Tấm Và Dì Ghẻ

Chương 19

†***†***†***†***†***†***†***†***†***†

"A Liễu ".

Âm thanh thốt ra không phải của Tấm, mà là của đại thúc trung niên. Hắn không thèm quan tâm tới Lê nữa, nhanh chân bước đến cạnh Hoa Liễu. Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt dường như sáng rực. Hoa Liễu còn đang kinh hoảng nên không rút tay về, người này sao lại về đây chứ.

"Buông tay dì ra". Tấm lập tức bước đến đẩy hắn ra.

Đại thúc bị Tấm đẩy lùi về phía sau, cô ôm lấy nàng vào lòng mà che chở. Hoa Liễu được Tấm ôm chợt giật mình tỉnh ra, nàng đã thoát khỏi kinh hoảng. Cảm nhận lòng ngực ấm áp cùng sự che chở ôn nhu kia, tâm nàng an tĩnh lại.

"A Liễu ". Hắn ta lại gọi tên nàng.

"Không được gọi như vậy ". Tấm tức giận muốn đánh hắn.

"Tấm ". Nàng nắm lấy tay cô giữ cô lại.

Đại thúc nghe Hoa Liễu lên tiếng thì lại sáp đến, thậm chí còn định nắm lấy tay nàng lần nữa. Tấm liền đứng trước nàng cản lại tầm mắt của hắn, cô chán ghét ánh mắt của hắn. Đại thúc bị Tấm cản lại hơi chau mày, nhưng rất nhanh ánh mắt có chút tan rã. Vẽ mặt tức giận cũng rất xinh đẹp, trong lòng hắn lóe ra ý định gì đó.

Hoa Liễu không vui nhìn ánh mắt hắn phát ra vẻ háo hức, Tấm của nàng để hắn nhìn vậy sao. Nàng không biết tại sao hắn đến đây, quá khứ đã chôn vùi nhiều năm lại trỗi dậy. Nàng thật không muốn gặp người này, vĩnh viễn không muốn gặp.

"Xin nàng tha thứ cho ta , bao nhiêu năm nay ta vẫn yêu nàng ". Hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.

"Ta không biết ngươi". Hoa Liễu mi mắt hơi buông xuống nói.

"Sao nàng lại không biết ta được, ta là A Nô cha ruột của Cám mà, là chồng của nàng mà ". A Nô cao giọng nói (đổi tên cho cha Cám nhá cả nhà ).

Hoa Liễu thân mình như chết lặng, chồng của nàng sao mà nghe chua chát quá. Lừa gạt nàng mang thai, rồi bỏ nàng đi không lời từ biệt. Hắn có biết nàng đã phải chịu bao nhiêu buồn tủi, bao lời phỉ nhổ của thiên hạ. Thân nữ nhi lại mang thai mà không có chồng, đau đớn nào hơn khi con mình không có cha.

Hoa Liễu đang bận chìm trong suy nghĩ thì cảm thấy tay phát đau, nàng nhìn đến bàn tay đang nắm chặt mình. Tấm khuôn mặt tái nhợt, tay nắm chặt móng tay cắm vào da thịt đến chảy máu. Hắn là người lúc trước nàng yêu , cũng là người bỏ lại nàng mà đi. Tấm vô cùng phẫn nộ nhìn hắn ta, khiến cô vừa ghen lại vừa hận. Ghen là vì hắn đã từng chiếm lấy người cô yêu, hận là khiến nàng phải thương tâm.

Hoa Liễu thấy Tấm như thế thì rất đau lòng, nàng nắm lấy bàn tay đang rỉ máu của cô. Bất chấp ánh nhìn của A Nô, nàng đưa tay gỡ tay Tấm đang bấu vào da thịt. Nhìn những vết thủng nhỏ do móng tay của cô, cùng máu đỏ đang chảy ra, nước mắt nàng cứ thế nhỏ xuống.

"Tấm con đừng thế ". Hoa Liễu dùng áo lau tay cho cô.

"Dì". Tấm khi thấy nàng khóc tâm trạng có chút thanh tĩnh.

"A Liễu ". A Nô lại chen vào.

"Đừng gọi tên ta thân mật như thế, ta không hề quen biết ngươi, đi mau". Hoa Liễu nổi giận đuổi khách.

