Thúy Kiều Là Của Chung

Chương 57

Chương 56: Bạch Y Quỷ Nữ dưới Nại Hà Giang
Dòng huyết đỏ rực tràn ra sau bao nhiêu vết cắt, cánh cửa căn phòng ấy khóa chặt, bên trong căn phòng tối mù lạnh lẽo, thân ảnh nữ nhân ấy ngồi dưới góc, con giao nhỏ với hàng chục vết đâm vào cơ thể. Giác Duyên tự sát, nàng cầm con dao nhỏ đâm lên từng mạch máu của bản thân, toàn thân ê ẩm đau nhưng chẳng thể cử động được nữa. Gương mặt nở nụ cười tang thương xót xa mà môi vẫn không một tiếng than khóc, kêu la. Máu vẫn tràn ra thấm ướt một thân y phục xám ướt vì ngấm mưa. Giác Duyên lại cười, nàng ngẩng mặt lên nhìn bức họa của Đạm Tiên, giơ tay muốn chạm lấy gương mặt mờ nhạt trong mắt.

Sự đau đớn bắt đầu lan ra khắp cơ thể, Giác Duyên chịu không nổi nữa rồi, không phải nàng đau vì vết thương. Nàng đau vì mỗi lần nhớ đến gương mặt ái nhân của mình thì lại không kìm được nước mắt, nàng nhớ đến giọng nói ngọt ngào với những bài hát bi ai. Nàng yêu người, nàng muốn cùng người. Nhỡ đâu Đạm Tiên, ái nhân của nàng chờ nàng dưới cầu Nại Hà thì sao? Biết đâu nàng ấy chờ nàng cùng nhau uống canh Mạnh Bà. Giác Duyên đã muốn tự sát cùng nhau đi với nàng ấy từ lâu lắm rồi nhưng lại nghĩ rằng nàng ấy có vui khi biết bản thân làm vậy không?

Giác Duyên lần này muốn tự sát, lý do chỉ là nàng nhớ người ấy đến điên rồi, nhớ đến nỗi một nữ nhân nàng ấy cứu có vương vấn tức khí của ái nhân liền động tâm. Nàng không được như vậy, nàng muốn yêu thương, nàng muốn được yêu thương, chỉ một mình Đạm Tiên. Phải, chỉ một mình đạm tiên.

Đạm Tiên điên cuồng hét lên ngăn cản, nhưng biết nàng chẳng thể nghe. Đạm Tiên lại đi tìm Vương Thúy Kiều. Nàng ấy đã xuống núi cùng mấy sư ni khác để mua lương khô. Không tìm thấy. Ái nhân nàng đang tự sát. Lại không thể làm gì, đời hành hạ nàng như thế nào nàng cũng chịu. Đừng bắt ái nhân của nàng xuống gặp U Diêm đế được không.

.....

Cảnh dưới địa ngục u ám đến rợn người, chỉ thấy xung quanh một màu đen đỏ của dung nham hừng hực lửa. Phía xa thì trăm ngàn dòng người mang tấm khăn trắng và lê từng bước chân đi về phía con sông đỏ huyết. Giác Duyên thân vẫn mang y xám ngồi yên trên đất, phía trước, nàng nhìn thấy tấm bia mộ rất lớn khắc chữ "Nại Hà Giang" bên bờ có một nữ nhi cầm đàn tấu nhạc, phía trước mặt nữ nhi đó từng người dừng lại một chút rồi lặng lẽ bước xuống sông. Giác Duyên vô thức tìm kiếm thử bóng dáng quen thuộc có ở đây không, nàng tìm rất lâu nhưng đôi chân vẫn không thể đứng lên mà đi được. Nữ bạch y cầm đàn từ Nại Hà Giang đi đến ngồi trước mặt của Giác Duyên, ngắm nhìn nàng từng chút rồi thốt lên câu nói nhẹ nhàng du dương.

-Hai ngươi, đem nữ nhân này đi.

Liền lập tức hai con cẩu ba đầu trông dữ tợn đến bên cạnh Giác Duyên, không được, nàng không thể đi, nàng còn phải tìm ái nhân của mình, các người không thể ép nàng uống canh, không thể ép nàng quên đi mọi chuyện, dù có chết cũng phải cho vong hồn nàng tìm được ái nhân.

-Ta không muốn, ta không muốn, ta không muốn đi qua cầu... ta không muốn uống canh...Ta còn phải tìm Đạm Tiên...

Bị hai con cẩu lớn kéo đi, Giác Duyên khóc lóc đau khổ. Nữ nhi kia bảo dừng lại, một thân y trắng lạnh lùng đứng trước mặt của Giác Duyên, đưa đôi mày đẹp khẻ chau lại.

