†***†***†***†***†***†***†***†***†***†
Cám đỏ mặt bịt tai lại, cái miệng hại cái thân thật mà. Đúng là nàng có nói với mẹ đừng nên ức chế, nhưng có cần rên lớn thế không. Hai người lớn đầu chả biết còn cô gái chưa trưởng thành là nàng còn tồn tại sao, nàng hận. Âm thanh mới ngừng một chút lại phát ra, tuy nhỏ hơn một chút nhưng vẫn nghe thấy. Cám chịu không nổi nên xuống giường ra ngoài, nàng ngồi cạnh bờ rào .
Đang ngồi ngẩn ngơ thì một bóng đen đập vào mắt nàng , đang trèo rào vô nhà nàng chắc là ăn trộm. Cám rất sợ nhưng không biết làm sao, nếu la lên hai người kia làm sao mà chạy ra đây được. Cám hít một hơi thật sau vớ lấy nhánh cây khô , nàng lùi lại chuẩn bị lấy thế mà đập.
Bóng đen trèo vô an toàn, ngó nghiêng tìm kiếm gì đó, rồi vô tình dính chưởng. Cám đập một phát vào đầu bóng đen ấy, khiến người đó ngã ngồi xuống.
"Đau". Bóng đen rên lên một tiếng.
Cám chớp chớp mắt cái giọng rên nghe quen quá, nàng cầm cây ngồi xuống nhìn cho kỹ. Khi nhìn kỹ rồi Cám mở to mắt ném nhánh cây xuống đất, đưa tay xoa xoa lên chỗ mình vừa đánh.
"Đau lắm không ". Nàng có chút đau lòng.
"Sao đánh chị vậy". Lê nhăn mặt đầu thật đau nha.
"Em tưởng ăn trộm trèo rào ". Cám đỡ Lê ngồi dậy đến chỗ mình ngồi lúc nãy.
"Haha chị quả thật là trèo rào ăn trộm, nhưng chị không trộm tiền mà là trộm sắc". Lê cười gian manh chọt chọt má nàng.
"Chị này hư thật ". Cám đỏ mặt mắng nhẹ.
Lê choàng tay ôm lấy eo nàng nhấc bỗng lên, Cám hơi hoảng vội ôm lấy cổ cô. Lê hơi xoay người để Cám ngồi lên đùi mình, Cám đỏ mặt đánh nhẹ tay cô. Lê tựa càm vào vai nàng, vòng tay ôm chặt eo nàng.
"Nhớ em quá ". Lê cạ cạ vào má nàng.
"Ân". Cám nhẹ đáp.
"Chị muốn hôn em". Lê thổi nhẹ vào tai nàng, khiến cơ thể nàng run lên.
Cám không trả lời nhưng nàng xoay người lại đối diện với Lê, hai chân kẹp lấy eo cô. Lê cười mỉm hơi nâng mặt lên vừa vặn nhận lấy một nụ hôn, ngực nàng ép sát vào ngực cô , hai thân thể quấn lấy nhau không kẻ hở. Lê tách hàm răng ngọc của nàng, lưỡi luồn vào cuốn lấy lưỡi nàng dây dưa. Âm thanh nhỏ từ tiếng liếʍ mυ'ŧ phát ra khiến người xấu hổ, mật ngọt theo đầu lưỡi lan tràn khoang miệng.
Cám hụt hơi nên tách ra thở dốc, nụ hôn lấy đi gần như toàn bộ sức của nàng. Lê vùi đầu vào cổ nàng tham lam ngửi mùi da thịt của ái nhân, nàng khiến người phải mê muội không thoát được. Chỉ như thế mà ôm lấy nhau cảm nhận hơi thở của nhau, biết được sự tồn tại của nhau.
"Nếu chị lừa dối em chị mong em sẽ tha thứ ".
Lê thỏ thẻ nói ra câu này, cô rất sợ nàng sẽ giận rồi bỏ mặt mình. Vòng tay ôm lấy eo nàng càng chặt , sợ nếu buông ra sẽ đánh mất vật trân quý nhất. Cám cảm nhận được Lê đang run lên,chị ấy nói vậy là nghĩa gì, sao chị ấy lại sợ hãi. Lòng Cám tràn đầy nghi vấn muốn hỏi lại bị nụ hôn khác cuốn vào, Lê không dám để nàng suy nghĩ thêm về những điều cô vừa nói.
