Trong khi thủ ở thành Lạc Dương phồn hoa, mỗi đêm ta đều thích yên tĩnh ngồi một chỗ, chỉ làm một việc duy nhất đó chính là uống rượu. Dường như chỉ có rượu mới có thể giải hết tất cả bất an cùng phiền não của ta. Đôi khi Lâm Giai sẽ đến rũ ta ra ngoài biên ải cưỡi ngựa. Ban ngày ta lại đến tửu quán trà phường. Ban đêm sẽ đến hoa lâu uống rượu, cuộc sống hiện tại vô cùng thảnh thơi.
Nhưng thật ra chúng ta đều đang chờ đợi. Chờ một kết cục mới. Loại chờ đợi này làm chúng ta đắm mình trong men rượu để xua đi bồn chồn và lo lắng, làm cho chúng ta đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc chỉ sợ phải quay lại chiến trường nơi ta chém ngươi gϊếŧ.
Ánh trăng trong sáng như nước, ta đã say.
Chén thứ nhất, ta kính lão hán Triệu Gia, khi ta bị sốt cao ba ngày không hề thuyên giảm là y đã dùng thảo dược chữa khỏi bệnh cho ta.
Chén thứ hai, ta kính Lý Xa huynh, trong trận chiến hôm đó là y đã thay ta nhận một mũi tên trí mạng.
Chén thứ ba, ta kính Lâm lão tướng quân bởi vì ngài là một vị tướng quân nhân từ, từng cùng chúng ta bảo vệ mười sáu thôn cùng tất cả dân chúng vô tội ngoài biên ải.
Nay ba người đã cùng ta âm dương cách biệt, ta chỉ có thể ở đây kính các người một chén rượu.
Về phần chén thứ tư, hẳn là kính nàng -- Chữ Tiểu Triện, một nữ tử từng bị ta cự tuyệt. Vì cái gì cự tuyệt nàng? Là do ta không thích diện mạo của nàng? Hay do tính cách của nàng quái dị? Không phải, không phải, sự thật hoàn toàn ngược lại vì nàng mắt ngọc mày ngài, cao quý thiện lương. Trong mắt tất cả mọi người, chúng ta là một đôi kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi.
Nhưng ta đã thản nhiên cự tuyệt trước sự nhiệt tình của nàng "Chúng ta không thích hợp, ta cùng ngươi là không thể nào." Nàng lại lần nữa truy vấn ta "Vì sao lại không thể?" Ta vẫn im lặng như trước kia, bản thân y hệt một pho tượng. Ta thừa biết loại bí mật này không thể cùng nàng nói ra. Nhớ lại cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó, lúc này trí nhớ của ta có chút mơ hồ, chỉ nhớ hôm đó trời rất lạnh, nền đất phủ đầy tuyết trắng xoá, lệ của nàng tuông rơi thật nhiều.
Từ đó về sau, ta đối với việc làm bất đắc dĩ đó mà cảm thấy thất vọng về chính mình. Trên chiến trường luôn nghĩ đến cái chết. Có lẽ đây mới là an bài tốt nhất bởi vì ta muốn trốn tránh hiện thực, chết đi có thể được giải thoát.
Nhưng vì cái gì ta luôn nhớ lại những việc trong quá khứ? Vì cái gì chỉ những lúc ta ở bên cạnh nàng mới cảm thấy vui vẻ? Vì cái gì?
Mẫu thân của Chữ Tiểu Triện, Lâm phu nhân, đã qua đời nhiều năm về trước nhưng Lâm lão tướng quân đối với vong thê dụng tình quá sâu nên không hề tái giá. Lâm Giai cùng Lâm Chữ Tiểu Triện từ nhỏ đến lớn đều sống trong quân doanh. Nhiều năm chiến sự liên miên, Lâm Giai theo thời gian cũng trở thành một thiếu niên anh tuấn thần võ, y nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lâm lão tướng quân; còn Chữ Tiểu Triện lại là một viên dạ minh châu bên trong doanh trại. Tiếng cười vui vẻ cùng tiếng ca ngọt ngào của nàng luôn là thuốc giảm đau cho các tướng sĩ.
Một ngày khi đang canh gác, tay cầm trường kiếm, lưng đeo cung tiễn, ta dọc theo bên ngoài doanh trại xem xét chung quanh. Các tướng sĩ trong trướng đã sớm tiến vào mộng đẹp. Ban đêm ở vùng xa mạc hoang vu lại đặt biệt yên tĩnh. Ánh trăng chiếu xuống từng hạt cát xa xa nhìn lại giống như mặt hồ yên tĩnh ở cố hương.
Bỗng nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng kinh hô.
Lòng ta chấn động, vội vàng chạy tới phía sau núi.
Dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng đang hoảng sợ cầm một đoản kiếm, tóc tai hỗn độn, sắc mặt trắng bệch -- không phải ai khác mà chính là nàng, Lâm Chữ Tiểu Triện. Xung quanh nàng đang bị bao phủ bởi vô số ánh mắt sắc bén của hoang mạc Dã Lang!
Ta lặng lẽ lắp tên, kéo cung nhắm ngay đầu Dã Lang đầu đàn
"Ba"
Dã Lang kêu thảm một tiếng liền ngã mình xuống đất. Con sói đầu đàn đã chết, bầy sói liền như ong vỡ tổ bỏ chạy tứ tán. Ta chạy đến bên cạnh Chữ Tiểu Triện. Nàng chưa kịp kinh hô đã bị ta một tay ôm lấy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi.
