Lọ Lem biết Cám là ai từ bạn mình.
"Cô không yêu chị ta à?", Cám hỏi. Lúc này đây cô đang đứng trước Lọ Lem.
"Yêu? Đương nhiên không chỉ yêu. Mà tôi còn có cả thương nữa...", Lọ Lem hơi rung rung rồi, nhưng sao môi vẫn cứ cười.
"Vậy tại sao lại cho Vua tìm được chị ấy? Cô là M hả?".
"Vì tôi không muốn giành thứ không thuộc sở hữu của mình. Vậy còn cô? Cô không phải vì Vua mà gϊếŧ cả chị mình sao?".
Cám cười chua chát, "Tôi thương chứ, tôi yêu lắm chứ. Nhưng đáng tiếc vốn không dành cho tôi. Tôi bỏ cuộc từ những ngày đầu nhập cung thay chị Tấm rồi. Nhưng gϊếŧ người nghiện đấy! Chị ta cứ lịch kiếp, tôi cứ gϊếŧ. Vốn dĩ rình thấy quả thị rơi vào tay cô, chắc nịch sẽ lâu hơn nữa chị ta sẽ về, hoặc không về. Nhưng người tính cũng không bằng trời sắp".
"Cô đáng thương lắm!".
"Cảm ơn!".
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tấm vừa thức dậy còn chưa kịp đáng răng nữa, đã thấy nhà cửa tươm tất, đoán biết Lọ Lem đi làm sớm. Xong giờ này về là do bỏ quên đồ chăng. Cô không đoán có khách khác vì bình thường họ rất ít cho ai vào nhà.
"Cô bỏ quên đồ gì à? Đồ hậu đậu mà!", Tấm ghẹo trong lúc đang mở cửa. Nhưng người trước mặt không là Lọ Lem, là Vua, là người cô mong chờ được gặp lại. Thế nhưng hiện tại người trước mặt lại khiến cô cảm thấy xa cách vạn dặm, cảm giác sắp có lại những thứ thuộc về mình khiến cô muốn rơi lệ. Lệ vui chăng?
"Ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi Tấm!", Vua ôm Tấm. "Đi, cùng về nhà. Ta sẽ không để mất nàng lần nữa".
"Sao người tìm được thϊếp?", Tấm ôm Vua lòng trống rỗng.
Vua thành thật đáp, "Là do cô gái bán hang nước, có mái tóc lạ và đôi mắt lạ chỉ đường cho ta tìm nàng".
Tấm lập tức hiểu chính Lọ Lem vẽ đường cho hươu chạy, dẫn hướng Vua tìm được nàng, lòng nàng như có một nhát dao đâm vào. Tại sao chứ? Đáng lẽ nên vui vì Lọ Lem giúp đỡ thì lòng mình lại đau chứ? Cái cảm giác như bị phản bội này là sao? Nó khó chịu quá!, tâm cô gào thét dữ dội.
Vua rời cái ôm để nhìn kỹ mặt cô gái mà hắn ngày đêm nhớ mong. "Sao lại khóc? Sao nàng lại khóc? Có phải nàng không khỏe không? Ta dẫn nàng đi xem Ngự y, đừng khóc mà!", hắn đau lòng nói.
Tấm đưa tay lên mặt và xác nhận rằng mình đang thật sự khóc. Cô khóc vì sao, vì sao cô khóc, tại sao, tại sao lại vậy, tại sao lại thế? Lòng cô là một mớ hỗn độn.
Vua lúc này lo lắng nàng bị bệnh, hay bị đau chỗ nào nên liền dắt tay nàng đi, ý muốn dẫn nàng về cung để cho Ngự y xem, cũng như không muốn nàng lưu lạc chịu khổ thêm. Ngay lúc tiến đến chuẩn bị lên ngựa để cùng Vua cưỡi về thì Tấm cuối cùng cũng hiểu, nàng giựt tay khỏi tay Vua.
Vua nhìn Tấm với ánh mắt kinh ngạc, chấn động.
"Thϊếp cuối cùng đã hiểu. Thϊếp thật sự đã hiểu rồi".
"Nàng đừng làm ta sợ. Mau theo ta về, nàng Tấm của ta!", Vua đưa tay bắt lấy tay Tấm.
Tấm lần nữa lại giựt ra. Cô cuối đầu nhận lỗi. Cô nói, "Thϊếp xin lỗi! Nhưng người đến muộn rồi. Tấm của người, Hoàng hậu của người đã chết rồi!". Cô nói xong không đợi Vua đáp liền chạy đi, cô chạy về phía chỗ hàng nước. Đến nơi lúc này Lọ Lem đang đứng đối diện Cám nhưng cả hai không nhìn nhau.
Cám nhận ra Tấm đến liền giơ tay chào, "Chị gái khác mẹ đã lâu không gặp!".
Lọ Lem chú ý lời Cám nói, nhìn sang thì thấy Tấm. Tấm mặc kệ Cám là ai, hay hận thù của mình thế nào, giờ phút này cô chỉ biết lao về phía Lọ Lem như con thiêu thân.
