Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 49

Mùng ba là ngày bái thần.

Thần tiên nơi này có ba vị lớn nhất, chủ yếu là Thần Thiên Gia quản lý sông núi mưa gió bốn mùa, Thần Thiên Hộ quản lý nhân duyên con cái, Thần Thiên Giám quản lý thiện ác phán quyết tội lỗi; còn lại là các vị tiên nhỏ như tiên trông cửa tiên trông nhà..

Kiến trúc của thần miếu đều giống nhau, triều đình nơi này khá tốt, thần miếu đều là do triều đình bỏ tiền xây lên, cung phụng bên trong đều là do quan phủ an bài, chủ yếu là người già yếu bệnh tàn hoặc cô nhi, cho nên cũng có thể xem như cơ cấu phúc lợi, mỗi năm tiền cúng có được đều dùng cho những người này.

Năm đó Thu Nghiên suýt nữa là bị đưa vào trong miếu, nếu không phải nhà thúc thúc của y còn biết lời nói đáng sợ, không thu lưu Thu Nghiên liền không lý do tiếp nhận ruộng đất cùng nhà cửa của Thu Nghiên, lúc này Thu Nghiên cũng là một trong những cung phụ ở miếu.

Mùng ba, mọi người đều phải đi thần miếu vái lạy, cầu các đại thần phù hộ năm mới bình bình an an, thuận thuận lợi lợi, các học sinh cầu tài học, người giàu có cầu vận làm quan, các dân chúng bình thường liền cầu bình an đại cát, ngũ cốc được mùa.

Thần miếu ở trên đỉnh núi đối diện huyện thành, Mạc Thiên Hàm dậy sớm, chuẩn bị tốt xe ngựa mang Thu Nghiên đi bái thần, phía sau xe mang theo chút than, hắn sợ đến lúc xuống núi trời sẽ lạnh, đến lúc đó liền có than để đốt, bỏ vào trong xe sưởi ấm.

Tới chân núi, có dãy lều do thần miếu chuyên môn chuẩn bị để mọi người gửi xe, bên trong đã dừng mấy chiếc xe ngựa, còn có xe bò, một chỗ lều khác, có mấy cỗ kiệu xếp hàng ngăn nắp, đều là mấy nhà giàu trong thành mang đến.

Dừng xe ngựa xong, mở cửa trúc, xốc mành lên, mặc áo khoác vào cho Thu Nghiên, lúc này mới ôm Thu Nghiên xuống đất.

Đi ra phía sau cầm giỏ tre, bên trong là điểm tâm do Thu Nghiên làm, nói là cung phụng cho các đại thần, Mạc Thiên Hàm cũng làm hai món điểm tâm nơi đây không có, để giữ mặt mũi cho Thu Nghiên, tới bái thần sao, nhìn không phải là nhà ai có bao nhiêu tiền ca nhi nhà ai xinh đẹp, mà là xem phu lang nhà ai được tướng công cưng chìu, ca tử nhà ai khéo tay, làm điểm tâm không giống bình thường, nghe nói điểm tâm càng xinh đẹp, lúc bái thần, được chúc phúc sẽ càng nhiều.

Mấy ngày nay bởi vì ăn Tết, thời tiết thực nể tình treo mặt trời ba ngày, đường lớn dẫn lên núi đã được người dọn dẹp, người đi lại rất nhiều.

Mạc Thiên Hàm sợ Thu Nghiên bị người đυ.ng phải, liền nửa ôm đi lên núi, chân Thu Nghiên không tốt, đi cũng không mau, lại hơi khập khiễng, Mạc Thiên Hàm lại ôm người hơi dựa vào ngực, trên người ngoài áo khoác còn có áo choàng do Mạc Thiên Hàm mặc vào, áo khoác có kẽ hở lộ ra làm người khác liếc mắt liền thấy được bên trong áo khoác là có mặc áo choàng.

Mạc Thiên Hàm chính là cố ý khoe ân ái, ôm phu lang đắc ý vô cùng.

Thu Nghiên đáng thương, da mặt vốn đã mỏng, từ khi gả cho Mạc Thiên Hàm, lúc ở nhà không có người ngoài liền bị Mạc Thiên Hàm kề cận hôn hôn hít hít, hiện tại càng có xu hướng hiện ra bên ngoài, đi trên đường núi, còn bị tướng công nhà mình thân thiết như vậy, quả thực xấu hổ chết người! Lại bị Mạc Thiên Hàm vụиɠ ŧяộʍ xoa bóp tay nhỏ, chạm vào vành tai, nói mấy câu âu yếm, đi đường chân đều mềm, cả người đều sắp được Mạc Thiên Hàm ôm đi.

Hai người một tươi cười hớn hởn, một mặt đỏ như lửa, vô cùng đối lập; ngẫu nhiên lại khe khẽ nói nhỏ, không khí quanh người ngọt ngào đến mức sắp chói mù ánh mắt người qua đường.

