Ăn Sói

Chương 2

-công chúa...Phùng Tiểu Thư ngất rồi, những viết thương không ngừng chảy máu...công chúa ...

Họa Bì bế bổng Tiểu Như lên rồi quay ra phía cửa

-Ả ta là công chúa của một vương quốc, gia đình ả từng thân thiết với Tống vương, thật to gan khi dám dùng hình hung với Ả. Hừ, sáng mai nếu ả có mệnh hệ nào, đầu các ngươi sẽ lìa khỏi cổ.

Ánh mắt thú săn mồi vừa được tung ra, cả đám người kia run sợ chẳng dám thở, bế Tiểu Như trên tay, cơ thể lạnh ngắc khiến nàng không ngừng lo lắng, đã gọi thái y rồi đã bốc thuốc cho cô, nhưng cơ thể lại bị sây sát quá nhiều, nếu không chăm kỷ thì sẽ bị nhiểm trùng. Nàng cởi bỏ chiếc áo thường dân trên người cô và lau những vết bẩn, đôi môi đỏ hồng ngày nào đã tái nhợt hẳn đi, khẻ lau nhẹ những vết thương và băng lại. tim nàng không thôi nhói lên đau đớn. đắp chăn cho cô, nàng đặt bàn tay nóng lên gương mặt lạnh ngắc.

-Tiểu Như... nàng thật ngốc, cố chịu nhé, một chút nữa thôi...nàng sẽ gϊếŧ được ta mà.

Cơ thể nhỏ bé đau rát dần cựa mình. Tiểu Như đã thức nhưng lại nằm trên chiếc giường bông mềm ấm áp, hôm qua nàng rời khỏi phòng Họa Bì thì định vào thăm cha, không ngờ lại bị bắt và hành hạ đến mức ngất đi, cơ mà đây là phòng ai? Cái mùi hương hoa hồng này, quen lắm... một cô gái với mái tóc đen láy đang nằm gục đầu bên giường. cô biết đó là ai, đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười dịu dàng, đặt tay lên mái tóc đen vuốt nhẹ.

-um...

Nàng dụi đầu tỉnh giấc khiến Tiểu Như vội rụt tay lại.

-ah...nàng tĩnh rồi à? Còn đau không?

Dụi mắt nàng hỏi thăm. Cô chỉ im lặng kéo chăn lên chặn mũi, à ra là đang ngại.

-để ta gọi người làm chút gì đó cho em ăn.

Bàn tay nhỏ kéo vội vạc áo của Họa Bì công chúa, gương mặt đỏ ửng ngẩn lên nhìn nàng. Đôi mắt đó làm Họa Bì nhà ta có chút xuyến xao, trời ạ, trái tim nàng còn phải kìm nén bao nhiêu để không thôi cái xúc cảm ôm cô gái trước mặt vào lòng đây.

-sao hả?

-ta...có thể...đi gặp cha ta...không?

Đôi môi mấp máy nhỏ nhẹ, bở đêm qua bị đánh nên còn hơi đau, ngồi xuống bên cạnh giường.

-sau khi nàng ăn chút gì và uống thuốc.

Rút bàn tay nhỏ lại, Tiểu Như gật đầu nhẹ rồi được nàng dìu nằm xuống đệm, dù cho có ghét cay ghét đắng Họa Bì nhưng cái cảm giác mà Tiểu Như dành cho ả cũng không nhỏ. Cô thích nàng lắm, thích đến nỗi không diễn tả bằng lời được, nhưng...sợ. sợ hai gia tộc đang đối nghịch, sợ rằng sẽ bị ghét bõ, và cái sợ hơn nữa là...sợ nàng không yêu cô. Cứ ôm mãi cái tình cảm âm thầm này thì đến chẳng bao lâu nữa cô se không thể kiểm soát được du͙© vọиɠ nữa mất.

Bát cháo trắng được đem lên và bày gọn trên chiếc mâm nhỏ, cô giành lấy tự ăn nhanh gọn lẹ, cũng phải, ăn cho nhanh còn đi gặp cha với mọi người nữa. đưa chén cháo trắng trống trơn trước mặt nàng, cô trừng mắt

-xong! Mau đưa ta đi gặp cha.

Họa Bì thở dài rồi bế bổng cô lên, chẳng dám chống cự vì nếu cô la lớn thì Họa Bì có thể không cho cô đi nữa, phần còn lại thì chân đau nên làm nũng một xíu. Đến phòng ngục tù hôi thối, mọi tên lính canh nhìn chằm chằm, vì sao một công chúa đại vương triều lại đi bế con của kẻ thù thế kia? Ai cũng trố mắt nhìn điều kỳ lạ kia.

-Phụ Vương!!!

Vừa thấy Phùng Vương ngồi trên chiếc ghế vàng nhỏ cô liền nhảy xuống mặc cho vết thương còn đau nhói dưới chân.

-Tiểu Như ...

-Phụ Vương...người có khỏe không? Trong này có ai ngược đãi người không? Phụ Vương...

Đưa đôi tay chai sần vuốt mái tóc con gái mình, Phùng Vương nở nụ cười hiền trên gương mặt. cô chưa gì đã nấc lên khóc.

-thôi nào Tiểu Như, ta vẫn ổn mà, nhờ có Tống công chúa mà chúng ta...khụ khụ...

Khi thấy ánh mắt chau lại của Họa Bì, Phùng Vương liền sửa lại câu nói của mình.

-nhờ??? phụ vương? Người nói vậy là sao?