---
"Người ta chỉ muốn lên núi tìm tiểu tuyết thôi!" Lâm Chữ Tiểu Triện không để ý đến Lâm lão tướng quân đang trừng mắt nhìn về phía nàng, "Người lại không chịu kêu ca ca giúp ta tìm."
"Ta không phải đáp ứng ngươi sẽ bắt một con khác cho ngươi sao?" Lâm Giai lúc này cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Một nữ hài tử trong đêm khuya lại dám cả gan một mình chạy ra sau núi, cho dù ngươi không đυ.ng phải Dã Lang, nếu gặp phải binh của Hung Nô thì phải làm sao? Cho dù may mắn không gặp Hung Nô, chẳng may rơi vào bão cát thì phải làm sao?" Y đối với muội muội thật sự vô cùng sốt ruột nên cũng quên đi cách nói chuyện nhẹ nhàng thường ngày.
"Bắt một con khác? Ca ca, ngươi không phải đã biết tiểu tuyết theo ta ở cùng một chỗ ba năm rồi sao? Nó hiện tại mất tích, ngươi không giúp ta tìm lại thì thôi, lại còn mắng ta..." Mắt Lâm Chữ Tiểu Triện ánh lên lệ quang.
"Hỗn trướng!" Lâm lão tướng quân giận dữ nói,"Cường địch đang ở trước mặt, mỗi người đều có việc phải làm! Ngươi lại muốn tướng sĩ của ta giúp ngươi tìm một con hồ ly."
"Vậy cho nên ta liền chính mình..."
"Chính mình đi tìm?" Lâm lão tướng quân không để nàng nói hết một câu đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói tiếp, "Nếu không phải y phát hiện ra ngươi, ngươi đã sớm thành bữa tối của Dã Lang!"
"Cái gì chứ!" Lâm Chữ Tiểu Triện dậm chân nói,"Nếu không phải hắn chạy tới, ta đã sớm đem toàn bộ Dã Lang gϊếŧ hết!"
"Ngươi?!" Lâm Giai nhìn nhìn nàng, gương mặt đầy nghi vấn, "Ngươi có thể gϊếŧ Dã Lang? Hừ!"
"Ta không thèm nói chuyện cùng các người, phiền chết đi được! Ta muốn nghỉ ngơi." Lâm Chữ Tiểu Triện tức giận với thái độ của phụ thân cùng huynh trưởng quay đầu chạy ra khỏi quân trướng.
"Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ, nếu ngươi không ngại ta hy vọng ngươi có thể làm thị vệ của ta."
Ta gật đầu trước ánh mắt chân thành của Lâm lão tướng quân.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm cô nương luôn tỏ ra không vui vì mất đi tiểu tuyết. Lý Xa sau khi biết chuyện một mình một người lẳng lặng chạy đến phía sau núi liên tục hai đêm liền không ngủ, rốt cục y cũng bắt được một con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết. Y lén lút để tiểu hồ ly bên trong l*иg sắt đặt ở bên ngoài trướng của Lâm cô nương.
Lý Xa là một thiếu niên rất tốt, tính tình của y lạc quan nên lúc nào trên mặt cũng lộ ra nét tươi cười. Nhưng những khi y vừa thấy Lâm cô nương mặt lại đỏ lên. Y thích Lâm Chữ Tiểu Triện, người mù cũng biết. Chỉ có điều giữa hoang mạc mờ mịt như nơi này, tuỳ thời có thể dấy lên khói lửa chiến tranh không ai đoán trước được. Các tướng sĩ cả người vĩnh viễn dính đầy cát bụi mà Lâm Chữ Tiểu Triện lại giống như tiên nữ hạ phàm, một cô nương khả ái, một hòn ngọc quý trên tay Lâm lão tướng quân. Lại có ai không thích nàng đây?
Sau khi nhận được tiểu hồ ly, Chữ Tiểu Triện cũng cảm thấy an ủi phần nào. Qua mấy ngày liền thấy nàng mang theo nó ra ngoài quân doanh chơi đùa.
"Uy! Ngươi..." Ta nghe có người gọi ta từ phía sau truyền đến. Ta quay đầu nhìn, chính là nàng, Lâm Chữ Tiểu Triện.
"Ngươi gọi ta?" Ta chỉ chỉ chính mình.
"Đúng đó, chả lẽ còn có người thứ ba ở đây sao?" Nàng thản nhiên cười với ta, nụ cười đó tựa hồ như còn sáng hơn cả ánh sao giữa bầu trời đêm.
"Có chuyện gì? ta đang ở đây tuần tra."
"Ra là vậy!" nàng bước đến bên cạnh ta, tay vẫn vuốt ve tiểu động vật trong lòng, "Buối tối hôm đó rất cám ơn người. Lúc đó không thể hướng ngươi để biểu đạt lòng biết ơn bởi vì ta không muốn bị ca ca chê cười. Ta nghĩ bây giờ nói ra còn chưa quá trễ đi!" Nàng lại nở nụ cười rực rỡ. Lúc này thì không thể nhầm lẫn được, rõ ràng nụ cười của nàng sáng hơn cả ánh sao trên trời.
Ta bất động thanh sắc trả lời, "Không cần cảm tạ ta, ta nghĩ đây là điều một binh sĩ bình thường phải làm. Trời cũng đã khuya, thỉnh Lâm tiểu thư sớm hồi trướng nghỉ ngơi đi!"