...
...
...
Hai ngày sau...
Sau khi quân lính đến hộ tống, Lăng Diễm Thư ngoan ngoãn lên kiệu ngồi chung với Tấm.
Cô thật sự rất bất ngờ, không nghĩ rằng đất Việt khi xưa mà lại có kiệu trải thảm gấm, võng lọng xung quanh, hơn hết lại rất rộng, bên trong cũng xa hoa không kém trong phim cổ trang.
Điều này khiến Diễm Thư có chút khựng lại một hồi mới chịu lên kiệu, lúc này cô mới nhận định rõ được, nơi này có lẽ không tồn tại trong lịch sử đất Việt.
Nói rõ hơn, nơi này vốn chỉ là trí tưởng tượng của người dân khi trước, một vương triều không có thật mà thôi.
Lăng Diễm Thư vui vẻ nhìn xung quanh, cảm giác được kiệu rung lên khiến cô có hơi sợ hãi, nhưng lại đầy thích thú.
Tấm ngồi kế bên im lặng quan sát mọi hành động của Lăng Diễm Thư, nhìn thấy ai đó cứ ngây ngây ngốc ngốc mà tò mò đánh giá xung quanh, làm nàng không tự giác cong lên khóe môi, nhưng rất nhanh biến mất.
Lăng Diễm Thư, chúc mừng em đã thành công làm tôi hứng thú!
Loay hoay được một hồi, Diễm Thư dần thấm mệt, cô trên dưới mí mắt đánh nhau, không quá 2-3 phút, Diễm Thư liền không chịu nổi mà nằm ngã vào trên lưng ghế, chỉ chốc lát sau liền nhắm mắt lại ngủ rồi.
Tấm lặng lẽ sai người hầu lấy một tấm thảm lông đắp trên người cô, sau đó đem đầu cô dựa vào chính mình trên vai, làm đối phương ngủ đến càng thoải mái chút.
Lăng Diễm Thư dùng mặt cọ cọ nàng bả vai, ngủ đến càng thơm.
...
Chờ một giấc ngủ dậy, Lăng Diễm Thư mới phát hiện chính mình cả người đều lệch qua trên người Tấm, tức khắc xin lỗi cười cười, thân thể hướng bên cạnh rụt rụt, ly đối phương xa một chút.
Tấm nhìn cô một cái, xoa xoa một chút bị Diễm Thư ngủ nhăn bả vai, ôm cánh tay nhắm mắt lại.
Lăng Diễm Thư ảo não gãi gãi tóc, ngay sau đó nhìn đến chính mình trên người có cái thảm lông, cô mờ mịt chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tấm, đương nhìn đến nữ nhân kia liền ngủ đều thực nghiêm túc mặt, cô liền bĩu môi nhỏ giọng hừ hừ, tiếp theo thân thể hướng đến đối phương bên kia khuynh khuynh, đem trong tay thảm lông đắp vào người đối phương.
Tấm chỉ là giật mình, nhưng cũng không có mở mắt ra, vì thế Lăng Diễm Thư lớn mật hơn, gần gũi mà nhìn chằm chằm đối phương mặt, trong lòng cảm khái đối phương có làn da thật tốt!
Mà lúc này, chiếc kiệu đột nhiên xóc nảy một chút, Lăng Diễm Thư một cái vô ý, trực tiếp môi khắc ở trên mặt đối phương, nháy mắt đồng tử cô co rút lại, phảng phất như bị điện giật, cô nhanh chóng co rụt lại, bởi vì quá mãnh, đầu đánh vào mặt sau của kiệu, mặt đều đau vặn vẹo.
Che lại cái ót một hồi lâu mới hoãn lại đây, ngay sau đó lại che miệng lên, trộm nhìn xem Tấm, thấy đối phương vẫn là cái kia tư thế, bất biến. Tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ nhẹ miệng mình, ngầm bực chính mình như thế nào như vậy xui xẻo.
Mặt sau cô liền súc ở trên chỗ ngồi không dám lại có đại động tác.
Cô cũng không có phát hiện Tấm khóe miệng bất động thanh sắc cong một chút.
Tiếng bước chân vẫn khẽ đều, Diễm Thư không biết mình đã ngồi bao lâu, chợt kiệu lại nghiêng sang một bên khiến cô bật dậy.
Lăng Diễm Thư vén màn nhìn xung quanh, khi mọi chuyện trở lại bình thường thì mắt cô bắt đầu lim dim, ánh mắt có chút mờ, khẽ khép lại nhìn về phía Tấm.
