Lạc Vào Mạt Thế

Chương 13

Chương 12 : Trúc Diệp Thanh
.

.

.

Một lúc sau, Thiên Hân đi ra phòng vệ sinh, cùng Vũ Nguyệt ăn bánh uống nước, rồi đi thay đổi 1 bộ quần áo thể thao, xong liền lấy hai cái balo đã chuẩn bị sẵn đeo vào lưng, cầm thanh kiếm ra ngoài.

Vũ Nguyệt ( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa:3 )Thiên Hân ( Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ :3 )Thiên Hân và Vũ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cùng đi về phía cửa chính , hai người áp tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được từ xa truyền đến một chút âm thanh va chạm.

Thiên Hân nhìn Vũ Nguyệt một chút, đợi cho nàng lui về phía sau vài bước rồi mới yên tâm mở cửa , trước tiên, cô nhẹ nhàng mở ra một cái khe nhỏ hướng ra phía ngoài nhìn ngó, phát hiện bên ngoài không có Zombie, nhưng cách Cửa chính 4-5m bên phải,cô thấy có một con Zombie dùng móng của mình cào cửa chính nhà hàng xóm. Có lẽ ở đây sống ít người, nên ngoài đường cô chỉ thấy có 1 thi thể người đàn ông bị gặm nhấm hôm qua,khả năng là bởi vì người đàn ông kia trở về muộn, chưa kịp vào nhà, liền bị bầy Zombie ăn đi .

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay sang nói với Vũ Nguyệt "Bên ngoài khoảng bốn, năm mét có một con Zombie, vì ta mạnh hơn ngươi nên sẽ phụ trách tiếp ứng, ngươi tấn công,phải dùng Hoả dị năng rèn luyện cho mình, cẩn thận, đừng để bị nó cào !" Trần Vũ Nguyệt hồi hộp nắm chặt tay , nhìn Thiên Hân gật gật đầu.

Lần thứ hai mở cửa đánh giá một chút hai bên trái phải con đường,Thiên Hân nhìn cũng không thấy cái khác mấy con Zombie, mới yên tâm mở cửa cho Vũ Nguyệt chậm rãi tới gần con Zombie kia.

Con kia Zombie đang lo cào cửa chính, bỗng dưng ngửi thấy mùi thịt mới mẻ đang lại gần,nó quay đầu lại, hưng phấn gào thét , khóe miệng chảy ra chất lỏng màu vàng đen, hướng về phía Vũ Nguyệt chầm chậm đi tới.

Vũ Nguyệt nhìn thấy mình đã bị phát hiện , hơi do dự nhìn một chút phía sau, thì nhìn thấy Thiên Hân đang ra hiệu " Đừng lo lắng " nên nàng thoáng yên tâm 1 chút,Nhẫn nhịn buồn nôn, cứng rắn tạo ra 2 cái hình tròn hoả hệ, ném về phía con Zombie kia. Con zombie kia đau đớn gào thét, sau đó im lặng ngã xuống,mùi thịt thối bị khét bốc lên, làm cho Vũ Nguyệt cực kỳ khó chịu, vội chạy lại chỗ Thiên Hân cười đắc ý.

" Ta giỏi không? "

" Ân, rất tốt, lần sau cứ như vậy mà phát huy " Thiên Hân dịu dàng cười.

Xem Vũ Nguyệt xác thực không có bị thương gì, Thiên Hân cũng không nói thêm nữa, chỉ về cái nhà vừa mới bị con Zombie kia phá cửa chính nói: "Bên trong hẳn là có người đi, chúng ta vào nhìn thử."

Thiên Hân cùng Trần Vũ Nguyệt đi tới trước cửa nhà, nhẹ nhàng gõ , hai người mơ hồ có thể nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc , liền thấp giọng dò hỏi "Có người không?"

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, hơn mười giây sau mới truyền đến âm thanh hỏi: "Ngươi, các ngươi là người sao?" Âm thanh nghe tới có chút vui mừng lại có chút lo lắng.

" Ân, chúng ta là người, con Zombie ngoài cửa đã bị chúng ta gϊếŧ, ngươi mở cửa ra" Vũ Nguyệt nhẹ giọng nói.

Trong nhà lần thứ hai yên tĩnh lại, đợi khoảng một phút sau, cửa chính mở ra một cái khe, người trong nhà nhìn kĩ ,xác nhận hai người đúng là nhân loại, mới mở ra cửa chính nói: "Các ngươi mau vào đi!"

Hai người sau khi vào trong nhà mới phát hiện ,nhà này chỉ có một cô gái, tóc ngắn, nhìn vóc dáng người này khoảng chừng là 1m60 trở lên, cơ thể nàng có chút gầy yếu."Vừa nãy cảm ơn các ngươi, mau ngồi đi, đúng rồi, ta tên Trúc Diệp Thanh" Cô gái ngồi xuống ghế sô pha , để 2 người ngồi xuống đối diện với chính mình rồi nói .

"Ta tên Trần Vũ Nguyệt,còn đây là em họ Ta tên Đình Thiên Hân" Nói rồi Trần Vũ Nguyệt đưa tay chỉ về phía Thiên Hân.

Thiên Hân cũng gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

" Oa... cô bé này là em ngươi sao? Dễ thương quá đi ~" phàm là cô gái nào thấy những vật dễ thương đều không cưỡng lại được , nên bây giờ cho dù là trời có sập , tận thế có đến cũng không thể làm họ mất đi tính yêu thích cái đẹp được nha~.