"Nàng đừng giận ta nữa, ta thật lòng xin nàng tha thứ ". A Nô lại thốt lên lời cầu xin.

"Cút ". Tấm gầm lên. "Đi khỏi nhà ta ngay ".

A Nô muốn nói nhưng lại thôi, hắn quay đầu bỏ đi. Nhưng đi một tí hắn lại nhìn đến Cám, đứa con mà hắn đã bỏ rơi từ lâu. Lê cảnh giác nhìn hắn chằm chằm , dù là cha của nàng nhưng thật đáng ghét. Làm cha kiểu gì mà bỏ rơi mẹ con người ta, giờ tự nhiên về nhận lại.

Cám ánh mắt như không còn hồn phách, ông ta là cha của nàng. Người cha không có trách nhiệm, không nuôi dưỡng nàng dù chỉ một ngày. Bặt vô âm tính lâu như thế , giờ tự dưng lại xuất hiện. Nàng thật sự không cần ông ta trở về , cuộc sống của nàng không muốn có sự tồn tại của người cha này.

Dù A Nô đã đi nhưng không khí vẫn trầm mặc, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cám không tài nào ngủ được nên ra bờ rào ngồi, Lê thấy thế cũng đi theo nàng.

"Sao chị không ngủ trước đi". Nàng tựa vào vai cô nói.

"Em không ngủ sao chị ngủ được ". Lê vuốt tóc nàng nói.

"Em không cần ông ta". Cám nước mắt rơi xuống, thấm vào vai áo mỏng manh của Lê.

"Đừng khóc ". Lê ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi.

Cám nắm lấy áo Lê siết chặt, có thật nàng không cần ông ta không. Từ nhỏ nhìn những đứa trẻ khác được cha cưng chiều, được cha che chở, nàng thật ao ước biết bao. Lúc chơi đùa lỡ có cãi vã nhau, bọn trẻ trong làng đều bảo nàng "đồ con hoang". Những lúc nàng bị bọn trẻ đánh theo tự vệ mà đánh lại, thì cha mẹ chúng đều mắng nàng "đồ không cha quậy phá ".

Mẹ không được may mắn trong tình yêu, bị kẻ phụ bạc bỏ rơi. Ai cũng khinh bỉ mẹ là "không chồng mà lại có con", không biết mẹ đã chịu biết bao tủi nhục mà nuôi nàng khôn lớn. Vậy nên với nàng, nam nhân ấy không bao giờ xứng đáng được tha thứ, không bao giờ để nàng có thể cất tiếng gọi "cha".

Lúc nàng được mấy tuổi nàng đã hiểu mình không có cha, mẹ nàng phải chịu đủ thứ khinh miệt của thế gian. Mặc dù ông ngoại là người có tiếng nhưng không ngăn được miệng đời, mà những lúc như thế chỉ im lặng nhìn mẹ khóc. Không biết rằng ông ta có từng nhớ đến sự tồn tại của nàng không, khi bỏ ra đi biền biệt và không một lời nhắn gửi. Nàng cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận người cha này, cuộc sống chỉ có mẹ, Tấm cùng Lê đã thành thói quen của nàng.

Mỗi lần cứ nghĩ đến những lời của mọi người chỉ trích mẹ , thì nàng lại rất hận người gọi là cha. Sao ông ta lại mang đến cho mẹ và nàng nhiều đau khổ đến thế, nàng vốn là không cần ông ta mà. Không phải sinh ra một người con là có thể trở thành cha, thành mẹ. Chỉ trong sự nuôi dưỡng đùm bọc, mới có thể nhận ra bổn phận của mình.

Lê không nói gì nữa chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, nếu nàng muốn khóc cô sẽ để nàng khóc cho vơi đi buồn tủi. Cô không thể hiểu hết nổi lòng của nàng, cô được sống trong sự yêu thương của cha mẹ. Cô hoàn toàn không hiểu được cảm giác không có cha là gì, nên cô không biết nói lời nào cho nàng đỡ buồn. Có lẽ chỉ im lặng như thế là đủ, vì giờ nàng cần là một bờ vai.

