~~~~Chương 5~~~~
Edit: Blanche
Đáng tiếc buổi tối cũng không thể trải nghiệm thành công.
Hôm sau cũng không thể trải nghiệm.
Một tháng sắp tới cũng không thể trải nghiệm.
Không phải là không muốn trải nghiệm, chủ yếu là không rảnh.
Vì muốn mau chóng xử lý bạn trai cũ cặn bã, bạn thân mỗi ngày đều làm việc liên tục, hoặc là đi xã giao, hoặc là xem tài liệu, lịch trình dày đặc, mỗi ngày chỉ ngủ được có bốn tiếng, một tuần đều có hai hoặc ba ngày ở lại công ty.
May anh còn có anh trai và chị gái ở phía trên giúp mình quản lý chuyện công ty một chút.
Bằng không thời gian ngủ cũng không có.
Những việc này khó như thế nào, mỹ nhân đương nhiên biết rõ.
Đặt biệt là việc kéo mặt mũi xuống đi cầu người –
Cậu chính là không ném nổi cái mặt này, thà rằng tới nơi không ai biết làm hầu bàn.
Bạn thân là thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, trên là có anh chị, từ nhỏ đã được chiều chuộng, so với cậu còn được chiều hơn, vậy làm sao anh có thể làm được?
Hiện tại vì cậu, không muốn gặp cũng phải gặp, không muốn uống rượu cũng phải uống, còn phải nói tốt với người ta, cười cứng cả cơ mặt...
Cậu vừa nghĩ tới cảnh bạn thân phải đi làm thϊếp cho nhà người ta...
Tâm liền sợ hãi.
Không nhịn được liền nói: "Để tớ đi thay cho."
Lúc đó bạn thân đi xã giao bị người khác ép uống, giờ không khác gì bộ thi thể nằm lệch trên đùi mỹ nhân, nghe nói thế mấy đến ba giây mới phản ứng được mà đáp lại: "Cái gì?"
"Ngày mai có bữa tiệc," mỹ nhân khẽ cắn răng, "Hay là để mình tớ đi thôi."
"Đừng," bạn thân từ chối, "Không cần lo lắng, tớ đâu phải là quả hồng mềm dễ bị nắn bóp? Tớ hiện tại ra ngoài, người khác ít nhiều còn kiêng kị nhà tớ, không dám quá xằng bậy, cậu thì... Cậu muốn đi, không bằng tới đưa cơm cho tớ."
"Tớ..."
Mỹ nhân theo bản năng muốn cãi lại.
Nhưng bạn thân nói thực sự có đạo lí.
Không tìm được từ nào mà nói.
Chỉ có thể buồn bực "Hừ" một tiếng.
Bạn thân biết là cậu đang nổi nóng liền không nhịn được cười: "Cậu ở nhà ngoan, ở nhà tính toán sổ sách là được – vào lúc chúng ta thu lười, cậu cũng biết làm sổ sách rồi."
"Làm sao lại thế!" Mỹ nhân tức giận, "Tuy rằng EQ của tớ phá sản rồi, nhưng IQ vẫn còn rất tốt nhé!"
Bạn thân cười lừa gạt một tiếng: "Được được được."
Mỹ nhân nghe anh nói, đến cả khí lực oán người cũng chả còn, tâm lý chua chua: "Bọn họ thật không bắt nạt cậu?"
"Bắt nạt kiểu gì đây?" Bạn thân vẫn cười, "Tớ là ai? Tớ không làm khó dễ người khác đã là tốt lắm rồi, làm gì đến lượt bọn họ gây khó khắn với tớ? – Tớ chỉ là uống nhiều rượu nên đau đầu, cậu bóp bóp cho tớ là tốt rồi."
Mỹ nhân biết rõ sự tình không đơn giản như vậy.
Mà bạn thân đã nói thế, cậu cũng không tiện hỏi lại.
Liền ngoan ngoãn xoa bóp giúp bạn thân.
Bóp bóp một lát, bạn thân liền thϊếp đi.
Mỹ nhân dừng lại.
Nhìn mặt bạn thân: cuối tuần liên tục bị gây sức ép, dưới mí mắt bạn thân đều thâm đen cả rồi.
Mỹ nhân nhìn phút chốc, lặng lẽ nói một tiếng: "Cảm ơn.
Yên tĩnh chốc lát.
Bạn thân hai mắt nhắm chặt nhíu mày hỏi: "Cứ như vậy cảm ơn một câu? Không biểu hiện rõ ràng một chút?"
Mỹ nhân: "Tớ biết ngay là cậu giả bộ ngủ!"
Bạn thân khoé môi cong lên: "Cả một buổi tối uống rượu, một miếng thịt cũng không ăn, đừng nói là ngủ, có chết rồi tớ cũng không nhắm mắt..."
Mỹ nhân nhanh chóng cúi người bịt miệng anh lại: "Không có chuyện gì đừng treo những từ xui xẻo bên miệng!"
Bạn thân nghiêng người đặt mỹ nhân dưới thân: "Yên tâm đi, thịt tớ còn được ăn đâu! Diêm vương có tới cũng không đem nổi tớ đi đâu!"
Hai người trao nhau nụ hôn đầy mùi rượu.
Đảo mắt quần áo đã mất một nửa.
Mỹ nhân nghĩ tới nghĩ lui hỏi: "Cậu có bôi trơn không?"
Bạn thân ngậm lấy đầu v* của cậu liếʍ đến hưng khởi, hàm hàm hồ hồ nói: "Không cần cái kia..."
Mỹ nhân hốt hoảng: "Tớ không được!"
Bạn thân bật cười: "Cậu đang nghĩ gì thế? Tớ trong lòng cậu là cái loại người man rợ thế sao?"
Mỹ nhân sững sờ, hiểu rõ: "Cho nên... Không làm tới cùng?"
"Ừm."
"Vì sao? Cậu không được?"
"Nhìn cậu này..." Bạn thân tàn bạo mà cắn mạnh vào hầu kết của cậu, để lại cả dấu răng, "Lòng tốt mà bị xem là lòng lang dạ thú!"
"A?" Mỹ nhân không hiểu, "Nếu không thì tại sao?"
Bạn thân thở dài, cắn răng hận hận nói: "Ngày hôm nay tớ uống nhiều rồi, rat ay không biết nặng nhẹ, sợ làm đau cậu, tớ không nỡ, được chưa!"