Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 58: Lý gia 1

Ngón tay Kha Lâm vuốt ve sau cổ Tư Hạo Lam. Vì thích chế tạo máy móc nên ngón tay của hắn hơi thô ráp, vẽ trên da rất thoải mái.

Hai người hôn đến lưu luyến không rời. Cho tới khi “Bộp” một tiếng, túi chườm đá kẹp ở giữa rớt xuống, đập trúng mũi Kha Lâm.

“…” Kha Lâm nhấc túi đá, xoa xoa sống mũi của mình.

“Tan rồi, thể tích thu nhỏ không trụ nổi nữa.” Tư Hạo Lam giải thích.

“Rốt cuộc em nóng đến mức độ nào vậy?” Kha Lâm cũng bất đắc dĩ.

Tư Hạo Lam hơi lui ra, bình phục hô hấp, nói: “Gặp ngươi mới như vậy.”

Lại nói kiểu khiến người ta hiểu lầm, Kha Lâm nhàn nhạt nhếch miệng, nói: “Tại sao? Vì ta đặc biệt à?”

Tư Hạo Lam nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có ngươi.”

Dù biết Tư Hạo Lam không có ý đó, Kha Lâm vẫn thích dẫn dụ y nói mấy câu một lời hai nghĩa, nghe vào tai thực thỏa mãn.

Nhưng nói thật, đây rốt cuộc là cơ chế gì? Kha Lâm quan sát Tư Hạo Lam, chỉ cần cách mình đủ xa nhìn y liền không có gì khác thường.

Kha Lâm cho rằng đây có thể là một loại rối loạn căng thẳng, nói với Tư Hạo Lam: “Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!”

Tư Hạo Lam lập tức lắc đầu. Trước đây hệ thống truyền thụ cho y quá nhiều tri thức phong phú, khiến y hoàn toàn biến thành người của thế giới này, gần như cái gì cũng biết. Vì thế trong đầu y hiện lên cảnh tượng người ngoài hành tinh bị trói trên bàn thí nghiệm để giải phẫu.

Y ghê tởm nhíu mày.

Hơn nữa y cũng hiểu rõ, chuyện này đến bệnh viện phỏng chừng cũng vô dụng. Oan có đầu nợ có chủ, vẫn phải tìm kẻ lôi y từ thế giới ban đầu tới đây.

Tư Hạo Lam rõ ràng không muốn đề cập đến đề tài này. Kha Lâm liền dời nội dung lên người Tư Ích Niên: “Tóm lại, nếu ba em làm khó em, em có thể nói với ta.”

Tư Hạo Lam khinh thường, phất tay nói: “Ông ta không dám. Ông ta thà phái người đến tìm ngươi để tặng quà, chứ không tìm ta, cũng là vì sợ ta.”

Lúc y nói câu này, phỉ khí mười phần. Kha Lâm thấy y thực sự không để Tư Ích Niên trong lòng cũng cười theo.

(Phỉ khí: khí chất kiểu thổ phỉ, lưu manh,…)

Dù túi chườm đá hơi chướng mắt, tâm trạng Kha Lâm mấy hôm nay luôn rất tốt khiến hiệu suất làm việc tăng lên không ít.

Như Sarah đã nói, công việc của hắn hoàn toàn tập trung về nước, thời gian làm việc đang dần được chấn chỉnh, không phải thức đêm, thay vào đó là dậy sớm xử lý công việc.

Điều này tốt hơn cho cơ thể, Mai Khâm cảm thấy rất vui mừng, thúc giục Triệu Kỳ làm thực liệu, hàng ngày bắt Kha Lâm ăn.

Có lẽ cũng vì Tư Hạo Lam hay cầm túi chườm đá đòi hôn nên yếu tố tâm lý cải thiện rất lớn. Tinh thần của Kha Lâm thoạt nhìn tốt hơn nhiều, loại không khí suy nhược, yếu ớt chậm rãi giảm bớt, sắc mặt bắt đầu trở nên khỏe mạnh.

Tư Hạo Lam quy toàn bộ công lao về mình.

Y đã nói chỉ cần ở bên y, mệnh cách đại hung, đại bệnh gì đó đều không tồn tại. Thân thể Kha Lâm không phải khỏe mạnh sao?

Tư Hạo Lam cũng phải làm việc, lúc chưa vào đoàn đến một lớp diễn xuất linh tinh… nạp điện. Vì vậy mỗi lần trên đường ra vào Kha gia, hắn thường xuyên thấy xe cộ, nhân viên đến trắc địa, hẳn là dự án của Kha Lâm đang phát triển tốt.