Cám tâm trạng xấu thì Hoa Liễu cũng chẳng kém gì, vừa mới vào phòng Tấm đã đẩy ngã nàng xuống giường. Khi chưa hết kinh ngạc Tấm đã cởi y phục của nàng ra , không một lời báo trước mà điên cuồng tiến vào người nàng. Hoa Liễu đau đến sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi, nhắm mắt lại những giọt lệ trong suốt rơi xuống. Tấm cũng không để ý cứ muốn đoạt hết mọi thứ, cô muốn nàng chỉ thuộc về mình cô.

"Ah".

Hoa Liễu âm thanh đau đớn phát ra,thật sự nàng không chịu nổi nữa. Tấm nghe tiếng rên thống khổ liền dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn nàng hoảng hốt. Cô đang làm gì đây, cô hành hạ nàng thế này sao. Nhìn nàng đau đến phát khóc, cô nhẹ rút ngón tay mình ra.

Trên ngón tay có chút máu hồng nhạt, cô cư nhiên khiến nàng tổn thương. Tấm đưa tay muốn chạm vào mặt nàng nhưng không dám, cô thật không khác nào cầm thú. Hoa Liễu khi cô dừng lại thì đã bớt đau, nàng mở mắt nhìn thấy vẽ mặt bi thương của cô. Nàng đưa tay nắm lấy đôi tay dừng lại của cô, kéo lại áp lên má mình.

"Dì không sao". Hoa Liễu nở nụ cười yếu ớt với cô.

"Xin lỗi, con xin lỗi ". Tấm nhắm chặt mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.

"Dì không sao thật mà ". Hoa Liễu kéo cô xuống hôn nhẹ lên môi.

Nước mắt của cô rơi trên má nàng, thật nóng khiến nàng thấy thật đau lòng. Tấm vùi mặt vào cổ nàng, âm thanh nức nở phát ra. Cô sợ lắm , sợ phải mất nàng, dù cho nàng đã thuộc về cô nhưng cô vẫn sợ. Cô không ngờ mình lại làm hại nàng, cô có khác nào tên kia chứ.

Tấm ngẩng đầu dậy tự cho mình một cái tát, đây là đánh cho tỉnh ra. Hoa Liễu thấy thế vội nắm tay Tấm lại, đặt tay cô lên trái tim của nàng. Tấm im lặng nhìn nàng, nhìn ánh mắt đầy vẽ lo lắng. Hoa Liễu choàng tay lên cổ cô kéo xuống gần mình, hơi thở như u lan phả vào mặt cô.

"Hôn dì". Hoa Liễu âm thanh hơi khàn nói.

Tấm nghe thế liền dáng lên môi nàng, lần này là nàng chủ động tiến vào trước. Đầu lưỡi nàng vuốt ve thứ mềm mại trong miệng cô, nhẹ nhàng lôi kéo. Tấm thuận thế truy đuổi theo nàng, âm thanh mυ'ŧ mát tràn ra. Cứ dây dưa không dứt, cứ thế triền miên.

Khi tách ra vị mật ngọt tràn ra từ khóe môi nàng, cô liếʍ môi nuốt một ngụm nước bọt. Tấm thở dốc nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, cùng ánh mắt mơ màng như lạc vào sương mù.

"Đừng rời bỏ con". Tấm cố gắng nói ra đều sợ hãi.

"Dì mãi là của con, cả trái tim này lẫn thân thể ". Hoa Liễu kéo mặt cô xuống úp vào ngực mình.

Tấm mở to mắt nhìn hai khỏe mềm mại, trắng trắng trước mặt, cô vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ một cái. Thân thể nàng lập tức run lên, hơi thở hơi gấp một tí. Tấm ngước mặt lên đôi mắt vẫn đỏ hoe, cô trườn lên hôn lên môi nàng. Không sâu sắc chỉ nhẹ nhàng lướt qua, cô nắm lấy tay nàng đặt lên ngực mình.

"Muốn con". Tấm ánh mắt yêu mị nhìn nàng.

Hoa Liễu con ngươi chuyển động, yết hầu khẽ run, nàng ngồi dậy áp Tấm xuống giường. Đưa tay vuốt ve má cô nhẹ nhàng ôn nhu, ngón tay chuyển đến mi mắt cong vυ't, rồi chuyển đến đôi môi mềm mại. Tấm hé môi cắn cắn ngón tay nàng, đầu lưỡi quét qua ngón tay xinh đẹp.

