

Trong rừng ma, lá cây liên tục tung bay. Có một con sói lớn xinh đẹp cõng trên lưng một thiếu niên khoác áo choàng đỏ. Thiếu niên nằm rạp trên lưng sói, mặt vùi vào trong bộ lông dài xám bạc, cười lớn vô cùng vui vẻ. Áo choàng đỏ tung bay như một đoá hoa lửa dưới ánh trăng.

"Đủ rồi! Đủ rồi!"

Thiếu niên vỗ vỗ lưng sói. Sói lớn hiểu ý dừng lại, hất tung Doãn Thuần lên, khéo léo đỡ lấy bằng mõm, sau đó mới thả cậu trượt xuống đất.

Doãn Thuần lười biếng nằm ườn luôn ra thảm lá dày, nụ cười trên khoé môi vẫn còn nguyên vẹn.

Sói lớn nằm xuống bên cạnh cậu, Doãn Thuần rất tự nhiên mà gối đầu lên bụng sói, bàn tay mân mê tết lông sói thành từng bím dài. Sói lớn hừ hừ hai cái, mặc kệ cậu.

"Tịnh..."

"Ử..."

"Mai hái nấm nhé? Ba mẹ thích ăn canh gà anh làm..."

Sói lớn kêu một tiếng, đồng ý.

"Tịnh."

"..."

"Em yêu anh."

Sói lớn phát cuồng liếʍ lên mặt Doãn Thuần, chọc Doãn Thuần nhột đến khóc ra.

"Ngừng ngừng! Nghiêm túc chút đi..."

Sói lớn soạt một cái nằm ra đất.

"Anh nói xem, nếu một ngày em mất đi..."

Câu còn chưa nói xong, sói lớn liền vung trảo, hất bay đống lá khô. Nhất thời cả người Doãn Thuần đều bị phủ kín. Cậu tức giận giãy dụa, leo lên người Luân Tịnh làm càn, quên luôn câu hỏi của mình vừa nãy.

Luân Tịnh chơi đùa cùng cậu, trong lòng lại thầm nói rằng.

"Tôi đi cùng em..."

___________________________

Một mùa đông nữa lại tới. Tuyết rơi rất dày, phô mai cũng rất đắt hàng.

Trong nhà có thêm Luân Tịnh, công việc đều nhẹ nhàng hơn hẳn. Ba mẹ Doãn Thuần dù có tiếc nuối, nhưng được nhìn thấy con trai hạnh phúc, hai người đã mãn nguyện rồi. Trước đây vẫn luôn sợ hãi với trí năng chỉ như đứa trẻ của cậu, khi hai người mất đi thì cậu sẽ phải sống sao đây? Nhưng bây giờ có người có đủ khả năng để chăm sóc cho con trai của họ. Họ còn gì mong muốn hơn nữa đâu.

Có người lại không thoải mái được như thế.

"Anh Thuần! Anh nếm xem bánh quy này. Em tự tay làm cho anh đấy!"

"Cảm ơn Phương Phương."

Doãn Thuần không khách khí nhận lấy bọc bánh, lại cho cô nàng một viên phô mai bọc trong túi giấy trong suốt được thắt một chiếc nơ từ dây dù nho nhỏ.

Luân Tịnh ngồi trước cửa hàng, nhìn thấy viên phô mai nhỏ ấy, mặt xoạt một cái đen xì.

Cố Phương ném cho hắn một ánh mắt thách thức, ngúng nguẩy bỏ đi.

Luân Tịnh trong lòng rủa thầm, lại nhìn bóng dáng Doãn Thuần khom lưng nhét bột bánh vào lò nướng, trong lòng càng khó chịu. Hàng ngày cứ nhìn người của mình bị tán tỉnh như thế, hắn nuốt không trôi! Đã vậy Thuần Thuần lại chẳng hề hay biết, an ủi hắn cũng không có làm!

Luân Tịnh đã mấy trăm tuổi, bây giờ lại bị một đứa nhóc mười mấy tuổi làm cho ủy khuất. Không hiểu tại sao khi bắt đầu mối quan hệ này, hắn càng ngày càng nhạy cảm, so đo, để tâm tới mấy thứ nhỏ nhặt như thế. Rất dễ kích động.

Ăn tối xong, hai người trở về căn nhà phía bên kia đường của Luân Tịnh. Vừa mới đóng cửa, Luân Tịnh đã khiêng Doãn Thuần vào phòng ngủ, đè cậu lên giường.

"Phô mai đâu?" - Luân Tịnh trừng cậu.

"Phô mai? Phô mai nào?"

Luân Tịnh hít một hơi, không muốn nói chuyện cùng cậu. Hất mặt quay đi.

Giận rồi a?

Doãn Thuần không hiểu tại sao, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, ôm lấy hông Luân Tịnh cọ cọ.

"Sao vậy sao vậy? Sói lớn không thèm nhìn mặt em. Uỷ khuất gì sao?"

Mặt Luân Tịnh nóng bừng. Thuần Thuần nhà hắn càng ngày càng ngọt mà. Nhưng mà hắn vẫn cong môi ngồi đó.

Ông đây mới không thèm nói chuyện vớ vẩn đó ra!

Doãn Thuần hiểu hắn. Cũng không cố hỏi mà trườn vào trong lòng nam nhân.

"Sói nhỏ của Thuần Thuần thật khả ái. Thuần Thuần thích nhất!"

Luân Tịnh rất không tự nhiên mà "hứ" một tiếng.

"Sói nhỏ buồn rồi nè. Để Thuần Thuần hôn hôn."

Nói xong liên nâng mặt Luân Tịnh lên, mổ một cái.

Luân Tịnh đảo đảo mắt.

"Chưa đủ!"

"Nha?"

Doãn Thuần còn đang định cười cợt hắn một hồi, nam nhân đã vội đẩy cậu ngã ra giường. Bàn tay lớn xốc áo của cậu lên.

"Dám đem phô mai của tôi tặng cho người khác! Tôi liền ăn em!"

Đêm đó đản đản của Doãn Thuần bị nhéo rất nhiều lần, bị Luân Tịnh xem thành viên phô mai nhỏ mà gặm. Cậu cũng không cố gắng chống cự, tự dâng mình lên cho Luân Tịnh ăn sạch. Nha, bị ăn cũng rất thoải mái.

Sáng hôm sau, Cố Phương bị nụ cười thân thiện của Luân Tịnh doạ đến nhảy dựng.

_____________________________

Looooool

Thế là hết truyện~

Teenfic vl, nhưng mà dù sao cũng là con mình. Sống 18 năm đã có kinh nghiệm yêu đương gì đâu, hahaha :)) Nói thật lòng thì đây không phải là bộ tâm huyết của mình, mà là bộ đồng nhân STTT cơ, vì mỗi khi đọc lại thì cứ cảm thấy buồn cười vcc. Truyện vừa sến lại vừa vô lý. Các thím nào mà đọc được đến đây là thuộc hàng ăn ngọt cực đỉnh đấy haha.

Cảm ơn đã ủng hộ truyện, cảm ơn mọi người, cảm ơnnnn~

Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại trong một tác phẩm mới <3