Chợt cô thấy Tấm đang nhăn mặt nhìn về một nơi nào đó, cái nhìn lạnh lẽo đến tột độ.
Lăng Diễm Thư không biết chị Tấm bị gì, nhưng lúc này cô cảm thấy chị ấy rất đáng sợ.
Lăng Diễm Thư muốn bật dậy, muốn nhìn rõ chuyện trước mắt, nhưng cô lại không cử động được.
Tay chân không cử động được, cứ cứng lại một chỗ như mất cảm giác vậy.
Mắt cũng nặng trĩu, dần dần khép lại trong vô thức.
Trong lúc mơ hồ, Diễm Thư ngửi thấy có hương hoa nhè nhẹ lướt qua, ân...cũng rất ấm áp...
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thì kiệu cũng ngừng.
Diễm Thư mơ hồ nhìn xung quanh, Tấm đang nỉm cười, khẽ lay lay vai cô.
Vẫn là nụ cười hiền lành đó khiến cô hoang mang, cảm giác như truyện vừa nãy chỉ là giấc mơ.
" Nhanh xuống đi "
Tấm cười, rồi vén rèm xuống trước, Diễm Thư vẫn ngồi đó, hai tay hơi run lên.
Là mơ sao?
Nhưng lại cảm giác rất thực...
Ánh mắt đó, mang theo nhè nhẹ sát ý, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
" Tiểu Thư, nhanh nào"
Tấm ở ngoài gọi to khiến Diễm Thư giật mình, cô nhanh chóng trèo xuống.
Dần dần, khung cảnh trước mắt khiến cô ngạc nhiên không thôi, nơi này là hoàng cung ?
Thật hùng vĩ, vượt xa cả sức tưởng tượng của cô.
Nếu như trong các bộ phim cổ trang Trung Quốc cô đã phải trầm trồ trước sự tráng lệ của hoàng thành, thì nơi đây còn vĩ đại hơn cả thế.
Đây chắc hẳn là thể hiện cho ước mơ của người dân, về một đất nước giàu mạnh mà hưng thịnh hơn cả thẩy.
Đến bây giờ, Diễm Thư mới bắt đầu e dè đi đằng sau Tấm, cô cảm thấy có một áp lực vô hình khi bước qua cánh cổng lớn trước mặt.
Tấm lại hoàn toàn khác cô, ánh mắt Tấm rất bình tĩnh bước về nơi phía trước.
Họ đi đến một biệt viện nhỏ, gần đó là khuân viên với những chậu hoa khoe sắc, hai bên là hai căn phòng, không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn.Bên trong đầy đủ đồ dùng nội thất, giản dị và gọn gàng.
" Em thích chỗ này không?"
Thái Tử từ đâu bước ra khiến Lăng Diễm Thư giật mình.
Tấm khẽ đỏ mặt, gật đầu nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Thái Tử, Nhưng Lăng Diễm Thư thì lại cau mày lên, vẻ mặt phiền chán nhìn tên vừa mới xuất hiện.
Cuối cùng, Lăng Diễm Thư chọn cách hành lễ xong rồi cáo lui cho cặp đôi này khoảng riêng tư.
Thái Tử cũng không nói gì, phất tay cho Diễm Thư lui đi, cô thấy vậy, liền lui về khuân viên ngay trước mặt mình.
Lăng Diễm Thư men theo con đường nhỏ, vui vẻ nhìn hoa nở rộ hai bên.
Nơi đây rất đẹp với nhiều màu sắc, đi được một đoạn là một hồ sen nhỏ đang nở rộ một khoảng.
" Nơi này thật tuyệt! Quá đẹp!"
Cô không khỏi thích thú khi nhìn ra xa, từ đây có thể thấy một dãy núi lớn bao bọc quanh một cánh rừng.
Diễm Thư tiến lại gần hơn nữa, đang muốn tiến lại gần khung cảnh hùng vĩ kia, chợt cô nghe có tiếng bước chân theo sau, bước chân đến gần cô thì dừng lại.
" Cô có vẻ thích cảnh này?"
---
P/s : Dạo này bận quá :< Muốn có người nào mỗi ngày hối viết a~ không thôi lại bị người ta nói đào hố không lấp :(( ta khổ quá mà.
Ngày viết : 20/02/2019 [Thứ Tư][20:34]