Chuyện đời Thư Hương sẽ là một đường thẳng, nếu không vì gặp Thanh Hà mà rẽ luôn vào đồng hoa sim tím rịm.
Số là sau một thời gian dài sắm vai mẹ kế độc ác, thì cuối cùng nghiệp cũng quật tới nàng. Ai kêu hại con Tấm cho cố vô chi cuối cùng nó đầu thai sao mà cong như cầu vồng, rồi chuyển đến ở cùng Lọ Lem - con người thiên hạ vẫn đồn thích lấy kim cương chơi ô ăn quan, còn Cám con bà thì không cần tình cảm của Vua nữa, mà thay vào đi ngao du đâu đó mất tích luôn. Còn nàng thì... Ha! Không con gái ghẻ làm Hoàng hậu, không con gái ruột trong cung, bị đuổi khỏi cung, bị hàng xóm xa lánh, xã hội từ bỏ, không tiền, không sắc, không tuổi trẻ, thôi thì nàng đi tự vẫn để gặp ông bà cố nội cố ngoại cho xong một kiếp người.
Mà vui ghê. Muốn tự vẫn nhưng méo có điều kiện, tiền không có mua thuốc độc hay bèo lắm là thuốc chuột, cũng không có tiền mua dao cắt tay (mà nàng cũng sợ máu nữa), ăn cho nghẹn chết thì tiền đâu mà ăn ở đó mà đòi ăn nghẹn chết, nhảy nước thì sợ sặc nước, nhảy vực thì sợ độ cao, thôi thì cuối cùng Thư Hương đành chạy ra chuồng bò nhà hàng xóm trộm đại sợi dây cột trâu đem đi treo cổ. Trong lúc trộm dây xém hú hồn bị trâu húc lòi ruột, đến khi chạy ra ngoài làng khi nhớ lại khoảnh khắc chú trâu đen thủi đen thui muốn húc mình nàng vẫn còn sợ. Nàng muốn chết, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, chết do trâu húc vừa bị người đời chửi ngu nên đi tự vẫn, còn sợ bị thiên hạ đồn là đi trộm trâu; đúng kiểu có tiếng méo có miếng như vậy nàng không thèm làm.
Cầm sợi dây được bện chắc trên tay, Thư Hương vui vẻ đi ra ngoài đồng chọn một cái cây già, tán đủ rộng, cành đủ chắc chắn nàng mới dừng lại chuẩn bị công tác treo cổ. Quy trình cụ thể nàng tính như sau: thứ nhất, cần có một sợi dây nếu muốn treo cổ bằng dây. Thứ hai, tìm một chỗ vắng người qua lại, để tự sát cũng không ai đến cắt dây cứu xuống. Thứ ba, leo lên cây, cột chặt vào cành, nghiên cứu một trăm lẻ một cách thắt dây sao cho không bị tuột giữa chừng nếu không treo cổ không chết như lại bị té chết thì sai mục đích treo cổ. Nhấn mạnh là chúng ta hướng đến mục đích treo cổ bằng dây. Thứ tư... À! Không có thứ tư nữa. Nàng vừa nhận ra mình hình như vừa không biết leo cây lại sợ độ cao, rồi sao leo lên buộc dây để treo cổ tự sát được. Muốn tự sát cũng cần kỹ năng leo cây và không sợ độ cao, muốn chết chưa bao giờ là dễ.
"Bộ giờ muốn treo cổ tự sát cũng khó vậy đó hả trời ơi! Huhuhu! Tôi khổ quá mà trời ơi!", Thư Hương gục xuống ôm dây thừng bật khóc. Một lão nương gần bốn mươi tuổi, không quá già, vẫn có nét đẹp lão cùng đường nét kiêu ngạo trong đôi mắt và chiếc mũi cao thẳng, dù nói thế nào ngồi khóc vẫn trông rất chọc người khác cười vào mặt nàng.
"Sao con khóc?", giọng ai trong không gian, vang vang đầy hiền dịu, lại có chút như trêu chọc.
"Thích thì khóc, thân đâu mà hỏi", Thư Hương xéo xắt đáp. Nàng hiện tại vẫn đang chấm chấm nước mắt đầy thương tâm, nhưng thói quen xéo xắt đã ăn vào máu thì nơi đâu, hoàn cảnh nào nàng vẫn xéo xắt được nhá.
"Thư Hương! Ngươi càng lúc càng ngon ra rồi đó", giọng người kia đầy sự không vui và châm biếm nói.
Thư Hương bị gọi thẳng tên, cảm thấy giọng nói kia cũng rất quen liền ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thầm cả kinh kêu lên, "Thanh Hà!". Nàng dụi mắt lại nhìn thêm mấy lần nữa, quả nhiên là Thanh Hà không sai, nàng ta chuẩn xác là vợ trước của ông chồng quá cố của nàng, tức là nàng ta chuẩn xác là mẹ của Tấm luôn. Nhưng nàng ta cũng chết lâu rồi mà, mà nhìn kỹ hình như nàng ta đang ở không trung lơ lửng, nửa người trên hiện nửa người dưới ẩn, càng nhìn càng chướng mắt. "Chết rồi mà, hiện về chi không biết. Đã vậy còn kêu kêu, chắc mình có thân nhau à!", nàng tỏ rõ khó chịu nói.
"Ta vì ai mà không đầu thai được mà ở đó còn tỏ ra vô tội xéo xắt vậy hả?", Thanh Hà cười nhíu mày, bộ dáng càng nhìn càng rõ nàng đang vô cùng không vui, nói thẳng ra là vô cùng khó chịu nữa là đằng khác. Ai kêu nàng từ nhỏ đến lớn chưa ai dám xéo xắt trước mặt nàng, còn con người tên Thư Hương kia lại liên tục thích chọc giận nàng, đã vậy còn ngược đãi con gái nàng nữa. Đúng là hận không thể chính mình cắn chết nàng ta mà.
