Chương 23 : Vật Hi Sinh
..
.
Lúc này, Rết Biến Dị đã bám được vào sau đuòi xe, tim tất cả những người trên xe gần như ngừng đập, Đình Lâm Tịch đột nhiên nói:" Không được rồi, nếu cứ thế này, tất cả chúng ta sẽ bị nó xé xác...Tôi nghĩ nửa ngày hiện cũng chỉ nghĩ ra một biện pháp có thể cứu chúng ta."
" Là cái gì?" Thiên Hân có dự cảm không tốt, người anh họ ngu dốt này mà cũng nghĩ ra được biện pháp gì hay sao?
" Khoan đã...để ta lái xe, ngươi xuống bàn bạc với Tiểu Hân đi" Lúc này Gia Tuệ vội vàng chạy lại nói.
" Được rồi, lái cẩn thận" Nghe vậy, Lâm Tịch cũng mừng rỡ, hắn biết,vừa lái xe vừa nói không thể thuyết phục được mọi người, hắn phải dùng hành động !!
Sau đó,Đình Lâm Tịch dùng một giọng điệu vô cùng thống khổ và dằn vặt trả lời:" Bây giờ chúng ta cần hi sinh một người trên xe, sau đó để "người đó" hấp dẫn hết thảy sự chú ý của đám Rết kia, tạo thời gian cho những người còn lại chạy thoát."
" Đậu má ! Ngươi muốn gì ? Muốn đẩy bọn ta ra ngoài sao! " Nghe vậy, Diệp Thanh túm cổ áo Đình Lâm Tịch, trừng mắt mắng.
"...không....không có....Ta chỉ đưa ra ý kiến dựa theo tỉ lệ sống sót cao nhất thôi..." Đình Lâm Tịch nghẹn thở nói.
" Ngươi___" Diệp Thanh còn đang định nói gì, bỗng một giọng nói loli thanh lãnh vang lên.
" Tịch ca, anh thực sự rất xứng với tinh thần là soái ca, vừa đẹp trai vừa giàu có lại vừa dũng cảm của mình, không nghĩ tới anh vì sự an toàn của bọn em mà hi sinh chính mình...... anh yên tâm đi, chúng em sẽ không phụ lòng anh, nhất định sẽ sống thay anh thật tốt ở thành phố A"
Đình Lâm Tịch xanh mặt từ chối:" Khoan đã , ý anh nói là..."
Hạ An Tuyết lúc này cũng nghiêng đầu qua, nói không chút thương tiếc:" Tịch Tịch, anh bảo trọng"
Đình Lâm Tịch khóc không ra nước mắt hỏi:" Này, em có hay không là bạn gái anh a???"
"...." Hạ An Tuyết vờ như không nghe.
" Các ngươi___" Đình Lâm Tịch tuyệt vọng nhìn vào đám người.
Tuy hắn không nghe Vy Như và Gia Tuệ lên tiếng, nhưng nếu nhìn kĩ, hắn sẽ thấy ánh mắt đầy sự " Thương Tiếc" của họ.
Cuối cùng Vũ Nguyệt chỉ phun ra một câu ngắn gọn:" Gặp lại sau"
Đình Lâm Tịch vốn dĩ muốn đem kẻ biết nhiều bí mật của hắn nhất đuổi xuống, nhưng lại không ngờ mọi người ai cũng nhắm vào hắn ! Đúng là Người Tính Không Bằng Trời Tính mà!!!!
Không thể, hắn vẫn chưa thể chết, hắn vẫn còn " Bà Xã " đang đợi hắn ở Căn Cứ a...
Đình Lâm Tịch quyết định nhanh chóng ôm đầu kêu rên:" Không xong rồi... vừa nãy tôi bị té đập đầu xuống đất, hiện tại đều hoa mắt chóng mặt, đừng nói là sử dụng dị năng, đến nhìn tôi cũng nhìn không rõ nữa..."
" Nhưng mà lúc trước trông anh rất có tinh thần mà ." Hạ An Tuyết nghi ngờ nói.