Bên nhau được một lúc thì Lê phải đi về, cô là trốn cha mình nên phải trở về sớm. Nhìn bóng Lê khuất xa lòng Cám có gì đó bất an, cảm giác không thể yên tâm. Nàng lặng lẽ vào nhà không gian rất im lặng, có lẽ hai người kia kiệt sức rồi cũng nên. Cám nằm xuống giường chau mày nhớ đến điều Lê đã nói, sao lại muốn mình tha thứ.
Sáng hôm nay đặc biệt im lặng trong bếp không phát ra âm thanh gì, nói đúng hơn bữa nay sẽ bị đói. Cám ngồi trên bàn hết nhìn vào phòng bếp, lại nhìn đến phòng ngủ. Đừng bảo là không đi nổi nữa nha, vậy nàng phải chịu đói sao. Cám ai oán nhìn chằm chằm vào cửa phòng, hai người vui rồi còn con thì nhịn đói.
Rất may như nghe được lời than trách của Cám, cánh cửa mở ra Tấm rạng rỡ cười tươi bước ra ngoài. Nhưng vừa bước xuống bếp đã thấy gương mặt chẳng có mùa xuân của ai kia, sao lại nhìn cô bằng ánh mắt như dao thế.
"Chị Tấm ". Cám vẫy vẫy tay.
"Hở". Tấm tiến lại gần Cám.
"Sau này hai người chuyển qua phòng chị được không, đêm qua âm thanh quả thật rất lớn a". Cám đây là rút kinh nghiệm từ lần bỏ đói hôm trước, nói với Tấm thì tốt hơn với mẹ.
"À à". Tấm gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Cám thở nhẹ ngồi chờ Tấm làm đồ ăn, nàng không biết làm cơm cũng không giỏi nữ công gia chánh. Cám đặt hai tay lên bàn chống cằm nhìn Tấm, chợt nàng lại nhớ đến Lê. Không biết giờ này người ta làm gì nữa có nhớ nàng không, ánh mắt dần nhu hoà thâm tình.
Hoa Liễu vén màng bước xuống bếp, nàng thấy con gái chống tay nhìn Tấm. Ánh mắt đó đầy thâm tình nhưng sao lại nhìn Tấm của nàng, đó là Tấm của nàng đó nha. Hoa Liễu có chút khó chịu lại ăn dấm chua với con gái mình, nhưng nàng không thể ngăn cản lòng mình lên men.
"Cám thu liễm ánh mắt một tí ". Hoa Liễu ngồi xuống bàn gõ gõ ngón tay.
"Cái gì thu liễm". Cám không hiểu gì cả.
"Không có gì ". Hoa Liễu tự dưng thấy mình vô lý quá.
Đến khi ăn cơm Cám cứ ngó ra cửa chờ bóng dáng ai đó, người ấy sao giờ không thấy đến. Tấm tinh ý nhìn em gái mình, cô nhìn đến Hoa Liễu thầm cảm ơn ông trời. Dù là hai năm nhưng tình yêu của cô được nàng chấp nhận, lại không có sự ngăn cản của cha mẹ.
"Lê không đến đây được đâu ". Tấm gắp thức ăn cho Cám nói.
Cám nhíu mày nhưng chợt nghĩ ra điều gì, nàng thoáng buồn khi ngộ ra nguyên nhân câu nói của Tấm. Chắc chắn cha nuôi sẽ không cho chị ấy đến đây, tuy ông ấy không chấp nhận nhưng Cám vẫn theo Tấm gọi như thế. Cám nhớ lần đầu tiên đến đây cha nuôi nhìn mẹ cùng mình vô cùng giận dữ, nàng rất sợ ánh mắt như muốn đánh người ấy.
Cám càng không hiểu tại sao cha nuôi lại có thái độ như vậy, sau này khi lớn lên biết suy nghĩ thì nàng biết nguyên nhân. Cha nuôi ghét mẹ nàng nên ghét luôn cả mình, nhưng rõ ràng mẹ có làm gì lỗi đâu. Cám không nuốt cơm nổi nữa nên xin phép về phòng, bước đi vô hồn đơn độc.
