Lời này làm cho một bàn người biến hóa sắc mặt lộn xộn, có người đỏ mặt, có người trắng mặt, còn có người ảm đạm thở dài.
Bọn họ đều là những người yêu thích Thu Nghiên, lúc trước thậm chí mọi người đều hẹn nhau, một ngày một người đi nhà Thu Thủy cầu thân, lúc đó ngạch cửa nhà Thu Thủy đều bị bọn họ đạp nát, đáng tiếc không có ai kiên trì đi cầu thân lần hai, một lần liền bị Thu Thủy dùng thái độ đánh gãy, rốt cục không còn người kiên trì nữa.
"Đối xử y thật tốt, y gặp rất nhiều khổ."
"Tự nhiên, y là phu lang của ta, là kiếp này, duy nhất phu lang." Nói xong liền đi bàn tiếp theo kính rượu, chỉ để lại người một bàn sau lưng nghe xong lời nói của hắn, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Hôm nay bọn họ cũng thấy được Mạc Thiên Hàm phơi ra của cải, không nói quá giàu có, nhưng cũng xem như khá giả, mà Thu Nghiên ở trong mắt thôn dân tuy cũng xem là dễ nhìn nhưng cũng chỉ là nhan sắc bình thường, huống chi Thu Nghiên còn què chân, biết chữ không nhiều cũng sẽ không đánh đàn mua vui, thường loại người có chút của cải như Mạc Thiên Hàm đều sẽ lấy thêm một tiểu thị về nuôi, nhưng lời vừa rồi của Mạc Thiên Hàm hiển nhiên đã khẳng định, kiếp này chỉ cần một mình Thu Nghiên.
Bàn này của bọn họ có hai người ăn mặc đẹp đẽ, cũng đều là con cái nhà giàu, lúc trước bọn họ nghe nói về Thu Nghiên, lại gặp Thu Nghiên mấy lần, mới có ý cưới hỏi, nhưng thúc thúc của y há miệng muốn sính lễ lại là to như mồm sư tử, cho nên hai người chỉ cảm thán có duyên không phận, nhưng theo thời gian trôi qua, lại càng đối với Thu Nghiên nhớ mãi không quên, cho đến khi Thu Nghiên xuất giá, bọn họ cũng hết hy vọng, chỉ là nghe nói Thu Nghiên hồi môn, nghĩ dù sao cũng từng là một đoạn tình cảm nên liền tới nhìn xem.
Lúc đầu cũng đều rất tự tin, dù sao bọn họ đều là nhà cửa giàu có, sau đó thấy Thu Nghiên ăn mặc xa xỉ, lễ hồi môn của Mạc Thiên Hàm cũng hoành tráng, còn tưởng rằng Mạc Thiên Hàm ít gì cũng sẽ giống như bọn họ, trong nhà có chủ phu lang, còn nuôi mấy tiểu thị, nhưng khi nghe xong lời Mạc Thiên Hàm nói, vẻ mặt của họ liền ảm đạm không chút ánh sáng.
Người như vậy, mới xứng với Thu Nghiên mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, mà bọn họ, cũng mới phát hiện, chút tình cảm mà họ dành cho Thu Nghiên, quả thực như cái chê cười.
Ba bàn còn lại tương đối sinh động, đều là chút tiểu tử chưa lập gia đình, miệng kêu ca phu ca phu, sau đó cùng Mạc Thiên Hàm đấu rượu, tuy rằng Mạc Thiên Hàm ở kiếp trước có tửu lượng không tệ, nhưng hắn cũng không uống nhiều, cho dù sau lại trên thương trường có xã giao, cũng là uống vừa đến liền ngừng, nhưng thân thể này là từ quân đội đi ra, tửu lượng vô cùng tốt, ba bàn 36 tiểu tử, một người một chén lớn, Mạc Thiên Hàm kính xong rượu, có thể ngồi liền không có mấy cái, đắc ý cười cười, một đống tóc chưa mọc đủ cũng dám đua rượu với đại gia ta? Hừ hừ hừ!
"Ca phu! Ngươi không tồi! Ợ!" Ợ hơi rượu, một tiểu tử hai mắt đã không còn tiêu cự lôi kéo Mạc Thiên Hàm, đại biểu một đám tiểu tử làm tổng kết: "Thu Nghiên ca ca của ta, ợ, người hiền huệ dịu dàng, ợ, ợ, lúc trước, chúng ta cũng lén, ợ, giúp ca ca làm việc, nhà thúc thúc kia của y, hai ca nhi kia chỉ biết ăn uống chơi bời, chúng ta đều, ợ, thề, ợ, đời này, cưới heo cũng không cưới bọn họ! Ợ, sau này, ợ, nếu ngươi thực xin lỗi Thu Nghiên ca ca, ợ, chúng ta, ợ, chúng ta khẳng định sẽ không tha cho ngươi!"
Một câu, hỗn loạn tiếng ợ hơi rượu, nhưng lời hắn nói, là tiếng lòng của đám tiểu tử xung quanh, Mạc Thiên Hàm nghe cũng vui vẻ, Nghiên nhi của hắn chính là tốt, nhìn xem, nhiều người thích y như vậy, liền vỗ vỗ vai tiểu tử: "Yên tâm! Chỉ cần ca phu còn trên đời một ngày, ai cũng không thể ăn hϊếp Thu Nghiên ca ca của ngươi!"