Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 37: Giống như có bệnh

Editor: Tịnh

Không phải là không có dị năng nhìn được tương lai, thế nhưng dị năng này của hắn lại khác, dường như chỉ có thể nhìn thấy tương lai không tốt không thấy được tương lai tốt.

Hơn nữa nhìn biểu hiện của ông hắn, thật giống như hắn xuyên không, tới hiện trường ở quá khứ.

Thật khó mà tin nổi.

Thế nhưng nghĩ lại, ngay cả trọng sinh còn xảy ra thì có chuyện gì là không thể chứ?

Cái hình vẽ này cũng rất dễ giải thích, nó giống như dị năng không gian vậy. lúc đầu chỉ có dị năng gỉa sử dụng, sau đó bắt đầu dùng ở trạm không gian, rồi đến nhẫn không gian.

Kỳ thực đó chính là một trung gian, có thể khiến người ta nhìn thấy chuyện tương lai, hoặc là tinh thần lực xuyên qua đến tương lai.

Về phần tại sao có thể làm cho hắn thức tỉnh, cũng rất dễ hiểu. Giống như để thức tỉnh dị năng hỏa thì phải liên quan đến lửa. Hình vẽ này chắc hẳn có liên quan đến năng lực kia, làm cho hắn vừa nhìn thấy là thức tỉnh loại năng lực đó.

Bởi vì sức mạnh quá khổng lồ, không dễ dàng tiếp nhận được. Có rất nhiều dị nhân giả như thế, thức tỉnh thành công là kẻ mạnh, thức tỉnh thất bại thì chết. Cho nên thân thể của hắn xảy ra chuyện, sốt cao không ngừng, tiếp nhận mấy ngày mới bình thường trở lại.

Tuy rằng người vẫn bình thường, nhưng tính cách lại thay đổi cực lớn, hơn nữa biểu hiện lại giống hệt bệnh tâm thần. Vốn là người hoạt bát, nhiệt tình, đột nhiên trở nên lạnh lùng, xa lánh người khác, lập dị không hòa đồng với mọi người, sống theo ý mình, không tuân thủ kỷ luật, đối bất cứ chuyện gì cũng không còn cảm xúc mãnh liệt như xưa.

Tình cảm cũng trở nên lạnh lùng, hờ hững với người thân, cũng không có hứng thú với chuyện xung quanh, thường thường sẽ vì một ít việc nhỏ mà nổi loạn, cười to hoặc gào khóc không giải thích được.

Hành vi cũng càng ngày càng quỷ dị, thích ngẩn người, đơn độc, người khác rất khó giao lưu với hắn.

Cũng vì nguyên nhân này, nên lúc ba mẹ có Tống Thần mới gạt hắn, dẫn đến hắn càng ngày càng cực đoan, suýt chút nữa gây ra sai lầm không thể cứu vãn.

Thành thật mà nói Tống Duệ vẫn còn nỗi ám ảnh với căn phòng này, lúc đẩy cửa vào tay run lên.

“Anh chờ ở bên ngoài, tôi tự đi vào.” Hắn ném Nhị Bạch cho tướng quân, một mình đi vào.

Cửa phía sau đóng lại, trong phòng nhất thời tối đen. Mặc dù không thấy gì, thế nhưng đồ đạc ở trong phòng tựa như đã khắc trong đầu, mọi vật đều rõ ràng.

Khi đó ông hắn sắp chết rồi, người nhà để ông ở giữa nhà, bốn phía đốt huân hương, khói mù lượn lờ, dày đến mức tràn khắp nơi, chợt nhìn còn cho là đang tế bái người chết.

Tống Duệ đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị hoảng sợ.

Làm cho hắn nhớ lại dáng vẻ của mình lúc ấy, vẫn có mấy phần hồi hộp, thế nhưng sẽ không né tránh, càng sẽ không sợ sệt.

“Mình muốn xem lại tình huống lúc đó.” Hắn muốn tìm cái gã dẫn hắn vào nhà kia, xem gã có mục đích gì, tại sao muốn hại hắn?

Tách!

Tống Duệ mở đèn, hoa văn vẽ khắp nhà trong nháy mắt đập vào mắt.

Ngôi nhà này đã bị niêm phong nhiều năm, góc giấy dán tường cuộn lên, trên trần nhà kết đầy mạng nhện, có chỗ vôi còn rớt xuống, hoa văn cũng trở nên loang lổ, tàn khuyết không đầy đủ. Có lẽ vì nguyên nhân này nên uy lực trở nên kém rất nhiều, ít nhất không có khiến hắn lâm vào trạng thái kia lần nữa.