"Ai biết được. Thư Hương đây cũng không nghiệp tích đầy như Thanh Hà ngươi. Người gì đâu chỉ biết giựt tình lang của người khác!", Thư Hương cố tình khích bác nói. Nàng bộ dáng đáng thương khóc lóc cũng bay đâu mất, tự tiện nghênh ngang khoanh tay ngang ngực, mắt kiêu ngạo hướng Thanh Hà cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra mặt.
"Ta không cướp. Chẳng phải là chính ngươi nên xem lại sức hấp dẫn của mình sao?", Thanh Hà cười nhếch mép kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngược lại. Nàng cùng Thư Hương chính là vậy, từ khi còn nhỏ chính là gặp nhau liền ầm ĩ cãi nhau, sau này lớn lên cũng là vậy. Chỉ khi nàng thành thân với cha của Tấm thì chuyện ấy mới chấm dứt, nhưng không phải là cả hai tự thu liễm lại, mà ngược lại chính là chưa từng gặp lại nhau nên nhiều năm cũng không thể cãi nhau như còn trẻ. Thế sự khó lường, không ngờ sau nhiều năm nàng cũng không còn trên đời nữa, đối phương vẫn cứ thế đi lại giữa nhân gian, trùng hợp sao duyên phận như vậy dây dưa, lần nữa cùng nhau cãi ầm ĩ một trận. Thật khiến người ta vô cùng hoài niệm cùng giận đến tức cười mà.
"Ờ! Cũng đâu như ngươi chỉ giỏi dùng mưu để cướp đồ của kẻ khác. Trơ trẽn đến mức chết vẫn không hết trơ trẽn. Ta khinh!", Thư Hương làm động tác như phỉ nhổ, ngữ điệu xem thường nói. Nàng thật ra năm đó luôn luôn cùng Thanh Hà cãi nhau riết thành nghiện, liền ngày nào không cãi nhau là ăn không ngon. Sau đó nàng của năm mười bảy tuổi liền lần đầu thích một người. Là lần đầu thích nên sớm chiều tương thân, sau đó cũng ít gặp kẻ không đội trời chung kia, cũng không còn nhiều những cuộc ầm ĩ, thay vào là những buổi hẹn lứa đôi cùng tình lang. Thậm chí khi ấy cũng từng nghĩ bản thân nên trưởng thành và không cãi nhau ầm ĩ nữa, nhưng thế nào sau cùng đối phương lại cùng tình lang của nàng thành thân với nhau. Cảm giác bị phản bội khi ấy so với dùng dao cắt thịt nàng còn đau đớn hơn vạn lần. Nàng của sau đó cũng tự mình cùng gia đình rời đi, không gặp lại kẻ phản bội cùng kẻ trơ trẽn kia, lòng cũng nuôi đủ hận thù để hai năm sau quay lại, nhưng kết quả nàng ta đã đi trước nàng một bước. Sự hụt hẫng khi ấy làm nàng nhói đến tận xương tủy, sau này vẫn mãi không quên, nên đem oán hận ném lên người Tấm, bây giờ gặp lại cãi lại như ngày xưa cảm tưởng đúng là vừa giận vừa thật buồn cười khó hiểu.
"Hứ! Giỏi thì quay ngược thời gian đi cướp lại. Còn bây giờ ngươi chưa giúp ta siêu thoát ngươi đừng mong được chết. Dù ngươi nhảy sông, treo cổ, cắt mạch, mổ bụng, tự thiêu hay vân vân mây mây gì nữa ta cũng không để ngươi chết được, chính là ngươi muốn chết lần nào ta liền cứu lần nấy", Thanh Hà nghiêm túc đe dọa, nàng cơ bản chính là nghiêm túc không cho Thư Hương tự vẫn thành công. Nàng nhiều năm như vậy đã không cùng kẻ này sớm chiều ầm ĩ bây giờ có dịp rồi dễ gì nhanh vậy mà cho xong mọi thứ.
"Ngươi... Trần Thị Thanh Hà!", Thư Hương tức giận hét thẳng đầy đủ họ tên của Thanh Hà. Mỗi lần chính là cái tên đầy đủ họ tên này làm nàng oán hận nhất. Cớ gì nàng ta gia đình nho học cao quý liền có đầy đủ họ tên, còn chính mình thuộc gia đình đồ tề chỉ có tên không họ. Dù ông nội nàng đặt cho nàng cái tên hay đến đâu thì cái không có họ kia vẫn là nhắc nàng về thân phận mình so với họ Trần kia thấp hèn hơn. Từ nhỏ đến lớn là vậy, cứ nghĩ đến liền tự mình muốn ủy khuất, trách chính mình kiếp này đầu thai quá sai, kiếp sau sẽ bớt sai hơn và khôn hơn.
"Ân! Tỷ tỷ đây, Hương Hương bé cưng, gọi gì?", Thanh Hà giọng khinh khỉnh đáp. Nàng cơ bản chính là đang muốn chọc cho Thư Hương nổi điên. Ai kêu năm đó liền vì một tình lang mà suốt ngày không thèm cãi nhau với nàng, nàng quyết tâm lần này tranh thủ chọc cho đứa nhóc Hương Hương năm nào nhỏ hơn nàng bốn tuổi suốt ngày hướng nàng xù lông nhím tức chết. Bất quá, nàng thừa nhận nàng vô cùng thích cảm giác này, vẫn hơn nhìn nàng ta suốt ngày suy tính. Chung quy cộc tính và xéo xắt vô hại như hiện tại vẫn tốt nhất.