Thiên Hân cũng chen vào nói:" Không đúng, Anh bị té ở mông mà, sao giờ lại ảnh hưởng đến đầu?" Hừ,thực sự coi cô là kẻ câm điếc à?
Đình Lâm Tịch cắn răng bịa:" Tôi biết mọi người không tin tôi, nhưng mỗi câu tôi nói đều là sự thật.. Tuy rằng tôi bị té ở mông... nhưng.... nhưng thời điểm ấy xương mông của tôi lại bị chấn thương nặng nên ảnh hưởng đến đầu a..."
" Để tôi đi " Im lặng nãy giờ, Trần Vũ Nguyệt đột nhiên nhàn nhạt nói, thật ra cô đã phát hiện ra ý đồ của Đình Lâm Tịch, phải công nhận kế " Thuận nước đẩy thuyền" này cũng cao tay lắm...Haa, làm nhiều như vậy không phải là muốn ép Tiểu Hân vào đường chết hay sao? Nực cười, người của cô mà hắn cũng dám động ?
" Không được, chị đi làm gì?chị muốn chết sao? Để anh họ đi được rồi..." Thiên Hân mở to mắt, khuôn mặt lãm đạm bao lâu nay cũng bị phá vỡ, cô vội vàng nắm chặt tay Vũ Nguyệt, năn nỉ nói.
" Không được, chị phải đi, với lại chị cũng muốn thử sức dị năng mới của mình" Vũ Nguyệt nhu hoà xoa đầu Thiên Hân, có chút ý cười nói: " Yên tâm, chị sẽ không chết "
" Nhưng....." Thiên Hân cắn môi nhỏ, đang định nói gì,nhưng lại nghe thấy giọng điệu đầy hưng phấn của Diệp Thanh.
" Aaaaa!! Mọi người nhìn kìa, bọn rết tự nhiên rút lui! Bọn nó cư nhiên rút lui !!"
"Không thể nào! Nhất định có thứ gì làm bọn nó sợ hãi !" Nguyệt-Hân đồng loạt nhíu mày nghĩ.
" Không ngờ bọn nó rút lui a~ các ngươi thấy chưa? Chắc chắn là bọn nó sợ ta a !" Đình Lâm Tịch thấy vậy, đắc ý nói.
" Hừ, nói dối không biết ngượng mồm à ? Ta thấy là bọn nó có món mồi ngon hơn đi ? Nên buông tha bọn mình " Gia Tuệ liếc mắt khinh thường, nhân tiện dừng xe lại.
" Ta thấy tên khó ưa này nói đúng, chắc có nhóm người nào đó cũng ở gần đây đi ?" Hạ An Tuyết ôm tay nhìn thoáng qua Gia Tuệ nói.
" Không thể nào, ta đọc qua nhiều tiểu thuyết rồi, bọn rết tự nhiên chạy đi thì chắc chắn nó gặp đối thủ mạnh hơn nên sợ hãi .... khoan, hình như khu vực gần đây là khu sinh thái! Chả lẽ có động vật biến dị ?!" Yên Yên kinh ngạc nói.
"...ngươi đừng nói bừa, coi nhiều tiểu thuyết nên bị nhiễm hả ? Ta...Ta....không tin...." Đình Lâm Tịch sợ hãi quát.
" Tiểu Yên nói đúng, có thể chúng ta sắp có một cuộc chiến....mọi người nhớ kĩ, đánh không lại thì chạy ngay!!!" Thiên Hân sắc mặt nghiêm trọng nói.
Ngaoooo ô____
" Cái...cái gì vậy? Là ta nghe lầm sao? Ta thậm chí nghe được tiếng sói tru...." Vy Như khuôn mặt trắng bệch quay sang nhìn mọi người.
"Ngươi không có nghe sai....hôm nay chúng ta....lành ít dữ nhiều rồi..." Vũ Nguyệt đáy mắt hiện ra vài tia sát khí, nhưng rất nhanh bị cô che lấp lại.
P/s : Tuần sau kiểm tra 1 tiết Ngoại Ngữ + Toán + Vật Lí QAQ , ta đi chết đây....