Tống Duệ quan sát tỉ mỉ, dùng ký ức để bù đắp những nơi hoa văn không trọn vẹn, càng gần hoàn thiện, hắn chịu đựng áp lực càng lớn, đầu như muốn nổ tung, vang lên ong ong.

“A!!!” Tống Duệ ôm đầu, thất thanh kêu đau, khi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện xung quanh đã đổi thành nơi khác.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, loại hoa văn này cũng giống như nhẫn không gian, đều là trung gian. Thông qua nhẫn có thể tiến vào không gian, thông qua hoa văn có thể nhìn thấy tương lai.

Hắn động động ngón tay, có loại cảm giác không chân thực lắm, thật giống như thế giới này là giả.

Không, không phải thế giới là giả, mà là hắn là giả. Đó cũng không phải nhìn thấy tương lai, mà là tinh thần lực đi đến tương lai.

Tống Duệ nhìn thấy tay của mình xuyên qua bông tuyết, tựa như nước vậy, thấy được, không sờ được.

Hóa ra là như vậy, anh nhìn thấy ông khi còn bé là thật, tương tự kiểu dị năng thời gian. Tăng nhanh thời gian xung quanh, khiến cho thời gian của mình nhanh hơn người khác một bước, đuổi tới ngày mai trước người khác, cùng nói chuyện với người khác của ngày mai.

Tuy rằng loại dị năng này quá đỗi kỳ lạ, thế nhưng cũng có khuyết điểm, con người thuộc về đồ vật có thực thể, không qua được, cho nên chỉ có thể đi qua bằng tinh thần lực.

Nói cách khác, nếu như hắn hiểu rõ chức năng này, không chỉ có thể tăng nhanh thời gian, mà còn có thể làm lùi thời gian, nói không chừng còn có thể trở lại quá khứ, nghe cha mẹ hắn nói gì trước khi chết?

Về phần bây giờ đang ở đâu, Tống Duệ cũng không biết, hắn dựa theo ký ức, đi về phía nhà mình. Chỉ mấy bước chân lại như đi một ngàn mét, lập tức đến cửa nhà Tống gia.

Đẩy cánh cổng nặng nề ra, Tống Duệ nhìn thấy người người đi lại. Thời gian dường như là lúc làm tang cho ông, trong nhà có không ít khách.

Sắc mặt cha nặng nề, nhìn chằm chằm vào tiểu Tống Duệ trong góc. Khi còn bé Tống Duệ phấn điêu mài ngọc, giống hệt búp bê.

Mẹ hắn tới kéo hắn, bị hắn đưa tay gạt ra, vẻ mặt ghét bỏ lại xa lánh.

Mẹ hắn sững sờ, không dám tin.

Tống Duệ cũng sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn từ góc độ người xem nhìn chính mình, giống như thật sự có bệnh.

Căn bản là không giống cách đối xử với người thân, mà càng giống như với khách hơn.

Mẹ hắn tay chân luống cuống, giống như cầu viện nhìn về phía cha hắn, cha hắn thở dài, “Đừng để ý đến nó, để nó một mình đi.”

Vì vậy Tiểu Tống Thụy chạy đi, đạp bùn chạy tới hoa viên ở phía sau, ngồi xuống trên xích đu bị gỉ, lắc lư, hát bài hát kỳ lạ.

Sắc trời càng ngày càng mờ, mây đen giăng kín, dường như vây khắp nơi, bầu không khí đè người không thở nổi.

Tiểu Tống Thụy vẫn đang chơi xích đu, xích sắt kêu lên khanh khách, như tiếng cười của ác ma, nó dường như vẫn không biết gì, đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Bảo mẫu cùng quản gia đang tìm nó hắn khắp nơi, tiếng vọng thiếu gia thiếu gia bên tai không dứt.

Tống Duệ đi tới, “Bọn họ đang tìm nhóc.”

Hắn cũng không hiểu tâm trạng lúc đó, có lẽ là lâu lắm rồi, hoặc là bản thân đang ở bên trong nên cơ bản là không thấy rõ. Hiện tại thay đổi góc độ mới biết mình đáng ghét thế nào.

Tiếng khanh khách đột nhiên ngừng lại, Tiểu Tống dừng xích đi lại, giày đạp xuống bùn, đôi mắt trống rỗng nhìn hắn.

“Chỉ số IQ hai trăm trở xuống đừng nói chuyện với tôi.”

“…” Thúi lắm, thật muốn đánh nhóc.

Tống Duệ bất đắc dĩ, mặc kệ nó, hắn định gọi quản gia lại đây, thế nhưng dường như trừ thức tỉnh sức mạnh đó ra thì những người khác không thấy hắn.