Trần Vũ Nguyệt giật giật khoé miệng, nhanh chóng ôm Thiên Hân vào lòng, tránh thoát được cái tay kia.

Thiên Hân cũng không kém, cô nhíu mày, trần đời đến bây giờ cô rất ghét bị người khác gọi là " Cô Bé ", hoặc như từ " Dễ Thương", dù gì người ta cũng là 1 cô gái 20t nha, làm gì mà có người thích bị gọi như vậy!!!!

" Ah... cô bé loli dễ thương ơi~ " Hệ thống cười vô sĩ chọc .

Thiên Hân tức đến đỏ mặt, nhưng bên ngoài cô vẫn đóng vai 1 đứa " em họ " đúng mực, dùng biểu cảm " Chớ tới gần ".

" Xin lỗi nhé Diệp Thanh, em họ tôi rất sợ người lạ a~ cậu xem, nó đỏ mặt rồi này" Trần Vũ Nguyệt thầm kêu không tốt, lấy Thiên Hân ra làm bia đỡ đạn.

Tỷ à .... ta là tức đến đỏ mặt được không !!!! Sao lại chuyển thành xấu hổ rồi !!! Thiên Hân tức đến hộc máu.

" Há há há ..... cười chết ta~ " Hệ thống không chút khách khí nào nằm xuống cười vật vã.

Trúc Diệp Thanh xấu hổ mở miệng nói :" ....khụ ....vậy các ngươi biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao? Quá khủng bố a, dĩ nhiên có quái vật ăn thịt người như trên TV !!!" Nàng vừa nói vừa sợ hãi vỗ ngực một cái.

"Chúng ta cũng không quá rõ ràng, có điều tình huống như thế y như là ở trong điện ảnh với tiểu thuyết tận thế hay có vậy ! Bọn ta đêm qua cũng ở trong nhà không dám ra đây! Ngủ tỉnh lại 1 giấc sau ,nhìn đã thấy trời sáng, cho nên mới dám ra đây nhìn tình huống." Trần Vũ Nguyệt nói, nhìn 1 chút Thiên Hân, thấy nàng gật đầu, mới hỏi :

" Đúng rồi, Diệp Thanh, ngươi có cảm giác trong thân thể của mình có chỗ nào không giống như bình thường không?"

"Không không không, ta không có biến thành Zombie, cũng không bị cào hay bị cắn ! Ta vẫn trốn ở trong phòng ngủ không dám đi ra ngoài!" Trúc Diệp Thanh như là sợ hai người không tin,nên đem cánh tay duỗi ra để cho hai người kiểm tra.

"Chúng ta không phải có ý này, ý của chúng ta là trọng cơ thể ngươi có phát sinh cái gì hiện tượng không thôi, ví dụ như thế này "

Nói xong , Vũ Nguyệt nhìn vào tay phải,tập trung tinh thần ngưng tụ ra một tiểu hoả cầu hình tròn.

Ngồi đối diện, Diệp Thanh đôi mắt đã bị vật trước mặt này làm cho kinh ngạc đến ngây người , nói lắp bắp:

"Này....này...đây có phải... là dị năng?"

Trúc Diệp Thanh cô phản phất có chút không dám tin tưởng chuyện này,tự đưa tay ra hướng về cái kia quả cầu lửa sờ.

" Cẩn thận!!!!! " Vũ Nguyệt hốt hoảng kêu lên, nhưng đã chậm

" Ái...ái...ái.....là lửa thật...là lửa.. thật...thật thần kỳ..." Trúc Diệp Thanh vừa thổi ngón tay vừa nói

Thiên Hân tuy không nói chuyện nhưng trên mặt nàng đã biểu lộ ra 2 chữ ! " Chơi Ngu "

Hệ thống"......" đúng là nhân loại ngu xuẩn...

Sau đó Trúc Diệp Thanh lại quay sang nhìn chằm chằm vào Thiên Hân, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của cô trở nên mất tự nhiên, đành giả bộ nói :

" Không có "

Cả Trần Vũ Nguyệt lẫn Trúc Diệp Thanh đều trợn mắt nhìn Thiên Hân.

Trần Vũ Nguyệt ánh mắt dò hỏi : "Tại sao lại nói như vậy ?"

Thiên Hân dùng ánh mắt đáp trả lại " Càng giữ kín , càng ăn toàn với hai ta "

Thấy vậy, Trần Vũ Nguyệt giận dỗi " Hừ " một cái, quay sang hỏi Trúc Diệp Thanh

" Còn ngươi?"

Thiên Hân bắt đắc dĩ cười nhẹ.

" Ta không có cảm giác cơ thể mình có tình huống dị thường gì a!" Diệp Thanh thật giống như có cảm giác được 1 chút thất vọng, sờ sờ tóc của chính mình không tiếp tục nói nữa.

Vũ Nguyệt quay sang Thiên Hân, nhìn thấy khuôn mặt người này biểu hiện đang rất không kiên nhẫn,nên vội mở miệng đối với Diệp Thanh nói rằng:

"Chúng ta muốn đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm nhìn xem có hay không người may mắn còn sống sót, ngươi có muốn đi cùng không ?"

Trúc Diệp Thanh phục hồi tinh thần lại, đột nhiên gật gật đầu hai lần, giọng có chút mừng rỡ nói: "Đi! Ta và các ngươi cùng đi!"

_____________

HiHi hơi dài tý , mà bài trên tên " 我懂了/ Em Hiểu Rồi - Kim Sa" nha :3