-ừm...không sao đâu hài nhi...chúng ta sắp được đoàn tụ rồi con à...

-Tiểu Như...giờ thăm ngục có giới hạn, nàng là con gái kẻ thù, ta không thể để nàng gặp họ lâu được, chúng ta mau đi...

Họa Bì nói từ phía sau, nếu chần chừ có thể cô sẽ bị bắt, còn luyến tiếc về cha, nên cô không muốn đi.

-Tiểu Như ngoan nào con...mau đi.

Phùng Vương hối con gái, cuối cùng thì cô cũng chịu theo Họa Bì ra ngoài, căn phòng của Họa Bì vừa được đóng, nàng đang giữ con gái kẻ thù nên chuyện xoi mói bên ngoài là không tránh được, không may đến tai của Cửu Ma Ma, vυ' nuôi từ nhỏ của Họa Bì, bà nổi tiếng là nghiêm khắc và ranh ma, ngay từ lúc rất nhỏ tuổi đã vào cung làm việc và thân với nữ vương, sau đó thì được phong làm ma ma, Cửu Ma Ma là một người quỷ quyệt, hung dữ, bà sẽ tìm những đường lối chính xác để đưa vương quốc đến thời thống trị, bà làm tất cả vì Vương Nữ đời đầu tức hoàng thái hậu của Họa Bì. Tuyệt mực trung thành, bà rất ghét ai tranh giành thuộc địa của Tống Vương.

Khi nghe tin Họa Bì đang giữ con của kẻ thù mà không nhốt vào lao ngục, từ quê nhà xa xôi bà tức tốc lên triều đình bắt Họa Bì hỏi tội. với một tâm trạng không hề vui, bà xông vào cung và hỏi ngay Nữ Vương.

-Lâu ngày không gặp Vương Nữ...

-Cửu Ma Ma, sao người lại đến và lúc này?

-xin thứ lỗi vì sự đường đột của già. Nhưng xin người hãy cho gọi Bì nhi, già có chuyện cần giải quyết.

-chuyện này...

-Vương Nữ...chuyện này là chuyện quốc gia đại sự, có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Tống vương ...

-không cần gọi...con đến đây.

Họa Bì đã đến trước đại sảnh quỳ trước bục.

-Bì Nhi đến để nghe Cửu Ma Ma hỏi tội.

Cửu Ma Ma rút từ tay áo ra chiếc roi vàng mà lúc thiên hoàng còn sống trao cho, đến cả Vương Nữ cũng không dám cải lại.

-nhân danh thiên hoàng Tống gia. Ta hỏi tội con Bì Nhi...con biết tội của mình là gì không?

-con biết. tội chứa chấp kẻ thù.

Vυ't...tiếng roi vun ra từ phía Cửu ma ma xuyên tạc chiếc tà áo mỏng manh của nàng.

-đường đường là một công chúa lại chứa chấp kẻ thù... chuyện này truyền tai ra ngoài, thể diện vương nữ còn đâu? Mặt nào nhìn bàn dân thiên hạ? thất lễ...Bì Nhi, con có chịu nhận tội không?

-con không có tội, chứa chấp gia đình thì có gì là s...um...

Tiếng roi lại vυ't lên máu liền tứa ra trên tay nàng, chẳng ai dám nhìn, đến cả vương nữ đứng ngồi cũng không yên nhưng chẳng thể làm gì được cả.

-hỗn xược...dám gọi kẻ thù là gia đình...già đã lâu không dạy dỗ chỉ tưởng con đã trưởng thành...hừ...

Tiếng roi quất liên tục không ngừng, chỉ đến khi tà áo trắng tứa máu đỏ thẩm Ma Ma mới chịu dừng lại, nàng vẫn ngồi yên chịu đau.

-hừ. hôm nay tới đây, ngày mai ta sẽ trừng trị con thỏa đáng.

Họa Bì chống chân đứng lên, bàn chân tê rời, từng bước đi là những giọt máu rơi xuống đất, Họa Bì lui về phòng với thân thể rã rời. vừa mở cửa, con nhỏ kia đã xông đến mặt mày hầm hầm mắng.

-Tống Họa Bì ...cuối cùng ngươi cũng chịu về, ngươi dám bỏ ta lại...Họa Bì ...ngươi...sao thế...này...đừng có ngất này...

Gục ngay khi vừa chạm được vào bờ vai Tiểu Như , nàng gục xuống đất làm Tiểu Như hoảng lên...Họa Bì ...người đã tống giam cả gia đình cô vào ngục, kẻ thù của cô đang ở dưới và trong thế bị động, cô có thể rút dao ra và đâm chết con người này, nhưng sao lại không thể? Tình cảm cô dành cho nàng đã lụy nhiều rồi hay sao?...đành kéo Họa Bì lên giường, dùng khăn nóng lau từng vết thương ở tay...nhưng bộ y phục tả tơi khiến khó khăn nên cô quyết định cởi y phục của Họa Bì ra. Tà áo dài vừa được cải, chỉ còn bộ yếm đen bên trong bó sát cơ thể như đồ lót, đỏ mặt trước đường cong sắc sảo của Họa Bì nhưng Tiểu Như củng cố gắn bôi thuốc càng nhanh càng tốt.

-ngươi đã bị gì mà thành ra nông nổi vậy hả...

Cô mím chặc đôi môi rồi dùng vải băng lại vết thương cho nó. Đắp hờ chiếc mền rồi liều mạng ra ngoài, đυ.ng phải cô hầu nhút nhát hôm qua mở trói cho cô. cả hai gặp nhau ngại ngùng