"Cám ". Hoa Liễu rưng rưng nước mắt gọi nhỏ tên con.
"Dì đừng khóc sẽ không sao đâu mà, có con ở đây con sẽ không để chuyện xấu xảy ra". Tấm nâng tay chạm đến má nàng xoa nhẹ.
"Thật không ". Hoa Liễu nhìn Tấm đầy hi vọng.
"Thật ". Tấm ôm lấy nàng cho nàng câu trả lời khẳng định.
Cùng lúc đó nhà Lê đang tiếp một vị khách, là một nam nhân có vẻ mộc mạc. Lão Quan mời người ta về nhà từ sáng đến giờ, ông rất thích nam nhân này.
"A Ngũ con ăn thêm đi ". Lão Quan gấp thức ăn cho A Ngũ.
"Quan đại thúc để con gắp được rồi ". A Ngũ lễ phép nâng chén đón nhận.
Nam nhân này là A Ngũ làng bên , hắn tình cờ đi ngang nên giúp Lão Quan kéo xe. Lão Quan thấy A Ngũ thật thà siêng năng nên rất thích, nghĩ đến con gái cũng đến tuổi lấy chồng rồi.
Lê nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm, cũng khá lắm ấy nhỉ. Lê nhìn đến thức ăn trên bàn lại nhớ đến Cám, không gặp nàng cô nhớ vô cùng.
"Con gái Quan đại thúc thật xinh đẹp". A Ngũ chợt nhớ ra gì đó rồi nói.
"Khụ ...khụ". Lê đang ăn nghe thế liền bị nghẹn ho khan.
"Con gái con đứa ". Lão Quan chau mày quở trách.
"Con .... con xin lỗi ". Lê vẫn nghẹn nói.
Lão Quan không thèm để ý cô nữa, ông quay qua nhìn A Ngũ mỉm cười. Lão Quan vô cùng hài lòng vì đều này, từ trước đến giờ chả ai khen con gái ông cả. Lê không xấu xí nhưng tính tình có hơi mạnh mẽ, những nam nhân trong làng thấy Lê đã chạy mất dép. Giờ A Ngũ lại khen như thế ông tin chắc rằng mình đã chọn được chàng rễ tốt, phải tìm cách tác hợp cho hai đứa.
"Lê con dẫn A Ngũ đi xung quanh tham quan đi, mới đến đây chắc không rành đường đâu". Lão Quan muốn tìm cơ hội cho cả hai.
"Ân". Lê buông đũa đứng lên ra dấu đi theo mình.
Cám buồn bã đi dọc theo con đường cạnh cánh đồng lúa, nhìn những hạt lứa còn đang ngậm sữa. Nàng đưa tay rút lấy một nhánh, cắn nhẹ vào hạt lúa ấy. Mùi thơm của sữa non không ngọt lắm, thanh thanh nhàn nhạt.
Cám đi thêm một tí nữa thì chợt thấy Lê, nàng định gọi cô thì phía sau lại có thêm một nam nhân. Nụ cười vừa nở trên môi đã tắt, nàng thấy cô nói chuyện vui vẻ với nam nhân kia. Thì ra cô không tìm nàng vì hắn, thì ra cô bỏ mặc nàng là vì hắn. Cám xoay người bỏ đi chạy thẳng một mạch về nhà, nước mắt lăn dài trên má nàng.
Thời gian đã trễ tất cả chìm vào im lặng, nhưng vẫn có bóng người chờ đợi. Cám lặng lẽ ngồi bên bờ rào để chờ ái nhân, từng giây từng phút đối với nàng là dài vô tận. Có phải chỉ cần đong đủ yêu thương, là ắt sẽ chờ đợi mà không oán thán hay mệt mỏi. Để rồi chờ đợi thời gian trôi đi không dấu vết,chờ đợi bắt đầu trở thành vô vọng, khi đến dấu vết nhỏ nhoi của ai kia cũng chẳng thể trong thấy.
Vẫn biết rằng, nếu yêu thương thật sự thì chờ đợi chỉ là một thử thách nhỏ nhoi ,điều gì là bền vững đích thực sẽ trở lại. Nhưng có cách thức ngu ngốc nào, lại bắt người mình yêu đốt hy vọng ,chờ đợi lâu đến thế. Giữa màn đêm dày đặc chỉ mình nàng lẻ loi nhìn về khoảng không, cô không đến rồi, thật sự không đến tìm nàng.
