Mai quản gia không ngờ Tư Hạo Lam lại đột nhiên hỏi chuyện này, hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt tối sầm tựa hồ đang cân nhắc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Ngày đó Kha tiên sinh và thiếu gia sảy ra chuyện, Kha tiên sinh không cứu được, thiếu gia tuy giữ được mạng nhưng nhiều chỗ bị thương. Não chấn thương rất nghiêm trọng, đồng thời cột sống thắt lưng cũng chịu thương tổn đè lên dây thần kinh khiến chân hoàn toàn không còn cảm giác.”
Tư Hạo Lam chỉ muốn hỏi tình huống đôi chân của Kha Lâm, không ngờ Mai Khâm sẽ kể lại từ đầu với y.
Mỗi lần hồi tưởng quá khứ, Mai Khâm sẽ gọi Kha Lâm là thiếu gia.
Mai Khâm đắm chìm trong hồi ức, nói: “Thiếu gia hôn mê rất lâu. Vì đột ngột sảy ra chuyện, không có biện pháp khẩn cấp hữu hiệu, thời điểm cậu ấy mất ý thức, Kha gia loạn thành nồi cháo. Tất cả mọi người đều không biết cậu ấy có chống đỡ nổi hay không, vài người lập tức ngồi không yên bắt đầu đánh chủ ý lên công ty.”
Hẳn là Tư Ích Niên đi!
Tư Hạo Lam biết Tư Ích Niên vốn có quan hệ hợp tác với cha của Kha Lâm, sau khi hai cha con gặp tai nạn, Tư Ích Niên lập tức cướp dự án cùng đoàn đội của Kha gia.
“Không riêng cha cậu.” Mai Khâm nói, dường như biết Tư Hạo Lam đang nghĩ gì, trong mắt hiện lên vẻ chế nhạo: “Họ Kha, không phải họ Kha, chỉ cần có cơ hội, người người đều muốn cướp được chút gì đó trên người cha con bọn họ. Thiếu gia hôn mê bất tỉnh trong phòng hồi sức tích cực, bọn họ liền vội vã cử hành tang lễ cho tiên sinh, không thể chờ đợi mà bắt đầu phân chia công ty.”
Kha Lâm nói Mai Khâm trước đây là thư ký của Kha tiên sinh, vậy đối với sự tình bên trong và bên ngoài công ty hẳn anh ta nắm được rất rõ.
“Lúc thiếu gia đáng thương tỉnh lại phát hiện cha đã hạ táng, thân dưới không hề có cảm giác, còn bị người thân hoàn toàn gạt khỏi công ty lẫn Kha gia. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ vẻ mặt mờ mịt của cậu ấy khi đó.” Mai Khâm xa xăm nói, ngữ khí bình thản không một gợn sóng.
Tư Hạo Lam nhớ đến Kha Lâm trong bức ảnh kia.
Dương quang lại ngây thơ, vừa mới từ thiếu niên trở thành người lớn, Kha Lâm tỉnh lại từ trong đau đớn phát hiện mình mất đi tất cả không biết sẽ có tâm tình như thế nào.
“May mà Kha tiên sinh khi còn sống không phải hoàn toàn không có dự phòng. Ngài ấy đã sớm để lại một phần di sản cho thiếu gia ở chỗ luật sư.” Mai Khâm ngẩng đầu, nhìn bức tường cùng tranh vẽ quen thuộc xung quanh, nói: “Bao gồm căn nhà này.”
Kha Lâm hoài niệm, không nỡ thay đổi căn nhà cha để lại, vẫn luôn duy trì cách bày biện ở nơi này.
“Có số tiền đó, thiếu gia được điều trị rất tốt nhưng chân vẫn không thể động đậy.”
“Trong cơn rối ren công ty của Kha gia hoàn toàn bị phân tách. Những người đó căn bản không có ý định điều hành, chỉ muốn vơ vét tiền. Công ty nhanh chóng không trụ được, đồ điện Kha gia sản xuất dần biến mất trên thị trường.”
