[Đồng Nhân] Sơn Tinh Thủy Tinh

Chương 4

Chương 4
"Loa loa loa loa loa! Nhà vua mở cổng hoàng cung! Kén rể cho đệ nhất công chúa Mị Nương!"

Sứ giả lan tin, người dân xôn xao, bàn tán. Cung đình được trang tỉa trang thật hoành tráng, tưng bừng.

Cổng đóng, các ứng cử viên từ nhiều nước đứng đầy sân hoàng cung, khoe khoang tài năng, địa vị và tài sản. Đẹp mã có, hoàng tử có,, tài năng địa phận có hết! Ai ai cũng tự tin, đánh bóng tên tuổi của mình. Mọi người đang so sánh, đánh giá nhau thì cánh cổng bật mở ra. Mây trắng ù vào sân, lu mờ những trang sức bằng vàng của các hoàng tử. Người ta ho khù khụ, nhìn về phía cánh cổng. Hai hình dáng bí ẩn đứng đó.

Sương mù tan, người ta bất ngờ nhìn hai nhân vật đang đứng đó. Một người to khoẻ, cơ bắp cuồn cuộn, người đó cao hơn mét 8 làn da chắc khoẻ. Nhìn vào người này, người ta cảm thấy ấm áp nhưng sợ hãi, nghĩ đến chuyện bị người đó làm gãy xương. Người kế bên thì hoàn toàn ngược lại với tên hồi nãy. Người ấy thon gọn nhưng cao ngang bằng với tên cơ bắp. Người này đẹp mỹ miều, làm xiêu lòng mấy tên hoàng tử. Nhưng khi thấy vẻ mặt của người đó, người ta lạnh sống lưng. Mặt vô cảm thật. Hắn không biểu lộ cảm xúc, liếc mắt nhìn mấy tên còn lại.

- Hai người đến trễ! Đâu được phép đi vào?!

Một tên sứ giả nói. Thủy Tinh, "mỹ nhân" của chúng ta, lườm hắn. Tên sứ giả thấy vậy, sợ quá nên im miệng luôn. Sơn Tinh nghe nói, chỉ cười để cho Thủy Tinh xử lý.

- Hoàng thượng giá lâm! Các khanh mau cuối xuống chào!

Một tên la lên. Tất cả những người có mặt quỳ xuống một chân, cuối đầu chào Hùng Vương.

- Miễn lễ. Các khanh đã đem gì, hãy hết mình thể hiện đi. Mị Nương, con đến đây nào.

Mị Nương theo lời phụ hoàng, uyển chuyển bước ra từ sau tấm màn bằng nhung vàng óng. Nàng khoác trên mình bộ lễ phục rực rỡ, tôn vẻ đẹp trong sáng, dịu dàng của nàng. Mấy tên hoàng tử huýt lên. Thấy công chúa cười mỉm, chúng đỏ mặt, mất máu.

Sơn Tinh cười nhẹ, mắt đưa quanh rồi nhắm vào Mị Nương. Thủy Tinh nheo mắt vì nắng, khoanh tay đứng nhìn từng tên tim rớt như sung rụng. Hai người đứng dưới mái cổng, nép vào bóng râm, chỗ ít bị nhìn thấy nhất.

Phần diện kiến bắt đầu. Ứng cử viên sẽ lần lượt lên giới thiệu mình và trổ tài, trổ của. Sơn Tinh và Thủy Tinh quan sát từng người một, chờ đến hết hàng. Mấy tên hồi nãy khoe khoang bị nhà vua từ chối, khóc lóc đi về, kêu ca. Mấy tên bực lên, chửi rủa bị lính canh giải đi, làm trò cười cho dân chúng.

Đến giữa trưa, Thủy Tinh nóng bức, nhìn lên trời rồi than:

- Sơn Tinh, ngươi kéo ta tới sớm quá! Nếu chúng ta đi cuối thì lúc đó rồi đến cũng được, mặc gì đến từ sáng. Chúng ta bay qua cổng được, cổng đóng thì có sao không?

Sơn Tinh mắt không rời chỗ ngồi của Hoàng thượng và Mị Nương, nói:

- Thôi nào, chịu đựng chút đi! Ngươi thừa biết ta đi sớm không phải vì giờ đóng cổng mà.