Hoa Liễu cảm nhận một trận run rẩy, cảm giác ẩm ướt ở đầu ngón tay. Nàng rút ngón tay về di chuyển xuống đến cổ áo cô, rồi lại di chuyển dần xuống. Rút nhẹ đai lưng màu hồng phấn, kéo nhẹ vạt áo ra. Chiếc yếm màu xanh ôm lấy da thịt trắng nõn, khiến ánh mắt nàng không thể dời đi.

Tay vòng ra sau cổ kéo dây áo, chiếc yếm không còn gì giữ lại trượt xuống, lộ ra một nửa nhũ phong tuyết trắng. Hoa Liễu cúi xuống dùng răng nanh cắn lấy cái yếm kéo ra, hai khoả no tròn được giải phóng hoàn toàn. Tay lại di chuyển xuống kéo tiết khố của cô ra, cơ thể hoàn mỹ không còn gì che đậy.

Tấm tự dưng lại thấy ngượng ngùng , cô đưa tay che ngực mình lại, chân khép chặt. Hoa Liễu chớp mắt nhìn cô e thẹn, đây cũng là lần đầu nàng thấy cô trong bộ dạng này. Khóe môi nhẹ cong lên, nàng đưa tay chạm lên bàn tay đang che ngực đè xuống.

"Hơ".

Tấm phát ra thanh ngân, ngực không ngừng bị nàng đè ép. Cô vội rút tay ra thuận lợi cho nàng ngậm lấy, tay còn lại xoa nắn bên kia. Tấm cong người lên khi nàng không ngừng chọc ghẹo, lưỡi nàng cứ đảo quanh điểm hồng của cô. Tấm khó chịu ôm lấy đầu nàng, như muốn đẩy ra như muốn ôm chặt lại. Hoa Liễu môi chuyển qua bên còn lại, cắn lên điểm hồng một cái.

"Ahhhh".

Tấm cong người ép ngực vào môi nàng, cơ thể bức rức cần được giải thoát. Hoa Liễu từ từ chuyển xuống nơi đang khát khao ấy, nhẹ hôn lên đoá hoa xinh đẹp. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy , đυ.ng vào là ướŧ áŧ mà ấm áp. Tấm thân thể run lên, môi tràn ra âm thanh nỉ non. Thân thể cô bị nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nơi đoá hoa tràn ra một ít ái dịch.

Ánh trăng bạc soi vào nàng nhìn toàn thân cô đã nhuộm tầng đỏ ửng, khiến nàng mê muội không thôi. Hoa Liễu kéo chăn như muốn che lại ánh trăng, nàng không muốn ai nhìn thấy cô lúc này kể cả ánh trăng đáng ghét kia. Tay lại mơn trớn đè ép khiến cô khép chân lại, nàng dùng chân chen vào khiến cô không khép lại được. Đầu gối chạm phải một mảnh ướŧ áŧ, nàng đưa tay mở rộng chân cô ra.

Nơi đoá hoa run rẩy đang rỉ ra từ chút ái dịch, mà cô thì xấu hổ dùng tay che mặt lại. Hoa Liễu cúi xuống hôn lên đoá hoa, đầu lưỡi hơi nhô ra đẩy nhẹ hồng tâm. Tấm run rẩy tay nắm lấy chăn, môi hé ra âm thanh rêи ɾỉ càng lớn. Hoa Liễu ngẩng lên tay nhẹ xoa rồi từ từ tiến vào u tuyền, cảm giác ấm nóng khiến nàng càng thêm háo hức.

Thân mình cong lên đón nhận dị vật đang xâm nhập, cô thấy người như tan ra thành nước. Nụ hôn sâu lại diễn ra, nuốt hết những âm thanh ái mụi. Tấm thở dốc chân bám lấy eo nàng , đón nhận càng nhiều điều nàng đang mang đến. Hoa Liễu lúc nhanh lúc chậm dễ dàng đột phá cực hạn của cô, ngón tay bị đoá hoa hút chặt như muốn nuốt lấy nàng.

Đến cao trào thanh âm dài ngân vang, cô thở hỗn hễn mềm nhũn. Hoa Liễu muốn rút ngón tay ra nhưng lại bị cô giữ lại, nàng không hiểu ngẩng đầu nhìn cô. Tấm ánh mắt mong lung, gương mặt đỏ ửng, cô mấp máy môi nói vài tiếng. Hoa Liễu hơi kinh ngạc rồi lại mỉm cười, ngón tay lại tiếp tục cong lên.