Thời hoàng kim rực rỡ vất vả xây dựng được lại đổ nát dễ dàng như vậy. Nếu Kha Lâm không gượng dậy nổi cũng có thể lý giải.
Nhưng hắn không.
Hắn không hề từ bỏ cho nên mới có Kha Lâm bây giờ, âm u cổ quái, nhưng cũng kiên định dũng cảm.
Lúc này, bộ dạng kể chuyện của Mai Khâm mới thoải mái một chút, anh ta nói: “May mắn, không phải thế giới này chỉ toàn kẻ ác. Kha tiên sinh có bạn bè ở Mỹ theo con đường học thuật, sinh thời Kha tiên sinh thường xuyên cùng ông ấy tham khảo nghiên cứu công nghệ mới. Sau này thiếu gia thử liên lạc với bên Mỹ, nhận được giới thiệu cùng giúp đỡ khi đó mới có thể vừa học từ xa, vừa tiến hành trị liệu phục hồi.”
Anh ta mới nhẹ nhõm một câu, tiếp theo lại trầm xuống, nói: “Đáng tiếc hiệu quả trị liệu không quá tốt, tri giác phần eo từ từ đạt đến trình độ của người bình thường nhưng chân vẫn không thể nhúc nhích.”
Tư Hạo Lam cuối cùng cũng chen ngang, hỏi: “Không ra nước ngoài xem sao?”
Mai Khâm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Đã đi. Năm thiếu gia nhận được học vị, vị tiên sinh nước Mỹ đã sắp xếp bác sĩ giúp cậu ấy. Tôi cùng cậu ấy bay sang Mỹ làm phẫu thuật một lần. Vẫn vậy, không có hiệu quả.”
Quản gia cười khổ: “Cho nên, cậu hỏi chân cậu ấy có thể chữa khỏi không, tôi chỉ có thể nói rằng rất khó khăn, có tiền cũng không trị hết. Chúng tôi chỉ trông cậy vào y học tương lai có tính phát triển đột phá.”
Ý là cơ hội xa vời, về căn bản trừ phi phát sinh kỳ tích, chân Kha Lâm sẽ không có khả năng tốt lên.
Tư Hạo Lam trong lòng có đế.
Y đột nhiên hỏi Mai Khâm: “Tại sao ngươi nói với ta những chuyện này?”
Mai Khâm suy nghĩ, nói: “Tôi cũng không biết. Có một số việc giấu trong lòng quá nhiều năm chung quy muốn cùng người khác dốc hết một lần. Cậu cũng biết tòa nhà này vẫn chỉ có tôi và tiên sinh, hai người sinh hoạt. Sau khi cậu tới, nơi đây rốt cục náo nhiệt hơn rất nhiều, cho nên tôi cũng coi cậu thành người một nhà.”
Anh hướng về phía Tư Hạo Lam ôn hòa mỉm cười, thân thiện gần gũi như mọi ngày: “Tôi cảm thấy cậu có tư cách hiểu, cũng nên biết những chuyện này.” Dù sao cũng là vợ chưa cưới của tiên sinh mà.
Tư Hạo Lam giơ tay, vỗ vai anh một cái, nói: “Cảm ơn ngươi.”
May mắn, thế giới này không hoàn toàn là kẻ xấu, năm đó Kha gia xảy ra chuyện, Mai Khâm dứt khoát ở lại, thật sự quá tốt.
Qủa nhiên như Kha Lâm nói, cả ngày hắn cũng chưa trở về. Mãi đến buổi tối Tư Hạo Lam ăn cơm xong, hệ thống gác cổng mới thông báo chiếc xe màu đen đã đội cửa tiến vào cổng chính trở về nhà.
