Lạc Vào Mạt Thế

Chương 23

Chương 21: Rết Biến Dị(1)
.

.

.

Mùa hè, là lúc ánh mặt trời cường thịnh chiếu sáng nhất,trên con đường nhựa dài thẳng thì càng dễ nhận biết, đường quốc lộ nóng hôi hổi, cộng thêm vài cái ổ gà, à không, nói đúng hơn là vết tích của các loại súng,bom của quân đội.Đúng vậy, nếu là thế giới của vài ngày trước thì có lẽ mọi người đã tụ tập ở một quán đá bào hay tiệm kem vỉa hè, nhưng...chỉ là nếu, hiện tại trước mắt 8 người là những cái xác, khụ...nói đúng hơn là những cục thịt không nguyên vẹn,cộng thêm mặt trời giúp đỡ mà những "Cục thịt" này càng bốc mùi "Thơm khó tả" bay vào mũi mọi người.

" Eoooo ôi, thúi dã man !!!" Diệp Thanh khó chịu bịt mũi.

" Hừ, có vậy mà cũng không chịu được ? Vậy mạt thế trôi nổi sau này ngươi định kêu rên sống qua ngày à?" Yên Yên miệng thì ghét bỏ, nhưng cái tay cô lại vô thức che mũi.

"Xì! Cái tay, cái tay chị ơi, chị bỏ cái tay ra mà dạy đời em, nói vậy không có chút thuyết phục gì cả" Diệp Thanh liếc mắt khinh bỉ.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi" Yên Yên mặt không đổi, tim không đập nói.

"Đồ mặt dày !!!!" Diệp Thanh hận muốn lên đập cái người bên cạnh này, nhưng lý trí nàng đã kịp ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của cơ thể.

" Hai ngươi bớt cắn nhau đi, đã nóng rồi mà còn có sức lực cãi nhau à? Các ngươi không ngại nhưng bọn ta đau lỗ tai a!" Gia Tuệ trừng mắt mắng.

" Hai tên kia nói đúng mà, bộ ngươi có mũi thép sao ? Mũi ta nhưng là bằng da thịt a!" An Tuyết cũng gia nhập vào cãi.

" Trời ạ!Hôi muốn rụng cả mũi !!!!" Vy Như cũng không chịu được than vãn.

" Bớt xàm ngôn đi! Xe đã nóng thì chớ, mà nội bộ còn rảnh rỗi đi táp nhau, nếu có tinh lực thì sao không xuống dưới dọn hộ mấy cái xác chết này hộ nhóm đi ?" Quay xuống nhìn đám bạn ở dưới, Vũ Nguyệt nhíu mày nói.

"Vũ Nguyệt nói đúng đấy, các người bớt nói một chút cũng không chết ai a,sao không học theo em họ kìa, chỉ im lặng lấy khẩu trang ra đeo." Nhìn Thiên Hân có đồ che chắn, Lâm Tịch vừa ghen tỵ vừa bực bội nói.

" Wa!Tiểu Hân, em có mang khẩu trang sao? Còn không? Cho chị xin cái nào" Diệp Thanh, Yên Yên,Vy Như, Gia Tuệ nghe vậy mắt sáng lên, nhanh chóng hướng lại phía trước chìa tay ra xin xỏ.

" Này, ngươi có thể cho bọn ta mượn hai cái khẩu trang không? Sau này ta sẽ trả lại gấp đôi" An Tuyết cũng không nhịn được, dè dặt đưa ra yêu cầu.

" Tiểu Hân, nếu còn nhiều thì em hẵng mang ra, còn không đủ thì giữ lại mà xài, không cần lấy ra a" Tuy rằng Vũ Nguyệt có chút vui ve,̉ nhưng có lẽ do bệnh nghề nghiệp gây ra, cô vẫn rất để ý thái độ của Thiên Hân.

"...."Bị nhắc đến, Thiên Hân cũng không tiếp tục giả ngu nữa, cô nói: " Có, lúc đi siêu thị ta có chộp được 1 hộp khẩu trang, vốn dĩ định vứt đi, lại không nghĩ đến sẽ có ngày dùng đến." Vừa nói cô vừa từ balo lấy ra 6 cái khẩu trang.

" Đa tạ~Đa tạ~"  Nhận được món đồ mình muốn, nhóm Diệp Thanh cười cảm ơn.

"Chị cầm lấy, cái mày em đặc biệt lấy cho chị, hiệu quả khác xa với 6 cái kia nha~" Thừa dịp mọi người không chú ý,Thiên Hân lén lút từ ngăn kéo khác lấy ra khẩu trang chống mùi lúc trước đưa cho Vũ Nguyệt,giảo hoạt cười.

" Ân " Nghe vậy, Vũ Nguyệt không nhịn được cười ôn nhu.