-Con mắt của ngươi bị gì thế? Nhìn xem phía kia có cây cầu nào không mà đòi qua cầu. Với lại bổn cô nương không có tài cán nấu canh như Mạnh tỷ tỷ, bổn cô nương là Bạch Y quỷ nữ, người canh giữ Nại Hà Giang. Ngươi thế nào lại đòi uống canh rồi qua cầu. Nơi đó để luân hồi chuyển kiếp, bản thân ngươi chưa có chết, chỉ là ba hồn của ngươi lạc xuống đây, chín vía còn lại đang bị ai đó giữ lại ở trần thế. Những kẻ ở đây đều là chết tạm thời. Như kẻ đó là vì phụ mẫu ngăn cấm mà uống thuốc tự vẫn và được cứu, người kia thì cùng ái nhân nhảy sông tự vẫn và một kẻ xuống tần dưới chuẩn bị đầu thai. Phàm nhân các ngươi là một lũ ngu dốt, yêu đương kéo nhau cùng chết để rồi bỏ lại ái nhân một mình đau khổ. Còn ngươi, bản thân là nữ nhi, lại đi tàn phá cơ thể đến trông như ngạ quỷ. Nếu ái nhân ngươi trông thấy, nàng ấy sẽ vui? Ngưng làm chuyện dư thừa.

Bạch Y Quỹ Nữ đưa ánh mắt không vui nhìn mặt ngố Giác Duyên, quả thật nơi này trông u ám, nhưng một phần nào đó cũng thanh tĩnh nhẹ nhàng. Đây quả thật không phải là cầu Nại Hà, đây là Sông Nại Hà. Những kẻ vong hồn lưu lạc chờ cứu sống. Nếu sống thì hồn đi xuống sông thì sẽ biến mất, chết thì hồn chìm xuống sông là xuống gặp U Diêm Minh Đế để phán tội, rồi trải qua rửa tội sau đó mới đi gặp tuyệt ngục nữ nhân Mạnh Tỷ Tỷ xinh đẹp nhất nhì Âm Phủ. Sau đó uống chén canh lãnh đạm thơm ngon rồi mới bỏ lại tất cả trở về hình hài mới.

Giác Duyên không thể đi vì nàng đau đến chân bại liệt, hai cẩu ba đầu kéo nàng đến sông nghe đàn phán xét.

Bạch Y quỷ nữ ngồi đó, đàn cầm buông từng phím nhạc oán trách bi ai, nhẹ nhàng du dương thanh tĩnh, bao nhiêu phiền muộn dù cho có nặng bao nhiêu thì cũng được gỡ bỏ.

-Yêu thương đôi khi lãnh băng như một dòng sông khi mùa đông đến, có khi lại nồng đậm như mùa xuân ấm áp. Lại có lúc say mê như ánh nắng hừng hực của mặt trời lúc Hạ sang và lại thoáng qua như cơn gió lúc thu về. Tình chúng ta ngắn gọn vì một từ Thương. Yêu là nguyện chết vì họ, là muốn những thứ tốt đẹp nhất thuộc về một nửa kia của mình. Chỉ cần cố gắng một chút, chăm sóc tốt cho bản thân, ái nhân ở dưới âm phủ sẽ an lòng một chút, dễ dàng chịu tội hơn một chút và nhanh chóng đầu thai hơn một chút. Ái nhân còn lưu luyến phàm trần, đâu phải là lúc nào cũng vương vấn, họ là lo lắng cho đối phương, yêu thương nhiều quá sinh oán hận day dứt không thể tan, trở thành ngạ quỷ bám theo kẻ khác ăn tinh khí. Như vậy không tốt. Kẻ đi rồi, người ở lại bớt sầu cảm, những yêu thương khó khăn hai người cùng trải qua sẽ nhanh chóng được bù đắp. Quá khứ qua để cho nó qua đi, tương lai bản thân mới là tốt nhất.

Tiếng đàn bi ai vang lên, từng lời nhắn nhủ của nữ nhân Bạch y như khắc cốt ghi tâm vào Giác Duyên, nhìn Giác Duyên, nữ nhân ấy nở nụ cười nhẹ nhàng như làn gió mát.

-Tạm Biệt. Ta mong rằng, ngươi đừng đến đây nữa.

------

Khung cảnh trước mắt là một ánh sáng chói đến đau cả mắt, không gian lạ lùng như cõi âm đã biến mất, chỉ còn lại trần nhà lạnh lẽo.

Giác Duyên vừa mở mắt thì cơn đau đớn truyền khắp cơ thể, đúng rồi bản thân đã có ý định muốn tự sát mà. Trớ trêu tự sát lại bị địa ngục đuổi về phàm giới, phía trước chắc Thúy Kiều lo lắng lắm. Thúy Kiều ngồi đó chờ nàng thức, lo lắng biết bao nhiêu, nàng trách móc chị ấy rất nhiều. Rốt cuộc thì Giác Duyên chỉ nở nụ cười lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa, bất ngờ bị một thân y phục hạt dẻ phất phơ phía ngoài cây anh đào khiến tâm can của Giác Duyên nhói lên. Không suy nghĩ, chị ấy liền đứng lên chạy ra ngoài mặc kệ vết thương trên người ra rách ra từng chút. Bóng hình nó chị ấy không thể quên được, chính là nàng, người mà chị ấy chờ đợi bấy lâu nay.

Hoa anh đào nở rộ vào mùa đông lạnh giá. Thân y xám với nữ nhân kia đối diện nhau, ánh mắt tri kỷ khắc sâu hình bóng đối phương vào tim. Giác Duyên đau đến nhói lòng đứng im tại chỗ không bước tiếp cũng không thối lui, không biết nên nói gì đầu tiên thì người ta đã mở lời trước.

-Cuối cùng, em cũng thấy chị rồi. Hắc Lam.