Kha Lâm vẫn cẩn thận tỉ mỉ như buổi sáng, thậm chí tóc cũng không lộn xộn. Hắn đi vào nhà, tiếp theo dặn Sarah một số việc của công ty. Sarah ở trong nhà một lúc ghi nhớ chuyện Kha Lâm phân phó mới dẫn nhóm đàn ông tây trang cùng nhau trở về.
Thuộc hạ vừa rời đi, Kha Lâm mới lộ ra thần sắc mệt mỏi, tự tay kéo cà vạt, dựa mình trên xe lăn, im lặng nhắm mắt.
Mai Khâm tới hỏi hắn: “Ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút gì không?”
Kha Lâm miễn cưỡng khoát tay, nói: “Lúc họp có tiệc đứng sang trọng, tôi ăn rồi, hiện tại không muốn ăn nữa.”
Tư Hạo Lam nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết hắn chắc chắn không ăn được bao nhiêu, nhưng nhìn hắn mệt như vậy, đoán chừng không có khẩu vị.
Mai Khâm không khuyên được hắn, chỉ hỏi: “Hội nghị thuận lợi chứ?”
Kha Lâm bóp ấn đường, nói: “Tạm được! Tổ chức phát triển nhà nước rất hài lòng với kế hoạch dự án, có điều muốn thực địa khảo sát tính khả thi, hẳn sẽ trong khoảng thời gian này. Chờ thông qua nghiệm chứng liền ký hợp đồng, tiến độ sẽ rất nhanh.”
Mai Khâm lộ ra biểu cảm vui mừng: “Vậy thật sự quá tốt.”
Khi nói những chuyện này bọn họ đã hoàn toàn không tị hiềm Tư Hạo Lam, nhưng Tư Hạo Lam nghe có phần buồn chán, dựa lên khung cửa quan sát Kha Lâm.
Kha Lâm nói nói, vẻ mặt càng thêm rã rời, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, chủ động nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Mai Khâm đẩy hắn trở về phòng, Tư Hạo Lam im lặng đi theo sau hai người họ.
Phòng ngủ của Kha Lâm nối liền với phòng tắm. Trong phòng tắm cũng cài đặt rất nhiều thiết bị phụ trợ, có thể khiến Kha Lâm thuận tiện tự lo liệu. Kha Lâm vào phòng tắm rửa mặt chải đầu. Mai Khâm ở phòng ngủ giúp hắn trải giường. Tư Hạo Lam từ đầu tới cuối đứng một bên xem.
Mai Khâm thấy y không lên tiếng chỉ mở to mắt theo dõi như mèo liền cười nói: “Tư thiếu gia, cậu cũng đi nghỉ đi!”
Tư Hạo Lam lắc đầu.
Mai Khâm không đuổi y, mặc y nhìn. Kha Lâm rửa mặt đi ra, thấy Tư Hạo Lam vẫn ở đây cũng ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”
Tư Hạo Lam hỏi ngược: “Tại sao ta không thể ở?”
Kha Lâm thay đồ ngủ, dáng vẻ hoàn toàn bất đồng so với lúc mặc âu phục ban nãy, tóc khô một nửa rũ trước trán, thỉnh thoảng cọ qua đuôi mắt phượng của hắn, vẻ nhợt nhạt trên mặt vì hơi nóng mờ mịt mà rút đi, lưu lại chút hồng hào.
Kha Lâm như vậy vẫn tốt hơn, trẻ tuổi lại sống động, âu phục giày da khiến hắn quả thực như máy móc thiếu sinh khí.
Kha Lâm trừng Tư Hạo Lam, cũng không còn sức so đo với y, nằm lên giường với sự giúp đỡ của Mai Khâm.
“Ta không thích nơi đông người.” Kha Lâm dựa vào cái gối mềm mại, thoải mái thở dài, có lẽ cơn buồn ngủ gây tê thần kinh hắn, hắn rốt cục cũng nói ra cảm nghĩ chân thực ở đáy lòng: “Ta cảm giác tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm xe lăn của ta. Một khắc đó chân ta phảng phất có tri giác, giống như bị kim châm. Nhưng khi ta muốn rút chân về không muốn để bọn họ nhìn thấy, phát hiện chúng vẫn không thể động đậy.”