Cám buồn bã trở lại phòng, vừa đi vừa khóc, nàng không dám khóc lớn sợ mẹ sẽ nghe thấy. Nằm xuống giường nước mắt không ngừng rơi, tim nàng đau nhói.
Tiếng gà gáy đánh thức một người đang ngủ say, Lê giật mình bật dậy. Nhìn ra ngoài trời đã sáng, chết cô rồi sao lại ngủ quên như vậy chứ. Tối qua cô định đợi cha mẹ đi ngủ lén trốn tìm Cám, nhưng cha mẹ lại ngủ trễ nên cô đợi mãi, ngủ luôn lúc nào không hay. Chắc Cám sẽ giận cô lắm đây, lát nữa phải trốn đi gặp nàng giải thích thôi.
Nhưng đâu như ý muốn của mình, Lê chau mày nhìn A Ngũ đứng trước mặt. Cô thừa biết cha đang tác hợp mình cho nam nhân này, cô cũng biết A Ngũ là vì điều gì mà đến. Tuy biết nhưng vẫn tức đang lúc cấp bách tới sớm làm chi, đợi tới chiều đến không được sao.
Thế là Lê phải dẫn hắn đi một vòng nữa, nhưng vòng này lại dẫn cô đến với nàng. Cám đứng như tượng gỗ nhìn người nàng yêu cùng nam nhân khác, nàng không muốn tin Lê lại đi với hắn ta. Có lẽ cô đã tìm được một nửa cuộc đời, có lẽ nàng không phải một nửa của cô.
"Em ghét chị ". Cám bật khóc chạy đi.
"Cám ". Lê gọi to tên nàng rồi hớt hải chạy theo.
A Ngũ nhìn bóng hai người dần xa hắn suy nghĩ điều gì đó, hắn xoay người lại chạy về phía nhà Lê. A Ngũ tìm xung quanh thì thấy Lão Quan đang bổ củi, hắn vội chạy đến tố cáo.
" Quan đại thúc con thấy Lê chạy theo một cô gái chạy vào rừng, hình như hai người có tình ý". A Ngũ gãi đầu nói.
"Con đừng nói bậy, cái gì mà tình ý ". Lão Quan hơi lớn tiếng quát.
"Không tin con đưa Quan đại thúc đi xem". A Ngũ nói xong thì dẫn đường.
Lão Quan nhíu mày ném cây rìu xuống rồi bước theo sau, ông không tin con gái mình lại có tình ý với nữ nhân. A Ngũ dẫn ông đi đến nữa đường thì la đau bụng, hắn chỉ ông đường đi rồi chạy về. Lão Quan theo đường đi tiếp , lòng có nhiều suy nghĩ phức tạp.
Cám chạy đến gần bờ suối thì bị giữ lại, Lê ôm chặt lấy nàng không cho nàng chạy nữa. Cám vùng vẫy còn cắn lên tay Lê, cô cắn răng chịu đựng cơn đau.
"Chị xin lỗi ". Lê thủ thỉ bên tai cô.
"Chị thì có lỗi gì, em có là gì đâu mà chị phải xin lỗi ". Cám đẩy Lê ra lùi lại hai bước.
"Cám". Lê tiến lên một bước.
"Chị đứng đó nếu chị bước đến đây thì em không nhìn mặt chị nữa ". Cám khóc nấc lên lớn tiếng nói.
Lê nhìn nàng rồi lại tiến đến ôm chặt lấy nàng, cô sợ nếu lùi lại nàng sẽ rời xa đời cô. Cám lại vùng vẫy muốn thoát ra nhưng Lê ôm rất chặt , nàng thôi giẫy giụa mà khóc to hơn.
"Chị về với nam nhân ấy đi, em chẳng là gì cả không là gì hết ". Cám đánh vào lưng cô.
"Em là tất cả của chị ". Lê mang theo thanh âm khàn khàn vì sắp khóc ." Đừng nói em không là gì cả, em là người quan trọng nhất của chị ".
Những lời chân thành như thế làm sao nàng không cảm động, nàng gục lên vai cô khóc nghẹn. Tay vòng lên ồm lấy cổ cô kéo mạnh, hai phiếm môi mềm mại chạm vào nhau. Chỉ chạm nhẹ một cái, Cám há miệng cắn vào môi cô.
