Cậu Bé Choàng Khăn Đỏ

Chương 17

Chương 17:
Trên đường đi, Doãn Thuần đã nghĩ rất nhiều thứ. Sẽ ôm lấy nam nhân, nói cho hắn biết mình yêu hắn, mong chờ được nhìn thấy cảm xúc vui vẻ trong mắt hắn.

Nhưng mà sự thật cái gì cũng không có, bởi vì sau khi đẩy ra cánh cửa lớn, lâu đài hoàn toàn lạnh tanh.

Bên trong vừa lạnh vừa tối, hoàn toàn đối lập với thế giới bên ngoài. Mùi hương ẩm mốc lại ngột ngạt, phảng phất như chưa từng có người ở vậy.

Doãn Thuần sợ hãi, vội vàng chạy lên phòng ngủ của hai người. Bên trong lại phá lệ sạch sẽ, thậm chí đồ đạc còn giữ nguyên giống y như lúc cậu rời đi, quyển sách tùy tiện lật để trên đầu giường, cây bút máy nhỏ hỏng ngòi ở đầu giường,... Thời gian như thể ngưng đọng lại hoàn toàn vậy.

Doãn Thuần sững sờ trước thềm cửa, bỗng một giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên.

"Em đã tình nguyện đến đây... Vậy thì đừng về nữa..."

____________________________

Luân Tịnh bị điên rồi...

Lần này là thực sự.

Thật vất vả để có được một thứ, trong giây lát cứ thế mất đi, mọi công sức hoá thành bọt biển.

Hắn đã nhắm mắt rất lâu, hắn hối hận. Lẽ ra từ đầu hắn không nên đưa Doãn Thuần về. Hắn nên chiếm lấy cậu, dù cho cậu có hận hắn. Hắn chỉ cần thể xác cậu thôi là đủ, không như bây giờ. Đến ánh nhìn của cậu, hắn cũng không thể có được.

Hắn muốn ăn thịt Doãn Thuần. Đem cậu dung nhập vào cơ thể. Rồi hắn lại bị chính ý nghĩ của mình doạ sợ. Hắn chui rúc trong một góc lạnh lẽo của lâu đài, hắn muốn giữ nguyên căn phòng ấm áp duy nhất của hai người. Hắn không dám bước vào, sợ thay đổi dù chỉ một hạt bụi. Cho tới khi hắn cho rằng bản thân mình đã hoàn toàn chìm vào cô đơn tăm tối, cửa lớn lại một lần nữa mở ra.

Có một tia sáng từ bên ngoài hắt vào, rất gần với mũi chân của hắn. Hắn không dám động đậy, thậm chí không dám thở, hắn sợ tia sáng đó khép lại.

Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân.

Hắn nhìn thấy một bông hoa nhỏ màu đỏ, vừa xinh đẹp vừa ấm áp. Lần này hắn không kiềm chế nữa, hắn chỉ muốn Doãn Thuần, khao khát có được cậu.