Nghe xong, Mai Khâm có chút khổ sở, xốc tinh thần an ủi Kha Lâm: “Ban đầu khó tránh khỏi hiếu kỳ, chờ bọn họ quen sẽ không để ý nữa.”
Kha Lâm âm u nói: “Đúng vậy, sau này làm các loại dự án còn phải giao thiệp với bọn họ. Tôi cũng phải quen mới được.”
Doanh nhân nào có đạo lý không giao lưu với người khác. Trước đây Kha Lâm có thể ở nhà kiểm soát từ xa, về sau hắn muốn phát triển gia nghiệp tất yếu phải xuất đầu lộ diện.
Kha Lâm nhắm mắt, thật sự mệt mỏi, một lúc liền chìm vào mộng đẹp.
Mai Khâm giúp Kha Lâm đắp kỹ chăn, quay đầu nhẹ giọng nói với Tư Hạo Lam: “Tư thiếu gia, chúng ta đi thôi.”
Tư Hạo Lam không những không đi, trái lại lấy ghế, đặt mông ngồi cạnh giường Kha Lâm, nói: “Ta sẽ ở đây một lúc.”
Mai Khâm nhìn Kha Lâm đang ngủ, lại nhìn Tư Hạo Lam, cuối cùng im lặng rời khỏi phòng, trước khi đi còn tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ ấm áp bầu bạn với hai người.
Tư Hạo Lam thấy cửa phòng đóng lại mới nghiêm túc quan sát Kha Lâm.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Kha Lâm nặng nề ngủ. Đôi mắt thường xếch lên lúc này đang đóng chặt, đường nét không sắc bén như lúc mở, ngược lại có phần dịu dàng. Đôi môi thường ngày hay nói ra mấy câu kì lạ thoạt nhìn có chút cay nghiệt, màu sắc quá nhạt khiến người ta không nhịn được muốn xoa xoa làm cánh môi trở nên tươi tắn.
Tư Hạo Lam lại gần cũng cảm thấy thân thể nóng lên, liền dứt khoát ghé vào mép giường, nửa gương mặt chôn trong góc chăn, chỉ để lộ đôi mắt chăm chú nhìn Kha Lâm.
Nếu bây giờ Kha Lâm thấy bộ dáng này của y nhất định sẽ nói y giống con thỏ đang bí mật quan sát.
Tư Hạo Lam ngắm Kha Lâm, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Y từng gặp người bi thảm hơn.
Thế giới trước tàn khốc hơn thế giới này rất nhiều. Thế đạo bất công. Thánh hiền không có sức cứu vớt thiên hạ bá tánh. Có người nhà tan cửa nát, có người không chỗ giải oan. Ngay cả con đường tu đạo cũng không biết có bao nhiêu người nửa đường biến thành xương trắng.
Tư Hạo Lam luôn cho rằng con người có mệnh, không cách nào cưỡng cầu. Trong mắt y, y chỉ cưỡng cầu một việc, chính là vận mệnh của y, y chỉ quan tâm bản thân tiêu diêu tự tại.
Cho dù đến thế giới này cũng vậy, y sẽ không tuân thủ cốt truyện. Y chỉ làm chuyện y muốn làm. Tỉ như ăn cái gì, tỉ như đóng cái gì.
Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam muốn giúp người khác thay đổi mạch truyện.
Nếu không thèm quan tâm, cuối cùng Kha Lâm sẽ một mình nằm trên giường bệnh, cô độc mà chết trong bệnh viện trắng xóa. Tư Hạo Lam tưởng tượng đến cảnh này liền nổi trận lôi đình.
Ngoài tức giận còn cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau như có vật gì siết chặt trái tim y, đau đến co thắt.