"Tối qua không đến tìm em". Cám bắt đầu hờn dỗi.
"Tại chị ngủ quên ". Lê gãi đầu cười ngốc nói.
"À". Cám nhẹ nhàng che miệng cười.
Lê vui mừng ôm chặt lấy Cám cúi xuống hôn lên môi nàng, Cám dịu dàng đáp trả lại nụ hôn. Giữa hai người yêu nhau ,đôi khi pha lẫn một tí giận hờn sẽ làm hương vị thêm đậm đà, nhưng cũng đừng hờn giận quá lâu sẽ nhạt phai mất.
"Lê".
Giữa lúc hôn nhau nồng nhiệt một âm thanh giận dữ phát ra, Lê tách khỏi môi Cám ngẩng đầu lên xem. Cô hoảng sợ che chắn cho Cám ở sau lưng, cha cô đang rất giận dữ đứng đó.
"Con làm cái trò gì vậy ". Lão Quan nắm chặt tay thành quyền, vô cùng phẫn nộ.
"Con... con". Lê lúng túng không biết làm sao, chợt nhớ tại sao cha biết mình ở đây ,không lẽ.
"Con đang làm cái gì "?. Lão Quan nghiến răng nói.
"Con hôn Cám, vì con yêu em ấy ". Lê lấy hết dũng cảm thừa nhận.
"Chát".
Âm thanh tát tai vang vọng khắp nơi, bên má trái của Lê đã in dấu năm ngón tay. Lê mở to mắt nhìn cha mình, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cha đánh cô. Cha lại nỡ ra tay tát cô mạnh như thế, chẳng khác nào đâm vào tim cô một nhát.
Lão Quan nhìn vào tay mình ,ông vừa đánh con gái. Đứa con gái ông bảo bọc từ bé đến giờ, suốt mười sáu năm qua ông không hề đánh cô dù nhẹ nhất. Nhìn con gái ôm má nhìn mình ông như lặng người, ông thấy được sự thất vọng trong mắt con bé. Nhưng con gái ông có biết rằng ông cũng đang thất vọng, thử hỏi một người cha ,chứng kiến con gái mình hôn một đứa con gái khác ,sẽ có tâm trạng như thế nào.
"Về nhà rồi nói ". Lão Quan quay lưng đi bỏ lại một câu.
Nhìn cha đi xa dần Lê cảm thấy xót xa, bóng cha rất cô đơn. Lê biết chắc cha sẽ rất thất vọng vì cô, nhưng bản tính cô là như thế làm sao thay đổi được.
"Em về nhà đi". Lê cầm lấy bàn tay đang xoa má mình nhẹ nói.
"Nhưng ...". Cám thật sự rất lo sợ.
"Chị không sao đâu ". Lê hôn nhẹ lên trán nàng an ủi.
Khi Lê vừa bước vào nhà thì không khí rất căn thẳng, cô nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của mẹ thì thở dài. Lão Quan đang đứng khoanh tay đưa lưng về phía cô, cơ thể hơi run lên vì giận.
"Lê điều cha con nói là thật sao". Vương thị giọng trầm xuống hỏi.
"Là thật ". Lê không suy nghĩ trả lời.
Vương thị nâng tay che miệng lại bà sắp khóc mất rồi, con gái bà lại đi ngược luân lý như thế. Nếu mọi người trong làng biết con gái bà sẽ sao đây, bị khinh thường, mỉa mai thậm chí sẽ đổi khỏi làng mất. Một lời nói đôi khi là một con dao nhọn, không dứt khoát đâm một nhát, mà lại cứa từng nhát theo thời gian. Đến khi máu không còn chảy được nữa thì sẽ chết, bà không muốn điều đó xảy ra.
"Chấm dứt ngay". Tiếng Lão Quan thốt lên.
"Con không làm được ,con yêu em ấy thật mà". Lê la lên nước mắt cũng tràn ra.
"Yêu ". Lão Quan nhấn mạnh một chữ." Giữa hai đứa con gái thì yêu làm sao".
