Quyển 1 - Chương 19: Mình có phải là người cậu yêu thương nhất
Kiều Kiều: Cậu đến rồi, lâu quá không gặpKiều Kiều lên tiếng chào. Kiều Kiều mỉm cười, Kiều Kiều, có phải cậu muốn hủy diệt mình đến cùng không?
Tư Dao chăm cú nhìn hình mặt cười Kiều Kiều đính them vào. Đây là một hình vẽ bày tỏ tình cảm thông thường trên mạng, nhưng lúc này khiến cô lại cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Hoàng Dược Sư không biết Tư Dao gặp chuyện bất ngờ trên mạng, vẫn tiếp lời cô: "Đương nhiên không thể một đòn đánh chết luôn (1), vẫn phải tùy tình hình cụ thể". Qua một lúc, chắc cảm thấy khó hiểu vì Tư Dao im lặng rất lâu, nên gửi một lời thoại tới: "Sao bạn không nói gì thế?"
Tư Dao vội trả lời: "Cô ấy lại đến rồi".
Hoàng Dược Sư: Cô nào?
Yêu Yêu: Người bạn đã chết của tôi.
Hoàng Dược Sư: ???!!!
Tư Dao nghĩ bụng, phiên bản của Hoàng Dược Sư này đã sợ hết hồn thật rồi. Cô lại nhìn sang: "con cóc", hầu như "con cóc" không chào cũng đã lủi mất.
Kiều Kiều lại gửi một câu tiếp theo: "Sao cậu không nói gì thế?Hay là đang nói chuyện với anh ta?"
Tư Dao hoảng sợ: "Cậu nói ai?"
Kiều Kiều: Cậu hiểu rất rõ mà.
Yêu Yêu: Lâm Mang à? Anh ấy đã đi rồi, giữa hai chúng mình không còn bất cứ quan hệ gì.
Kiều Kiều: Cậu còn tưởng thật à? Minh trêu cậu thôi, mình biết Lâm Mang đã đi rồi.
Yêu Yêu: Sao cậu biết?
Kiều Kiều: Ngốc thế, mình đang ở ngay bên cậu.
Tư Dao bất giác nhìn ra cửa sổ, bên ngoài, khuôn mặt trắng bệch của Kiều Kiều thoáng lướt qua.
Lẽ nào chuyến đi Thượng Hải của mình là vô ích?
Kiều Kiều: Chuyến đi Thượng Hải của cậu thật ra rất thành công.
Yêu Yêu: Sao cậu biết được mình đang nghĩ gì?
Kiều Kiều: Không thấy mình lợi hại hơn trước rất nhiều à? Cậu đến nghĩa trang, đến nhà mình, mình đều biết. Mình rất cảm động, cảm động vì long chân thành của cậu.
Phiên bản của Hoàng Dược Sư quả là cao nhân. Tư Dao nhìn nhận Hoàng Dược Sư khác hẳn, cô rất cảm kích gửi cho anh ta một lời cảm ơn: "Cô ấy nói việc kết nối đã có tác dụng, cảm ơn gợi ý của anh".
Hoàng Dược Sư: Đang đắc ý.
Ai dè, một câu khác của Kiều Kiều làm cô sợ dựng tóc gáy: "Dù mình tin cậu thêm một chút nhung cô ấy vẫn không tin".
Yêu Yêu: Ai?
Kiều Kiều: Người bạn thân nhất của cậu. Thế nào? Cô ấy phải lên mạng rồi mới phải chứ. Để mình gọi điện tìm.
Tư Dao bắt đầu thấy hơi lạnh, gió mùa thu đáng chết, mạng QQ đáng chết, cô muốn tắt vi tính, nhưng tay vẫn chưa chạm vào nút tắt thì tiếng "cách cách" đã vang lên, lại có thông báo tin của QQ.
Tiếng cách cách như gõ vào tim Tư Dao, mỗi tiếng gõ lại gây nên một cơn đau.