Y muốn kéo Kha Lâm đứng dậy từ trên giường bệnh, để hắn ăn ngon mặc ấm, Kha Lâm thích bất kể chuyện gì biếи ŧɦái y đều nguyện ý làm.
Loại cảm giác này quá xa lạ, Tư Hạo Lam không nói được nó rốt cuộc là gì. Y chỉ có thể khẳng định một việc.
Y không cho phép loại kết cục này xuất hiện.
Kha Lâm ngủ đến an ổn. Hội nghị ban ngày tiến triển thuận lợi nhưng tâm trạng hắn không tốt lắm, gắng gượng mở hội nghị xong, hắn tưởng trở về sẽ mất ngủ kết quả lập tức liền ngủ mất rồi.
Có thể vì ở nhà có động vật nhỏ đang đợi.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi không giống người thường, hàng ngày đến bây giờ vẫn chưa đi ngủ, hôm nay lại ngủ sớm, nửa chừng thấy khát nước, chậm rãi trừ trong mơ tỉnh lại.
Hắn mơ mơ màng màng nghiêng đầu liền đối diện với đôi mắt tròn xoe của người nào đó.
Tư Hạo Lam ghé bên mép giường nhìn hắn, Kha Lâm hoảng hốt giật mình.
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn vừa lên tiếng, thanh âm khàn khàn, Kha Lâm khó chịu sờ cổ họng. Tư Hạo Lam lập tức nhảy dựng lên, nói: “Ta rót nước cho ngươi.”
Tư Hạo Lam rót nước ấm, đỡ Kha Lâm để hắn uống xong. Kha Lâm lúc này mới có thể trôi chảy hỏi: “Mấy giờ rồi? Sao ngươi không đi ngủ?”
Tư Hạo Lam ở rất gần Kha Lâm, đỏ mặt nói: “Hai giờ. Ngươi đã ngủ bốn tiếng.”
Y sẽ không ở đây bốn tiếng đi!
Kha Lâm trách móc nhìn y, nói: “Ngươi mau về phòng.”
“Không đi.” Tư Hạo Lam hỏi ngược lại Kha Lâm: “Ngươi không ngủ sao?”
Bị y dọa cho một cái, Kha Lâm triệt để tỉnh táo, hơn nữa công việc và nghỉ ngơi của hắn hỗn loạn, thường thức đêm. Hắn nói: “Ta sẽ ngồi.”
Tư Hạo Lam đỡ hắn dậy, cầm gối lót ngang lưng hắn, lại hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”
Kha Lâm bị sự hiền huệ đột nhiên thức tỉnh của y dọa cho phát sợ. Gần đây Tư Hạo Lam càng ngày càng biết chăm sóc người khác. Y đang rèn luyện kỹ năng diễn cho bộ phim tiếp theo sao?
Kha Lâm không nghĩ ra đóng phim gì cần đến kỹ năng làm vợ, kì quái nhìn Tư Hạo Lam nói: “Không cần. Ta không đói.”
“Ồ…” Tư Hạo Lam nhu thuận ngồi cạnh giường, ánh mắt lấp lánh, nhìn Kha Lâm không rời.
Kha Lâm: “…”
Xem ra Tư Hạo Lam không chịu đi. Kha Lâm không hiểu hơn nửa đêm người này muốn làm gì.
Một lát sau, Tư Hạo Lam thấy Kha Lâm thật sự không có ý định ngủ tiếp đột nhiên nói: “Chúng ta ra ngoài ngắm sao đi!”
“Cái gì?” Kha Lâm tưởng mình nghe nhầm, giữa mùa đông hơn nữa đã quá nửa đêm ngắm sao cái gì.
Tư Hạo Lam hướng ngón trỏ lên trên làm một động tác chỉ thiên, nói: “Ngắm sao. Ta sẽ dự đoán lành dữ. Ta giúp ngươi xem mệnh.”
Kha Lâm: “?” Ngươi còn có công năng này?
__________________________