Thu Nghiên đi chậm, Mạc Thiên Hàm cũng đi chậm cùng y, lúc hai người đến đỉnh núi, đã có rất nhiều người bắt đầu bái thần, bọn họ tới sớm nhưng đến chỗ lại muộn.

Vào đại điện của thần miếu, nơi chủ điện cung phụng ba vị đại thần, thiên điện hai bên là dùng cho khách nghỉ ngơi, Mạc Thiên Hàm liền cùng Thu Nghiên bái ba vị đại thần.

Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên quỳ xuống đệm hương bồ, thành tâm thành ý dập đầu, trong lòng yên lặng khấn vái: "Mặc kệ ba vị có tồn tại hay không, Mạc Thiên Hàm ta đều thật lòng cảm ơn, cảm ơn làm cho ta trọng sinh ở chỗ này, gặp được phu lang Thu Nghiên, xin phù hộ phu lang thân thể khỏe mạnh, cùng ta tương thân tương ái."

Thu Nghiên chắp tay trước ngực, cũng dập đầu, trong lòng cầu nguyện: "Phàm nhân Thu Nghiên, khẩn cầu ba vị đại thần phù hộ, phù hộ tướng công bình an vui vẻ, Cổ sao sao thân thể khỏe mạnh."

Nghĩ nghĩ, cuối cùng lại hướng về Thần Thiên Hộ cầu nguyện: "Cầu Thần Thiên Hộ phù hộ Nghiên nhi có thể sớm ngày cùng tướng công viên phòng, sinh đứa bé cho tướng công."

Thu Nghiên còn muốn đi tiểu điện ở phía sau, bái các tiểu tiên khác, mỗi chỗ đều bái, ít nhất phải đi qua mười mấy điện của tiểu tiên.

Hán tử đi cùng phu lang dâng nhang bái thần không ít, nhưng cơ bản đều là lạy đại thần, sau đó trốn qua thiên điện chờ đợi, các ca tử đều là chính mình đi tiểu điện bái, Thu Nghiên cũng cho rằng Mạc Thiên Hàm sẽ đi thiên điện, ngửa đầu nhìn Mạc Thiên Hàm: "Tướng công đợi Nghiên nhi một lát là được, Nghiên nhi bái xong liền đi ra."

"Hả?" Nhướng mày, phu lang không cần hắn? "Tướng công không thể đi sao?"

"..."

Thu Nghiên có chút không rõ.

"Ta muốn đi theo phu lang, cùng nhau bái càng có lòng thành."

Thu Nghiên hơi giật mình, sau đó liền cười: "Dạ!" dùng sức gật gật đầu.

Phía sau chủ điện là mười hai điện tiểu tiên, lúc Mạc Thiên Hàm đỡ Thu Nghiên đi vào, cung phụng phụ trách chăm sóc điện tiểu tiên hơi kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười chào hỏi, khó lắm mới thấy được có hán tử đi cùng ca tử tới bái điện tiểu tiên, cho nên khi Mạc Thiên Hàm bỏ tiền mua hoa giấy chuyên dùng để cúng tiểu tiên, cung phụng liền làm cho họ mười hai đôi hoa giấy tốt nhất.

Đi bái từng điện tiểu tiên, lúc đi vào, nhưng ca nhi ca tử lúc đầu đều giật mình, sau đó liền hâm mộ nhìn Thu Nghiên.

Đặc biệt lúc bọn họ rời đi, chân khập khiễng của Thu Nghiên càng làm cho bọn họ thêm kinh ngạc.

Tướng công của bọn họ đều ngại phiền toái, chỉ đi theo bái ba vị đại thần ở chủ điện, sau đó trốn vào thiên điện chờ họ bái xong, nhìn xem tướng công nhà người ta, không chê phu lang chân cẳng không tiện, đi theo cùng nhau bái điện tiểu tiên, phu lang kia tuy mặc quần áo không quá lộng lẫy lại khoác áo choàng do tướng công mặc vào, ngay cả rổ đựng nhang đèn, đều là do hán tử cầm trên tay.

Nhìn xem khắp núi ca tử đến dâng hương bái thần, không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng có mấy người là khoác áo choàng đến? Có thể không khiến người hâm mộ sao?

Hai người đầu tiên bái là tiên cửa, sau đó là tiên bếp, tiên nhà, tiên sách.. mỗi một điện tiểu tiên, Mạc Thiên Hàm đều cùng Thu Nghiên dập đầu cầu nguyện, tuy rằng không biết nội dung cầu nguyện của nhau, nhưng hắn tin tưởng, phu lang nhà hắn cũng nghĩ không khác hắn là mấy.

Đặc biệt là điện tiên nhà chuyên quản nhà cửa bình an chuyện phòng the hài hòa, Mạc Thiên Hàm dập đầu cộp cộp, trong lòng không ngừng khấn: "Tiểu tiên a, tiểu tử Mạc Thiên Hàm, khẩn cầu cùng phu lang chuyện phòng the hài hòa, hắc hắc.."