Qủa nhiên có chút sinh khí vẫn hơn. Vì có người đến chiếm giữ, cảnh xuân cảm giác càng thêm rực rỡ.

Mức độ xuất hiện của Sarah càng thêm thường xuyên, cơ hồ sắp sử dọn đến Kha gia. Cô nhiều lần khuyên nhủ Kha Lâm: “Boss, hiện tại tiến độ dự án càng lúc càng nhanh, tôi không thể hoàn toàn thay thế anh, chỉ có thể hỗ trợ anh. Anh thực sự không suy xét đến việc xuất hiện sao?”

Kha Lâm trầm mặc.

Sarah thở dài. Lúc này, Mai Khâm bưng trà tới, Sarah nhìn về phía Mai quản gia xin viện trợ.

Mai Khâm hơi do dự. Anh hi vọng tiên sinh có thể thành công trong sự nghiệp, nhưng lại lo lắng phán xét của người ngoài sẽ làm tổn thương hắn.

Kha Lâm ngước mắt nhìn cấp dưới của mình, lại rũ mắt xuống, nói: “Hội nghị đầu tư vào cuối tuần kỳ thực xem như là cuộc họp huy động cho dự án của chúng ta. Với tư cách là chủ dự án chúng ta hẳn phải tham dự.” Hắn bình tĩnh phân phó Sarah: “Tôi sẽ đi, cô chuẩn bị một chút.”

Sarah hai mắt sáng rực.

Cô luôn hi vọng có thể khiến Kha Lâm làm quen với giới kinh doanh, hi vọng hắn có thể quang minh chính đại mà chỉ huy đại cục, thế nhưng đôi chân vẫn luôn là trở ngại của hắn.

Hiện tại Kha Lâm chịu tham dự hội nghị, chứng minh hắn đang bước ra bước đầu tiên, thật sự quá tốt.

Sarah cao hứng nói: “Tôi nhất định chuẩn bị chu toàn.”

Đúng lúc này, Tư Hạo Lam từ khe cửa chui vào, nhìn mọi người trong phòng, nói: “Ta cũng muốn đi.”

Kha Lâm dùng ngữ khí hơi oán trách lại có chút cưng chiều, nói: “Tổ chức hội nghị em đi làm gì?”

“Các ngươi tổ chức không phải đều có yến tiệc các thứ sao? Ta đến ăn chực.” Tư Hạo Lam không hề cảm thấy ăn chùa có gì xấu hổ, hào phóng nói.

“Ở nhà ăn nhiều như vậy còn chưa đủ?” Kha Lâm không nhịn được cười nhạo y.

Mai Khâm nhìn Tư Hạo Lam, lại nhìn Kha Lâm, ở bên cạnh chen miệng: “Tôi cảm thấy có thể để Tư thiếu gia đi, coi như là nhân viên công tác, để cậu ấy đi giải sầu một chút.”

Mai Khâm biết Tư Hạo Lam cố ý đề nghị. Kha Lâm công khai lộ diện đến tham dự hội nghị, thân thể có khả năng sẽ không khỏe, y muốn đi bầu bạn với Kha Lâm.

Tư thiếu gia chăm sóc tiên sinh như vậy, mẹ già Mai Khâm cảm thấy yên tâm gấp bội.

Kha Lâm làm sao không hiểu dụng ý của Tư Hạo Lam, mím môi, đè xuống ngọt ngào trên khóe miệng.

Sarah cười ám muội, nói: “Phu nhân muốn đi cùng, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh. Tôi lập tức sắp xếp.”

Kha Lâm không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Tư Hạo Lam liên tục nhắc lại là vì kiếm cơm, nhưng mọi người đều để ngoài tai. Sarah sắp xếp thân phận cho y. Mai Khâm đặc biệt đặt may tây trang riêng cho hai người. Bộ của Kha Lâm thiên về màu đậm, của Tư Hạo Lam tương đối nhạt, nhưng cổ áo và măng sét khéo léo cất giấu đặc điểm giống nhau.

Sarah vừa nhìn hai người, cười đến tít cả mắt.

“Ngươi cười gì vậy?” Tư Hạo Lam nhìn cô chằm chằm.

Y đã sớm phát hiện, Sarah luôn nhìn y cười một cách khó hiểu, cười như mèo ăn vụng.