Việc cô sợ nhất nay đã xảy ra: Viên Thuyên gửi tin nhắn đến.
Cô không nhìn nhầm. Viên Thuyên chết đã gần một tháng nay gửi tin nhắn đến.
Cô tự nhủ không nên kinh ngạc. Kiều Kiều chết đã 3 tháng mà vẫn nói chuyện được với cô kia mà?
Lời thoại của Hoàng Dược Sư lại đến: "Sao không nói nữa thế?"
Yêu Yêu: Cô ấy cũng đến rồi.
Hoàng Dược Sư: Lại them ai nữa?
Yêu Yêu: Người bạn thân nhất của tôi, đã mất cách đây 1 tháng.
Hoàng Dược Sư: ???!!!
Hoàng Dược Sư! Bản lĩnh của anh chỉ có thế thôi ư?
Tư Dao đứng bật dậy, miệng rì rầm khấn: "Viên Thuyên, cậu đừng trách mình, đây không phải là lỗi của mình, thật sự không phải lỗi của mình". Cô thầm nghĩ, quả nhiên Viên Thuyên cho rằng cái chết của mình lien quan đến chuyến du lịch núi Vũ Di, thảo nào cô ấy gửi bức ảnh ấy đến. Đúng bức ảnh đấy! Đây là dịp tốt nhất để hỏi.
Yêu Yêu: Cảm ơn món quà cậu tặng mình, mình rất thích quả cầu pha lê, nhưng mình không hiểu sao lại là bức ảnh Tân Thường Cốc?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Sao cậu lại không hiểu? Xin thứ lỗi cho mình hay nghĩ ngợi. Rốt cuộc, cậu và Tân Thường Cốc có liên quan gì? Cảm giác như đã từng trông thấy nó từ đâu ra? Có phải tất cả đều là cái bẫy không?
Yêu Yêu: Mình thật sự không ngờ sự hiểu lầm của cậu đối với mình lại sâu đến thế! Cậu không cho rằng mình độc ác thế ư?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu biết rồi, mình không dễ tin bát cứ một người nào, một sự việc nào. Sự việc tiến triển có vẻ đúng như lời ông ta nói, chúng ta lần lượt từng người chết đi.
Yêu Yêu: Mình không có cách nào giải tỏa được sự nghi ngờ của cậu, vì quá giới hạn hiểu biết của mình. Sự nghi ngờ của cậu về cái chết của Kiều Kiều đã có kết quả gì chưa? Có phải do mình "hạ độc thủ" không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Dao Dao! Cậu nói chuyện nên có lí trí một chút, mình không hề nghĩ cậu xấu xa đến thế. Cái chết của Kiều Kiều, dù nhìn bề ngoài hoàn toàn là sự cố nhưng chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ. Tiếc rằng mình vừa điều tra được chút đầu mối thì lại bị tai nạn xe hơi.
Yêu Yêu: Nói cho mình biết manh mối gì, mình sẽ giúp cậu tiếp tục điều tra
Viên Viên Khuyên Khuyên: Vì liên quan đến cậu, nên mình không nói, sợ cậu sẽ buồn.
Yêu Yêu: Cậu gửi bức ảnh đó đến, lẽ nào không phải để làm cho mình buồn sao?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu hoàn toàn có thể lí giải như vậy. Nói cho mình rõ bức ảnh đó đâu rồi? Mình mong cậu sẽ cho nó vào khung kính.
Yêu Yêu: Cậu BT (dở hơi) rồi! Mình đã xé nát nó, bây giờ có lẽ đã ở trên đỉnh một núi rác nào đó, đang ngạo nghễ nhìn xuống.
Tư Dao cũng không hiểu tại sao mình lại nói dối về chuyện bức ảnh, có lẽ là một kiểu trả đũa sự nghi ngờ của Viên Thuyên. Trước bổi tôi hôm nay, bức ảnh ấy dù gợi lại cho cô ký ức đau buồn nhưng là quà của người bạn thân trước lúc chết đã gửi tặng, cô nhất định phải cất thật sâu- để không bị "thấy vật nhớ người", nên đã đặt xuống dưới cái đế rộng đặt quả cầu pha lê. Hai thứ đều do Viên Thuyên tặng cô, để vào một chỗ là phải.