Ngoảnh đầu lại, Sơn Tinh nháy mắt, ký hiệu cho Thủy Tinh về "lý do" đó. Thủy Tinh im lặng, không nói gì nữa. Cũng vì Sơn Tinh mà hắn ở đây nên hắn chịu đựng, lẫn thể chất lẫn tinh thần.

- Nếu người thích thì chúng ta đi sớm hơn, không nhất thiết phải đi cuối. Nửa hàng rồi, chúng ta đi luôn đi, đuổi bớt cho đỡ tốn thời gian...

Sơn Tinh thông cảm cho Thủy Tinh, biết hắn từ nhỏ ở dưới nước, da rất nhạy cảm. Sau tên nhà giàu mập ú, già đầu, Sơn Tinh, Thủy Tinh cắt hàng đi tới đầu, không tỏ ra chút hối tiếc. Hai người khí chất hùng hồn, nhìn quyền quý nên vua Hùng và Mị Nương hứng khởi lên hẳn. Thấy dáng vẻ và cách xuất hiện kì lạ, Hùng Vương biết chắc rằng đây không phải là hai người bình thường (nhà vua còn thở phào nhõm vì biết hai tên này sẽ cứu mình khỏi một đống vô dụng đằng sau).

- Nhà ngươi hay lắm, biết cắt hàng, có khí chất là tốt nhưng vậy là không có phép tắc đâu nhé!

Vua Hùng cười lớn, chỉ vào Sơn Tinh Thủy Tinh. Sơn Tinh bối rối, xin lỗi ríu rít trong khi Thủy Tinh mặt than, chỉ lịch sự cuối đầu.

- Nào, hai ngươi có gì?

Sơn Tinh mạnh dạn, xung phong nói trước:

- Thưa hoàng thượng, thần là Sơn Tinh, con của Địa thần, thần núi trên cao. Thần nôn nóng gặp công chúa đã lâu. Nay được tận mắt nhìn, thật sung sướиɠ. Còn của quý, tạm thời chưa có, thần chỉ có thể trổ tài của mình mà thôi.

Vua Hùng gật đầu, ra hiệu cho Sơn Tinh bắt đầu. Sơn Thần cười mỉm, cởi bỏ vòng tay đồng, đưa cho Thủy Tinh rồi ưỡng ngực, hít thở sâu. Một giây im lặng, Sơn Tinh gồng xuống rồi đưa tay lên cao thật mạnh. Một tiếng rầm rộ vang lên, đất trời rung chuyển. Từ ngoại thành, núi mọc lên, sừng sững, cao chọc trời. Mọi người câm như hến, bất ngờ.

- Đã bảo ta là con thần thánh mà.

Sơn Tinh nhìn xuống miệng há hốc của người dân và ứng cử viên rồi cười nói. Xong việc của mình, Sơn Tinh lùi về phía sau, nhường đường cho màn của Thủy Tinh.

Thủy Thần thảy đống vòng đồng trả lại cho Sơn Tinh. Hắn lên đầu, cúi chào:

- Thưa hoàng thượng, ta là Thủy Tinh, con của Thủy Tề. Nghe danh công chúa bệ hạ, ta đã đến diện kiến, không ngờ công chúa lại đẹp đến mức này. Hoàng thượng chắc hẳn rất tự hào.

- Ha ha ha, ngươi khen quá mức rồi. Nào, trổ tài đi.

Nghe lệnh Hùng Vương, Thủy Tinh bay lên cao, đứng ở nơi gió lộng nhất, nhìn ra phía biển cả. Tập trung tuyệt đối, hắn im lặng làm cho những người dưới chân cũng hồi hộp theo. Hắn lặng lẽ giơ tay lên trời, tăng sự căng thẳng ở dưới đất, rồi, một tiếng sét xé bầu trời xuống theo tay hắn. Mưa ào tới, mây che hết sự chói chang của buổi trưa.

Cảm thấy đủ lâu, Thủy Tinh vén tóc ướt của mình ra sau tai, phẩy tay ngược lại, mây đen tan đi trả lại bầu trời lành lặn trở lại. Rồi khán giả vỗ tay rầm rộ, hô to tên Sơn Tinh Thủy Tinh. Mấy tên đằng sau biết trước kết quả của mình, khẽ rút lui.

|Còn tiếp|