Sau khi thay tây trang, công thụ rõ ràng nha. Sarah chỉ dám mừng thầm trong lòng, không dám nói ra.

Hôm đó, Tư Hạo Lam thay thế Mai quản gia, cùng Kha Lâm vào nội thành tham dự hội nghị.

Hội nghị được tổ chức tại khách sạn thành phố. Kế hoạch hợp tác của Khoa học công nghệ Chấn Vũ và chính phủ đã công bố từ lâu. Cuộc họp hôm nay sẽ tiến thêm một bước giới thiệu dự án lần này, thu hút thêm nhiều đối tác.

Chuyện thương nghiệp Tư Hạo Lam hoàn toàn không hiểu. Cũng giống khoảng thời gian ở trên núi trước đây, y có nhu cầu dùng tiền cứ để thủ hạ đi kiếm là được rồi, còn kiếm tiền như thế nào không nằm trong phạm vi y cần phải bận tâm.

Nhìn theo góc độ của giới giải trí, các ông lớn đến đây tổ chức hội nghị đều là kim chủ.

Dưới mái vòm cao cao của khách sạn, các kim chủ sôi nổi tụ họp lại với nhau, béo gầy cao thấp đều có, tất cả bọn họ đều ăn mặc đẹp đẽ.

Kha Lâm quả thực nổi bật nhất trong số đó. Mỗi chỗ hắn xuất hiện đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Xe lăn của hắn không thể không khiến người ta quan tâm. Nhưng hắn yên tĩnh ngồi trên xe lăn, trang phục cẩn thận, tỉ mỉ, tinh xảo hơn bất cứ ai, vẻ mặt ung dung, bình thản, không vì ánh mắt của người ngoài mà vui hay buồn, chỉ khi nhìn người đứng bên cạnh hắn mới khẽ mỉm cười.

Tất cả mọi người đều biết hắn là nhân vật chính của hội nghị lần này, là người lãnh đạo sự phát triển của Khoa học công nghệ Chấn Vũ ở quốc nội, cũng là đối tác hàng đầu của dự án công nghệ cao của chính phủ.

Khó tránh khỏi có người sinh lòng đố kị, đối với chuyện Kha Lâm không thể đi lại có chút hả hê. Nhưng cũng nhiều người kính nể một thanh niên như hắn, tuổi trẻ tài cao, ngồi trên xe lăn hoàn thành rất nhiều chuyện không có khả năng hoàn thành.

Người bên cạnh Kha Lâm cũng rất gây chú ý.

Y thoạt nhìn ít tuổi hơn Kha Lâm, eo nhỏ chân dài, ngũ quan xinh đẹp, gương mặt hơi ửng hồng, đôi mắt chăm chú nhìn Kha Lâm, linh động như hàm chứa xuân thủy, có điều khi nói chuyện thỉ thoảng sẽ toát ra vẻ khinh thường khiến y thoạt nhìn hơi cao ngạo.

Có lẽ vì y quá tuấn tú, rất nhiều người phát hiện y khá quen mắt.

“Đã nói muốn làm bí mật nhỏ của ta mà.” Dứt bỏ sự gượng gạo ban đầu, Kha Lâm dần dần quen cùng các vị tổng giám đốc khác chào hỏi, hắn đã có thể thanh thản đùa giỡn với Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam bĩu môi nói: “Làm bí mật nhỏ đúng là khó chơi, còn phải cúi đầu khom lưng.”

Kha Lâm nghe xong, cười cười nói: “Vậy chờ đến khi về nhà lại sắm vai cho ta xem.”

Tư Hạo Lam chưa từng lĩnh hội tinh hoa tổng tài bá đạo và tiểu thư ký, chỉ cảm thấy rất vô vị. Y thấy tâm tình Kha Lâm ổn định, chủ động thoái vị để Sarah tiếp nối, còn mình lắc lư bên cạnh.

Sau đó, y thấy Lý Chính Tường ở hội trường.

Lý Chính Tường sống lưng thẳng tắp, nhưng hôm nay ý cười trên mặt ít đi vài phần, vẻ mặt hơi nghiêm trọng

Ông ta và Kha Lâm quan hệ không tốt, không biết tới làm gì. Tư Hạo Lam cẩn thận xác nhận Lý Tinh Hà không ở xung quanh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lý Tinh Hà là Đường Tăng, gặp y chắc chắn lại nói: “Ai da, ngươi đừng ở bên cạnh Kha Lâm” “Kha Lâm là kẻ xấu” vân vân… Vĩnh viễn không bỏ mấy câu đó. Lý Tinh Hà là bộ lặp thành tinh sao?! Tư Hạo Lam nghĩ vậy, cảm thấy vô cùng có lý.