Lần này, Hoàng Dược Sư lại gửi đến một câu: "Bạn vẫn đang nói chuyện... với...người chết à?"
Yêu Yêu: Tôi còn có thể làm gì được nữa!
Hoàng Dược Sư: Không biết phải làm gì để có thể xác định rốt cuộc có phải là người chết không?
Yêu Yêu: Không nhầm đâu, ngay cả những tiếng long mà hai chúng tôi đang dung cũng đều đúng hết.
Tư Dao chợt nảy ra một ý. Cô lập tức chào Hoàng Dược Sư, nói là cần gọi điện thoại. Rồi cô bấm số gọi vào máy của Dục Chu.
"Máy vi tính của Viên Thuyên đang để ở đâu?" Cô hỏi độp ngay.
Chỗ Dục Chu đang ở rất ầm ỹ tiếng nhạc và tiếng hát karaoke, thảo nào anh ta hét to như đang xé cổ họng, "Gì cơ, cô nói gì?"
"Anh đang ở nơi quái quỉ nào thế?" Tư Dao sốt ruột không buồn lựa chọn từ ngữ nữa, cảm thấy chính mạng QQ của mình mới thật sự là "nơi quái quỉ"
"Thành Đô, ở một KTV, khách thì nhiệt tình, ông chủ thì ép, tôi không từ chối được". Giọng Dục Chu lộ vẻ bất lực.
"Máy vi tính của Viên Thuyên đang để ở đâu?" Chính Tư Dao cũng cảm thấy câu hỏi này đưa ra không đúng lúc.
"Ở căn hộ mới của bọn anh. Cái máy đó đã lâu không mở, em hỏi để làm gì?"
"Viên Thuyên... em nhận được tin nhắn QQ của Viên Thuyên!"
"Hả?" Giọng Dục Chu run run "Em đừng pha trò..."
"Một là em không có bụng dạ nào để mà đùa, hai là, vấn đề này không thể đùa, càng không đáng cười. Nói thật đấy!"
"Anh không uống rượu nhưng nghe em nói cũng thấy choáng váng. Em định thế nào?"
"Em muốn nhìn tận mắt, Viên Thuyên có ở đó không, vì cô ấy ám chỉ rằng... cô ấy gửi tin nhắn cho em từ căn hộ mới của 2 người"
Dục Chu trầm ngâm hồi lâu, trong điện thoại chỉ còn nghe ầm ĩ những tiếng hát không sao nghe nổi. Cuối cùng anh lẩm bẩm như nói với chính mình: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, thì nên bán quách căn hộ đó đi mới phải".
"Rốt cuộc anh có cách gì để em vào đó không? Trước đây em đã cùng Viên Thuyên đến đó rồi, em vẫn còn nhớ địa chỉ".
Dục Chu lại do dự một lúc nữa: "Có lẽ em còn nhớ căn hộ của anh có 2 lớp cửa, chìa khóa dự phòng của cánh cửa sắt chống trộm phía ngoài, anh gửi người bảo vệ của tiểu khu, tên là Phương Tuấn, một người đáng tin cậy. Sau cửa sắt là cửa chính, đây đều là sự sắp đặt của Viên Thuyên khi còn sống, vì sợ có ngày bọn anh đánh mất chìa khóa thì sẽ không vào nhà được".
Tư Dao ghi số điện thoại khách sạn của anh, rồi dặn anh gọi điện nói trước cho người em họ và Phương Tuấn, sau đó tắt máy tính không chút do dự, không cần biết Kiều Kiều và Viên Thuyên còn muốn nói điều gì
Chú thích:
(1) Ý nói vơ đũa cả nắm, phủi tất.