Trong lúc Lọ Lem còn đang muốn biết mình tỉnh hay đang mơ thì Tấm đã cắn mạnh vào vai cô, mắng, "Đồ khó ưa! Bộ cô ghét tôi đến vậy hả? Bộ cô muốn tống khứ tôi về với Vua vậy hả? Cô đồ khó ưa! Tôi thích, tôi yêu, tôi thương cô mất rồi, chịu trách nhiệm đi đồ ngốc! Tôi ghét cô!". Cô đem mọi uất ức dồn vào hàm cắn mạnh đối phương.
Lọ Lem bị cắn đau muốn xỉu, nhưng những lời tỏ tình của Tấm chuẩn xác làm băng gạc, làm thuốc đỏ, thuốc giải đau, thuốc ngừa chó dại sát vào da cô, cô yên tâm mình sẽ không bị cắn đến chết hay mắc bệnh dại, mà còn có thêm một bà xã đáng yêu thích cắn.
"Sao không nói gì đi? Tôi thích cô đó! Nói gì đi!", Tấm uất ức hét và cắn thêm vài chỗ nữa thay vì một chỗ trên vai Lọ Lem.
"Tôi cũng thích Tấm", Lọ Lem dịu dàng, ôn nhu tỏ lòng mình. "Tôi không biết như thế nào liền thích Tấm, thích xéo xắt với Tấm, thích nấu ăn cho Tấm, thích mua sữa chocolate cho Tấm, thích nhìn Tấm ngơ ngơ quậy phá khiến tôi bỏ tiền ra sửa. Tôi nhận ra tôi thích tất cả, rồi dần dà thành yêu và thương từ lúc nào không hay...".
"Vậy sao chỉ đường? Hả hả!".
"Tại vì tôi nghĩ Tấm thuộc về người đó, Tấm muốn quay về, nên tôi tác hợp, vẽ đường hươu chạy. Dù lúc đầu có cố tình chỉ sai nhẹ. Haha!", Lọ Lem cười ngố. Đây là lần đầu cô cười kiểu này.
"Vậy sao không đấu tranh?".
"Vì không là của mình, tôi không muốn đấu tranh để trở thành sự lựa chọn. Tôi muốn Tấm yêu tôi trong tiềm thức, lẫn con tim mà không cần so đo tôi hay Vua tốt hơn".
Tấm lúc này mới buông hàm, nhìn thẳng Lọ Lem, "Ngày hôm đó tôi là quả thị, là cô nói về với cô cô sẽ bảo hộ tôi".
"Vậy á! Tôi còn tưởng Tấm là trộm ăn nó rồi cơ", Lọ Lem cười, nụ cười đáng yêu đã mất theo mẹ cô từ rất lâu.
"Đồ ngốc! Đồ thích vu oan!", Tấm mắng.
"Xin lỗi đi mà bà xã đại nhân!".
"Ê ê! Ai bà xã mấy người?".
"Ai ta, ai ta?", Lọ Lem cười thiếu đạo đức nhìn Tấm.
"Ủa, không công làm vợ mấy người chắc!".
Lọ Lem cười hiểu ý. Cô kéo Tấm vào một nụ hôn sâu.
Tấm đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, hai tay rất tự giác quấn chặt lấy người thương.
Ở trên cây thị xa xa Bụt và Tiên cầm ống nhòm quan sát thấy đôi trẻ cuối cùng cũng về bên nhau mỉm cười cụng ống nhòm.
Bụt nói, "Giờ chỉ cần chờ đêm nay làm biết ai thắng trong cuộc cược công thụ rồi!".
Tiên cười nhìn Bụt thách thức. Xác nhận là đêm nay cả hai sẽ leo nóc nhà nhìn gia đình người ta động phòng.
Còn Cám, cô đã gặp Vua ở con đường về. Vua ngỏ ý muốn thử một lần xem có tình cảm với cô không nhưng thứ nhận được lại là một câu từ cô trước khi cô bỏ đi, "Ngài có biết trên đời này có hay cái không. Một, là không có được. Hai, là mất đi. Cái thứ nhất thϊếp xin nhận, cái thứ hai xin nhường ngài".
Còn với anh thi vệ đa tình, người hôm đó đã tiễn cô ra bến thuyền, cũng là người luôn đi sau cô trong những tháng ngày dài đăng đẵng. Cô gửi anh lời cảm ơn và nói, "Thϊếp biết chàng yêu thϊếp, thϊếp cảm ơn. Chàng rất tốt, nhưng tiếc thay vốn dĩ sinh ra trên đời này ta không được xếp đặt để yêu người tốt. Chào chàng!".
Chàng thị vệ đa tình nhìn theo bóng con thuyền Cám trôi xa, giữa dòng nước trong xanh, khuất dần rồi biến mất.
Còn về vụ cá cược của Tiên và Bụt, thật tiếc không thể phân thắng bại, do cả hai cứ rình nên Tấm và Lọ Lem đành nén lòng "nhịn ăn"...