Chương 2:
Doãn Thuần lần đầu được đi xe ngựa, hưng phấn chạy loạn lên không dừng lại một khắc."Rầm" một cái, cả người rơi vào một vòng tay quen thuộc. Mẹ Doãn Thuần cười haha thật lớn, lôi đầu Doãn Thuần từ trong chiếc khăn quàng rộng trên tay ra ngoài. Doãn Thuần ngốc ngốc đứng một chỗ nhìn mẹ choàng áo đội mũ cho mình, ánh mắt hiếu kỳ dáo dác ngó lên trên liền thấy vành mũ đỏ tươi xinh đẹp.
Làn da trắng như tuyết, mũi nhỏ hồng hồng, tóc mái xoăn xoăn, gương mặt được ôm trọn bởi mũ áo trông thập phần khả ái. Vạt áo xoè xoè tung tăng theo từng bước chân. Dường như cảm thấy rất thú vị, Doãn Thuần xoay xoay vài vòng. Áo choàng bung xoè nở rộ như một đoá hoa giữa nền trời tuyết. Bông hoa nhỏ lao vào vòng tay mẹ, nở một nụ cười hồn nhiên thoả thích.
____________________________
Một nhà ba người lên đường. Đường đến nhà bà ngoại thật là xa. Có lẽ phải trưa mai mới tới nơi được. Khi màn đêm buông xuống, họ đã đi tới giữa rừng ma.
Đêm khuya tĩnh lặng đến lạ. Xe ngựa cô độc chạy lộc cộc lộc cộc trên con đường nhỏ, hai bên là rừng cây cao đen tối hoàn toàn che khuất ánh trăng vàng. Tiếng côn trùng xì xào xì xào. Từ xa có tiếng sói tru lên thật đáng sợ.
( Mô phật, đoạn miêu tả đem chính mình doạ sợ ha..ha..ha :> , nhưng mà đến chỗ sói tru thì cười *a: "Anh Tịnh, đêm khuya anh dẫn thuộc hạ đi phát tao cái gì đấy!" :))) )
Doãn Thuần úp mặt vào trong lòng mẹ. Cậu rất sợ bóng tối, sợ khung cảnh tĩnh lặng đến bức bách này. Cậu bị ảnh hưởng bởi hồi ức bị rơi xuống nước khi còn nhỏ. Cảm giác không thể thở được vô cùng khó chịu. Mẹ Doãn Thuần vén rèm nhìn cha cậu sau đó lại lui vào trong vỗ về cậu.
"Thuần Thuần không sợ, cha luôn ở ngoài kia bảo vệ hai mẹ con ta..."
Doãn Thuần gật gật đầu, dụi dụi vài cái vào bụng mẹ, mắt sưng đau mà thϊếp đi từ lúc nào không hay...
Trăng vàng yếu ớt cố len lỏi lại càng làm bóng đêm trở nên rõ rệt. Hộp đèn treo trước xe lắc lư cót két theo từng bước chạy của xe ngựa. Đột nhiên hai con ngựa chựng lại, bốn chân dáo dác giậm tại chỗ bất an vô cùng.
Mẹ của Doãn Thuần đỡ cậu nằm tựa vào chăn mềm, cẩn thận bước ra ngoài trấn an hai con ngựa đang hí lên sợ hãi. Cha cậu cau mày cảnh giác nhìn xung quanh. Trực giác người đi rừng của ông nhận biết được nguy hiểm cận kề, mồ hôi lạnh lăn trên má, tay cầm dây cương xiết chặt hơn.
Ông nhìn thấy đôi mắt sói lập loè từ xa. Trong lòng thầm kêu một tiếng không hay, quát khẽ bảo mẹ Doãn Thuần lên xe, vung tay thật mạnh.
Ngựa nâu đứng lên hí dài, vội vàng chạy đi. Hai người còn thức tim trong l*иg ngực đập bang bang muốn vọt cả ra ngoài. Xe ngựa phi nước đại trong bóng đêm, khẩn trương hoảng sợ như thể sắp bị màn đêm cắn nuốt. Khung cảnh quỷ dị vô cùng.
______________________________
Má ơi đúng 12 h đêm luôn áááá!!! Tui trùm chăn viết truyện sợ vãi linh hồn luôn huhuhhu.
______________________________
Không nghe thấy tiếng đuổi theo của sói nữa, hai người dần dần bình ổn lại.
Nhưng đột nhiên từ trên cây cao ba con sói lao xuống, một con đè lên cơ thể người đàn ông còn chưa kịp hét lên sợ hãi. Người phụ nữ bị lôi ra khỏi xe, đôi tay thủy chung giữ lấy tay Doãn Thuần bị kéo ra. Bà liên tục gào tên cậu gọi cậu mau chạy đi.
Doãn Thuần không hề tỉnh lại.
Một con sói lớn chậm rãi đi tới. Những con sói khác cúi thấp đầu chứng tỏ địa vị của sói lớn. Lông của nó dài lướt nhẹ trên đất có màu xám bạc ánh lên quỷ dị. Đôi mắt trắng dã hoang tàn khẽ liếc nhìn người phụ nữ. Nó không thèm để ý hai con ngựa đã đứt cương, vùi cái đầu to xù vào trong xe ngựa. Thấy con trai bị sói lớn ngậm vào miệng mang đi, người phụ nữ trực tiếp bất tỉnh.
_____________________________
Ok ok chương này ngắn thôi, tui sắp bị trí tưởng tượng hϊếp chết tư tưởng rồi đây @@
Nhớ nhấn dấu sao ở góc trái đấy nhé haha ♪