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tống Duệ theo dõi cha hắn, cha hắn cũng thức tỉnh năng lực như thế, nói không chừng có thể nhìn thấy hắn.

Cha hắn tách khỏi đám người, một mình đi ra hậu viện, trên trời rơi chút tuyết, trên đất có dấu vết chân hơi mờ, cha hắn đi vội, cuối cùng đến căn phòng kia của ông nội.

Hơi do dự, tay đè ở trên cửa.

“Đừng vào.” Tống Duệ giật nảy cả mình, che ở cửa, thế nhưng cha hắn giống như không thấy hắn, vịn ở trên cửa như trước.

Ông được bảo dưỡng rất tốt, vẫn phong độ như hồi còn trẻ, chỉ là mắt rõ ràng có vành đen, thế nhưng khi đó còn nhỏ Tống Duệ căn bản không chú ý tới.

Nó vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không bị bên ngoài tác động, nhưng những người khác lại bận tâm vì nó.

Cha hắn thì ra không phải thức tỉnh sức mạnh kia từ đầu, mà là vì hắn nên mới chọn tiến vào căn phòng đó, thức tỉnh sức mạnh kia.

Có lẽ ông muốn tìm ra cách giải quyết, nhưng không ngờ tới đó lại là mình.

Tống Duệ tay chân luống cuống, muốn kéo cha hắn lại, tay lại xuyên qua người hắn, trơ mắt nhìn cha hắn đi vào.

Ánh sáng trong phòng rất mãnh liệt, chiếu đến khiến người ta không mở mắt nổi, đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, người đã về tới hiện thực, đứng ở trước mặt tường kia.

Có gì đó lành lạnh lăn xuống trên mặt, Tống Duệ phát hiện, sờ vào mới biết thì ra là nước mắt.

Hắn vậy mà —— khóc?

Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng hắn đã mất cảm xúc bình thường nên có. Cho dù trên mặt đang cười đó nhưng trong lòng lại thờ ơ, duy trì trạng thái bình thường, luyện thành trái tim sắt đá, rất ít khi thất thố.

Bây giờ thế mà lại khóc?

Ngay cả chính hắn cũng thấy khó tin.

“Sao vậy?” Tướng quân dường như cảm nhận được động tĩnh, đẩy cửa ra đi vào.

“Không có chuyện gì.” Tống Duệ lau nước mắt, quay lưng lại, “Muốn phá hủy mấy hoa văn này, nó là bước ngoặc để sức mạnh kia thức tỉnh.”

“Vậy à.” Tướng quân nhìn mấy lần, phát hiện chỉ hơi âm trầm một chút, căn bản không có thần kỳ như Tống Duệ nói, “Rất bình thường mà.”

Hình vẽ này có rất nhiều kết cấu, giống như não của con người cho nên không có cách nào xem hết, sẽ bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ. Cho dù hoa văn kia có hoàn chỉnh cũng sẽ không hoàn chỉnh, cho nên không có cách nào tiến vào trạng thái đó.

“Ừm.” Tống Duệ tiện tay tìm cây gậy, vẽ xấu trên tường.

Nhiều năm không tu sửa, lại bị niêm phong, hơi ẩm lan tràn, nét vẽ trên tường rất dễ dàng mờ đi hết.

Hắn tiện tay vẽ vài nét, giấy dán tường rớt xuống, hoa văn vốn không nguyên vẹn càng thêm không nguyên vẹn. Thế nhưng hoa văn đó đã niêm phong cất vào kho trong đầu hắn rồi, cũng sẽ không bao giờ quên. Hắn muốn ở trong đầu nghiên cứu, mãi đến tận khi có thể tự do điều khiển lực lượng thời gian, trở lại quá khứ mới thôi.

Từ trước đến nay không viết gì vào ô trống, bây giờ điền vào không biết có chậm quá không?

Còn chuyện hắn trọng sinh nữa, luôn cảm thấy có liên quan đến hoa văn này. Nói không chừng đó không phải là trọng sinh, mà chỉ là làm chuyện tương lai xảy ra sớm hơn. Đương nhiên chỉ là khả năng.

Suy luận này quả thật quá kinh khủng, vô căn cứ.

“Tống Duệ.” Tướng quân như thể mới phát hiện ra, “Em không đeo kính.”

“Ừm.” Khuôn mặt Tống Duệ lạnh lẽo, “Chỉ số IQ dưới hai trăm đừng nói chuyện với tôi.”

“…”

Tướng quân bị sát thương một vạn điểm.