"Con biết cha sẽ cho con là dị loài, nhưng cha ơi con thật sự yêu Cám, từ lúc mới gặp nàng con đã ấp ủ tới bây giờ ". Lê nắm chặt tay thổ lộ mặc cho nước mắt rơi.
"Con....con ...thật là tức chết ". Lão Quan tay run run chỉ vào Lê.
"A Quan ông đừng kích động ". Vương thị sợ Lão Quan đánh con gái .
"Đi vào phòng ". Lão Quan nắm tay cô lôi đi.
"Cha". Lê giẫy giụa hét lên.
"Con ở trong đó mà cảnh tỉnh, chừng nào hiểu ra cha sẽ thả con". Lão Quan khóa cửa lại đứng ở ngoài nói.
"Không cha thả con ra đi". Lê đập cửa nói trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Vương thị khóc cũng không thua kém, bà không nở nhìn con gái chịu khổ. Nhưng không làm như thế thì con gái bà sẽ khổ hơn, bà chỉ có thể im lặng mà khóc.
Một ngày trôi qua hết sức nặng nề, Cám quay về nhà trong lòng hết sức lo lắng. Nàng cứ mãi nhìn ra cửa để chờ hình bóng ái nhân, nhưng chờ đợi mãi vẫn không thấy.
"Em đến nhà Lê đi". Tấm vỗ vai nàng nói.
"Hở". Cám giật mình ngơ ngác.
"Thay vì chờ đợi thì trực tiếp đến đó đi, dù không biết có được không nhưng hãy lấy trái tim để chứng minh". Tấm nhẹ xoa đầu em gái.
"Ân"". Cám gật đầu chạy đi.
Từ phía sau lưng một bàn tay ôm lấy eo cô, lưng cô ướt đẫm vì nước mắt. Tấm xoay người lại ôm lấy nàng, nhẹ vuốt lên lưng nàng. Tấm biết nàng đang tự trách mình, trách mình liên lụy đến con gái, trách mình không thể làm gì giúp cho nó.
"Dì đừng khóc nữa, nếu hai người yêu nhau thì phải tự mình vượt qua gian khó. Nếu như thế tình yêu mới bền vững gắn chặt lại, con tin chắc là cả hai sẽ làm được ". Tấm hôn lên những giọt nước mắt của nàng, ôm lấy nàng thật chặt.
Cám chạy một mạch đến nhà Lê, nàng rất sợ nhưng vẫn lấy dũng khí tiến vào. Lão Quan đang ngồi trên bàn nghe động tĩnh thì nhìn ra, khi thấy người đến ông đập bàn đứng dậy.
"Ai cho ngươi vào nhà, cút ". Lão Quan hét lên .
Cám sợ hãi mặt trắng bệch, tay nắm chặt đến nỗi muốn bẽ gãy các lóng tay. Tuy sợ nhưng trong lòng tự nhủ không được lùi bước, nàng ngẩng cao đầu nhìn Lão Quan.
"Con muốn gặp Lê". Cám kiên định nói.
"Bảo cút không nghe à". Lão Quan đứng dậy tiến ra cử, ông đẩy Cám một cái.
"A". Cám bị đẩy té xuống đất phát đau.
"A Quan ông làm gì vậy ". Vương thị đến đỡ Cám, dù biết Cám là nguyên nhân gây ra chuyện này nhưng bà không nỡ.
"Bà đỡ nó làm gì, bà không thấy nói chính là nguyên nhân của mọi chuyện sau. Từ ngày mẹ con nó tới đây đã là một cái tai họa, nó dụ dỗ con gái chúng ta trái đạo lý như thế bà còn lo làm gì ". Lão Quan tức giận không hề kiểm soát lời nói.
"A Quan ". Vương thị lớn tiếng ngăn lại, con bé này vô tội mà.
Cám thật khổ sở ngồi dậy, nàng quỳ xuống trước mặt Lão Quan. Mẹ nàng rất tốt, không hề có lỗi gì, nàng yêu Lê cũng không có gì sai.
"Cho con gặp Lê"". Cám vẫn lập lại lời nói.
"Đừng mơ". Lão Quan xoay người vào nhà.
"Con sẽ quỳ ở đây đến khi người đồng ý mới thôi ". Cám quỳ thẳng lưng nói.
"Tùy ". Lão Quan bỏ lại câu nói rồi đóng cửa lại.