Ban ngày, các doanh nhân mở hội nghị, Tư Hạo Lam tìm một góc tự chơi một mình, chờ đến buổi tối mới là phân đoạn y thích.

Đội tổ chức mở tiệc chiêu đãi quan khách ngay tại khách sạn. Văn hóa bàn tiệc của Trung Quốc luôn rất phồn thịnh, Kha Lâm cố ý phân phó người xắp sếp một vị trí yên tĩnh cho Tư Hạo Lam, để y có thể thoải mái ăn uống.

Tư Hạo Lam vừa ăn uống thả cửa, vừa để ý Kha Lâm.

Hắn luôn là tiêu điểm của mọi người. Mỗi người ôm các loại mục đích khác nhau tìm cơ hội bắt chuyện với hắn. Từ đầu đến cuối Kha Lâm đều duy trì thái độ vững vàng, điềm tĩnh giao thiệp với người khác.

Thật là vất vả cho một đại trạch nam như hắn.

Tư Hạo Lam đang ăn, đột nhiên nhớ tới bức ảnh trong công xưởng kia. Trong ảnh Kha Lâm thoạt nhìn là một cậu bé tỏa sáng, hắn năm mười mấy tuổi nhất định rất sinh động. Sau này không thể đi lại mới bắt đầu trở nên khép kín. Hiện tại qua bao nhiêu năm, bắt đầu đối mặt với quan hệ xã hội sẽ không kịp thích ứng, nhưng nền tảng con em thế gia vẫn còn, tin tưởng hắn nhất định có thể xử lý tốt.

Qua rất lâu Kha Lâm mới tìm được cơ hội rời khỏi phòng tiệc, trốn vào phòng nghỉ bên cạnh thở một hơi.

“Cho ngươi.” Tư Hạo Lam cũng nhân cơ hội cũng đi ra ngoài, đưa cho Kha Lâm một đĩa thức ăn: “Vừa rồi ngươi vẫn chưa ăn gì.”

Kha Lâm vốn không có hứng thú, lúc này thấy Tư Hạo Lam bưng đồ ăn, vẻ mặt lo lắng, trong nháy mắt liền cảm thấy đói bụng.

Sức ảnh hưởng của Lam Lam đối với hắn thật sự quá lớn. Hắn cười tự giễu, nhận đĩa, chậm rãi ăn.

Tư Hạo Lam ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn Kha Lâm.

Hắn tựa như một loài dã thú sống trong bóng tối đột nhiên bị kéo ra ánh mặt trời, tuy lúc nào cũng nhe nanh, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, nhưng khi một thân một mình vẫn sẽ lộ ra vẻ mờ mịt.

Kỳ thực hắn có thể an nhàn sinh hoạt. Với năng lực của hắn, muốn một đời tự do tự tại, tùy tâm sở dục, không cần để ý đến ánh mắt người đời hoàn toàn là chuyện rất nhỏ.

Nhưng hắn lựa chọn xuất đầu lộ diện, kìm nén tất cả khó chịu cùng doanh nhân lá mặt lá trái, gióng chống khua chiêng mà kiến thiết chỉ để hoàn thành lý tưởng của cha.

Đàn ông nỗ lực phấn đấu như vậy rất có sức hút.

Tư Hạo Lam chống cằm, ngắm Kha Lâm đến xuất thần.

Kha Lâm tỉnh rụi, nhướn mắt, kiềm chế nói: ” Có phải em cảm thấy ta rất có phong phạm tổng tài? Muốn cùng ta chơi thư ký play không?”

… Quên đi, trong xương tủy vẫn là tên biếи ŧɦái kỳ lạ.

Ngay khi Kha Lâm định cưỡng ép” Tiểu thư ký” vẻ mặt ghét bỏ nhà mình đi vào khuôn khổ, cửa phòng nghỉ vang lên.

Có người gõ cửa.

Kha Lâm và Tư Hạo Lam liếc nhau. Kha Lâm chỉnh lại vẻ mặt, trầm ổn nói: “Mời vào.”

Không ngờ người mở cửa bước vào là Lý Chính Tường.