_____ B Thị

Nhóm người Thiên Hân ở trong B thị vòng vo nửa ngày cuối cùng tìm được một chỗ ít "Zombie" nhất, xe dừng lại , đám người trong xe liền lục tục đi xuống. Nhìn xung quanh một khu phố, đều là cửa hàng thương mại, cửa hàng bán lẻ, trong đó có một vài nhà đã nát bét, còn lại là cửa hàng kim khí, hoặc là cửa hàng linh kiện chuyên môn, và nhà trọ bên cạnh họ, có 4 tầng, nhìn qua vô cùng tao nhã, rất thích hợp cho các bạn trẻ bỏ nhà đi bụi với người yêu.

Thiên Hân cảnh giác nhìn bốn phía nói:" Hôm nay chúng ta cứ tạm thời ở trong nhà trọ đi,em đoán nơi đó còn nhiều phòng ngủ"

Nghe vậy,Đình Lâm Tịch và Hạ An Tuyết liền xoay người chạy vào nhà trọ, còn đám người Vũ Nguyệt cũng đi theo sau kiểm tra.

Chỉ chốc lát sau, trên lầu hai ló ra một cái đầu:

"Phòng ở an toàn"

" Đã biết " Thiên Hân gật đầu, sau đó cô liền thả lỏng người nói chuyện với hệ thống.

" Kí chủ, ta cần ngủ đông một đoạn thời gian, bắt đầu từ hôm nay ngươi tự lực cánh sinh đi" Hệ thống nghiêm túc nói.

" Ngươi....ngươi khi nào thức dậy ? Không, khi nào kết thúc ngủ đông ?" Nghe vậy, Thiên Hân sốt sắng lên hỏi.

" Ta cũng không biết, hẳn 1 tuần , 1 tháng, cũng có thể 1 năm hay 10 năm không chừng " Hệ thống ngập ngừng nói.

"....Được rồi, ngươi mau đi đi, ngủ sớm thức sớm a "

" Chúc kí chủ còn mạng sau khi ta dậy " Hệ Thống cười cười chọc.

Lúc này, Đình Lâm Tịch hoảng hốt từ cầu thang chạy đến chỗ Thiên Hân:" Chết rồi, chết rồi..."

Đang từ biệt với hệ thống và suy nghĩ cho bước đi tiếp theo thì Thiên Hân nghe đằng sau có tiếng động, cô nhanh chóng xoay người đạp vào bụng Đình Lâm Tịch một cước.

Đình Lâm Tịch đau đớṇ té ngã, trong lòng điên cuồng gào thét : "Mợ nó chứ, sao ta đi thông báo mà cũng bị đánh vậy !!!"

" Ah! Sorry sorry anh họ, anh không bị gì chứ............?" Thiên Hân nhìn kẻ đáng thương đang lăn lộn trên đất kia mới ý thức được mình đánh nhầm, cô ngại ngùng nói:" Hồi nãy, em đạp anh.... là vì, em tưởng anh là zombie..."

Hắn xoa xoa cái mông ê ẩm, không nhịn được hừ nhẹ vài tiếng. May mắn không phải là chỗ đó, nếu không hắn sẽ bị lật thành thụ a.

Trên mặt Đình Lâm Tịch treo một nụ cười miễn cưỡng nói:" Không trách em, là do zombie quá đáng ́sợ, em cảnh giác như vậy là bình thường..." Nhầm, nhầm cái mông ý, hắn ăn mặc chỉnh tề thế này, quần áo toàn là hàng hiệu nhất trong nươć, lớn lên còn anh tuấn, tiêu sái phi phàm, ở quán bar gay còn có hàng tá đàn ông đẹp trai giàu có vây quanh hắn được không? Làm sao có khả năng bị nhận thành zombie a! Chả lẽ đôi mắt của em dùng để trưng cho đẹp hả ???

" Tiểu Hân , Đình tiểu ca , vào ăn cơm đi, tối rồi " Bỗng nhiên lúc này, giọng nói của Vũ Nguyệt từ trên lầu hai truyền xuống.

" Được rồi, tới đây " Nghe vậy , hai người nhanh chân bước vào.

" Mọi người chờ chút, tôi và Như Như vào bếp nấu mì " Đợi Thiên Hân và Đình Lâm Tịch đã đến, Vũ Nguyệt bắt đầu chậm rì rì nói.

" Ân ~" Đám người nghe vậy, liền lập tức vui vẻ trả lời, Đùa, hôm nay họ đi xe cả ngày rồi a, đói bụng gần chết đây!!

Đình Lâm Tịch vố́n đang ngồi trên ghế salon chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội la:" Còn chuẩn bị cơm tối cái gì? Không xong rồi,tôi vừa ở trên tầng thượng nhìn thấy vô số đốm đỏ đang chạy như bay theo hướng này, nếu không trốn e rằng sẽ chậm trễ mất."

Phụtttt

" Cái gì !!!!" Thiên Hân, Yên Yên , Diệp Thanh, Gia Tuệ , An Tuyết nghe vậy giật mình đứng lên. Người trong bếp nghe vậy,cũng bỏ gói mì trên tay, vội vàng chạy ra phòng khách.

________

Lười , Lười quá đi ~