Mấy ca tử thấy Mạc Thiên Hàm là hán tử lại chịu cùng phu lang đến nới này tế bái liền rất hâm mộ Thu Nghiên, lại nghe tiếng cười hắc hắc của Mạc Thiên Hàm, đều là người đã thành hôn, có thể không biết trong lòng hán tử này đang nghĩ gì sao? Nhìn phu lang của hắn, lớn lên cũng coi như xinh đẹp. Liền mím môi cười trộm, Thu Nghiên vốn đang nhắm mắt cầu nguyện, cũng mới khấn mấy câu, liền bị thanh âm bên người làm cho mở mắt, sau đó liền thấy tướng công của y nhắm mắt hắc hắc cười, đầu tiên khó hiểu nhìn nhìn Mạc Thiên Hàm, lại thấy mấy ca tử tế bái bên cạnh cười ái muội, mới phản ứng lại, tiên nhà ngoại trừ phù hộ nhà cửa bình an, còn có chuyện phòng the của phu phu..

Đoạn đường sau, mặt Thu Nghiên đều đỏ như muốn nhỏ máu.

Bái xong mười hai điện tiểu tiên, chỗ cuối cùng hai người đến, là hậu điện, một mặt là cửa lớn, ba mặt là ba vị đại thần, ở giữa là một loạt cái bàn, bên trên đều là điểm tâm, bên trong còn có tờ giấy ghi họ tên phu phu, có thể biết điểm tâm này là của nhà ai.

Hai người tìm một chỗ gần trước, Thu Nghiên từ gỉ tre bưng một dĩa ra, đặt lên bàn, bên trong có thẻ trúc do Mạc Thiên Hàm làm, bên trên dùng kim sắt nung nóng khắc tên hai người vào, điểm tâm có bốn tầng, tầng thứ nhất là bánh tròn của Thu Nghiên, nhân là nhân nấm hương do Mạc Thiên Hàm chọn, tầng thứ hai là bánh bướm xốp của Mạc Thiên Hàm, chính giữa quét mật ong, tầng thứ ba là bánh mứt táo của Thu Nghiên, trên cùng là bánh khoai tây hình gương mặt mỉm cười do Mạc Thiên Hàm làm, nhìn vô cùng đáng yêu.

Xung quanh là nem rán được xếp hình tròn quanh vành dĩa, cái này do Mạc Thiên Hàm làm, nơi này không có nem rán, Mạc Thiên Hàm nhặt lậu một chút, hai bên hai cái bánh khoai tây là một cây bánh quai chèo, nhìn qua như hai người đang nắm tay nhau, trông rất dễ thương.

Sau khi hai người rời đi, người đến cúng sau nhìn qua liền thấy được nhãn hiệu đặc thù kia, nhìn thêm lần nữa liền bị gương mặt tươi cười manh tới, nhìn kĩ mới biết được là do một phu lang khéo tay tên Thu Nghiên làm.

Bái xong các thần tiên, hai người ở lại thần miếu, ăn bữa cơm, đồ ăn không nhiều, thực bình thường, giá cả cũng bình thường, chỉ kiếm lời chút ít, coi như có chút tiền thu vào cho thần miếu.

Chờ đến lúc hai người xuống núi, đã là chiều tối.

Quả nhiên như Mạc Thiên Hàm dự tính, nhiệt độ không khí hạ xuống làm bên trong xe ngựa cực kì lạnh lẽo, không để Thu Nghiên vào xe ngựa, Mạc Thiên Hàm lấy ra than đã chuẩn bị trước đo đốt lên, hong nóng bên trong xe ngựa, lại cấm lấy lò sưởi tay đổ bỏ than thừa, thay than mới vào, làm cho Thu Nghiên ôm ấm tay, chờ xe nóng lên, mới ôm Thu Nghiên bỏ vào trong xe ngựa.

Lúc này đột nhiên một ca nhi mặc đồ người hầu đi tới: "Nè, tiểu hán tử, ngươi còn dư than không? Bán cho ta một ít đi?"

Mạc Thiên Hàm quay đầu lại, thấy là một ca nhi, cũng không quá kinh ngạc, lãnh đạm nói: "Không có." Than là hắn chuẩn bị cho phu lang nhà mình, bao nhiêu tiền cũng không bán.

Tiểu ca nhi bị nghẹn, trừng mắt nhìn Mặc Thiên Hàm, lại thấy người ta căn bản không phản ứng mình, hung hăng dậm dậm chân, bỏ đi.

Mạc Thiên Hàm căn bản không để ý nhạc đệm này, cầm một lò sưởi tay khác, đem tro đều đổ ra, tiếp tục bỏ than mới vào, cái này là để cho Thu Nghiên ấm chân, chân của Thu Nghiên không thể bị lạnh, mỗi lần Thu Nghiên ngồi xe ra cửa, hắn đều sẽ chuẩn bị hai cái lò sưởi, một để ôm một để ấm chân.