Một đêm này cả hai không ai cần ngủ cả.

Ánh sáng chiếu vào một góc vườn, một bàn tay mảnh khảnh đưa lên che đi tầm mắt. Cám nhìn ánh sáng qua kẽ tay, mắt hơi nheo lại không nhìn rõ. Nàng đang chuyển số củi mà Lê vừa bổ xong, Lê thì chạy ra ngoài hái ít rau. Đang chuyển củi thì phía sau có một đôi bàn tay bắt lấy, nàng chau mày nhìn người xuất hiện trong tầm mắt.

"Để cha giúp con". A Nô bê củi trong tay nàng.

"Không cần ". Cám giật lại củi đem vào nhà.

A Nô không vì bị nàng từ chối mà bỏ cuộc, hắn xếp củi lại định giúp nàng mang vào. Cám chặn lại không vui nhìn hắn, đã nói không cần rồi nghe không hiểu sao. Nàng đưa tay lấy lại củi, rồi đẩy A Nô lùi lại mấy bước.

"Thúc đi đi". Cám chỉ tay ra rào cửa.

"Cha đến thăm con, đừng đuổi cha về". A Nô vẽ thương cảm nói.

"Cha con chết rồi ". Cám âm thanh lạnh lùng nói.

"Con đừng nói vậy cha còn đứng đây mà ". A Nô nhíu mày hơi giận nói.

"Cha con chết mấy năm rồi, có cần con dẫn thúc đi thăm mộ". Cám cười mỉa mai.

"Đó là cha của Tấm không phải của con". A Nô lớn tiếng nói, hắn mới là cha ruột của nàng.

"Nhưng người đó nuôi dưỡng con, cũng là người đầu tiên con gọi cha, còn thúc chỉ là người xa lạ ". Cám thẳng thắn nói những điều nàng luôn suy nghĩ trong lòng.

"Con phải biết phân biệt chứ, cha mới là cha ruột của con, lúc trước không lo được cho con giờ cha muốn bù đắp ". A Nô dùng vẽ mặt hết sức chân thành.

"Muộn rồi ". Cám nói xong thì lại chỉ tay ra cửa rào. "Mời thúc về cho".

A Nô đứng đó không muốn bước đi, Cám cũng im lặng nhìn hắn ta. Dường như đứa con gái này khó thiết phục hơn hắn nghĩ, hắn đã cầu mong tha thứ rồi mà không được sao. Dù hắn không chăm sóc nàng, thì hắn cũng là cha nàng mà.

"Chị hái được nhiều rau lắm này ". Lê chạy từ phía xa đến.

Cám nghe âm thanh của Lê thì xoay qua nhìn, Lê đang mỉm cười bỗng tắt ngấm. Lê tiến đến đứng trước mặt Cám, cô không ngần ngại trừng mắt nhìn hắn. Lê cao hơn cả Tấm nên đứng với A Nô không chênh lệch là mấy, cô muốn cảnh cáo hắn tránh xa nàng ra.

"Thúc đi về cho chỗ này không hoan nghênh thúc ". Lê nghĩ chắc hắn ta da mặt dày nên không biết nhục đây mà.

A Nô bực mình rồi đây, con nhóc này là ai mà cứ vào đây phá đám. Vóc dáng thì không giống nữ nhân tí nào, tính tình lại dữ như cọp vậy. Nếu như Lê biết được suy nghĩ trong lòng A Nô, chắc sẽ đập hắn một trận. Cô có chỗ nào không nữ tính, mà người ta chỉ dịu dàng với Cám thôi.

"Vào nhà đi chị ". Cám kéo kéo áo Lê.

"Ân đi thôi". Lê nắm tay nàng vào nhà.

A Nô vẫn đứng đó, hắn không thể bỏ cuộc. Nếu như không được chấp nhận hậu quả sẽ rất nghiêm túc. Hắn còn trẻ, hắn còn muốn tìm lạc thú, nên nhất định phải làm hoà mới được. Vì chỉ khi thiết phục được nàng, hắn mới có thể thực hiện điều hắn muốn.