Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 17

Thôn trưởng là người khá tốt, tuy rằng không quá quen thuộc với Mạc Thiên Hàm, nhưng dân phong nơi đây vẫn rất thuần phác, lão thôn trưởng còn mang hai phu phu đi khắp thôn, lúc gặp được thôn dân, sẽ giới thiệu để bọn họ làm quen, mọi người tuy rằng không thân nhưng ít ra biết là cùng thôn.

Sáng hôm sau, Mạc Thiên Hàm dậy sớm nấu cơm, lúc Thu Nghiên thức dậy hắn đã đem cơm dọn sẵn trên bàn.

"Tướng công, Nghiên nhi có thể làm cơm sáng."

"Không có gì, hôm qua ngươi cùng ta đi dạo một ngày, khẳng định mệt mỏi, sáng ta dậy sớm liền làm, mau tới ăn."

Mạc Thiên Hàm nấu cơm sáng rất đầy đủ, dùng thịt khô trộn rau làm nhân gói bánh bao thịt, nấu tô canh trứng, còn có một dĩa rau chua.

Hai người ăn xong, Mạc Thiên Hàm cũng không cùng Thu Nghiên cướp dọn dẹp, mà đi lấy cung tên cùng đao săn, đứng ở cửa chào tạm biệt Thu Nghiên: "Ta đi trên núi xem bẫy rập đặt mấy hôm trước có dính con mồi nào không, Nghiên nhi ở nhà một mình có được không?"

"Dạ, tướng công đi cẩn thận."

"Ừ, ta đi đây!"

Sau đó liền lên núi đến chỗ hắn đặt bẫy, lúc đầu khi Mạc Thiên Hàm mới đến có thể săn rất nhiều con mồi là bởi vì hắn phát hiện trong núi không có bẫy rập, ngoại trừ việc nơi đây chỉ có một mình hắn là thợ săn còn có ở chỗ này chưa có thói quen này, Mạc Thiên Hàm cũ chỉ dựa vào cung tên ăn cơm, chỉ dùng cung tên săn bắn động vật.

Động vật nơi đầy đều khá ngây ngốc, nhớ lần đầu cài bẫy rập, Mạc Thiên Hàm còn lo lắng nơi này con mồi thưa thớt, liệu có đủ nuôi sống bản thân cùng nửa kia tương lai, kết quả ngày hôm sau hắn liền bị giật mình, hắn đặt bẫy là loại nhỏ, chủ yếu chỉ muốn bắt mấy con thỏ, nơi này mọi người chủ yếu dùng cung tên săn bắn nên ít khi có da lông đầy đủ do mũi tên sẽ đâm thủng da, thậm chí đâm ra hai ba lỗ, chờ đều lúc lột da xong, bỏ đi bộ phận có lỗ thì phần còn lại cũng ít ỏi, cho nên hoàn chỉnh da lông có giá rất cao, kẻ có tiền nơi đây đều xem việc mặc được một bộ áo choàng được ghép hoàn toàn từ da lông là việc rất vinh quang.

Mà Mạc Thiên Hàm cài bẫy rập liền dính hai con sói núi, chỗ khác cũng dính mấy con thỏ, hơn nữa đều là sống, hắn gϊếŧ sói cùng thỏ, lột xuống da lông đầy đủ, bán được không ít tiền.

Hôm nay lên núi theo thói quen liền hái chút rau dại, phát hiện mấy gốc cây mọc ra mộc nhĩ, vui vẻ hái hết mộc nhĩ bỏ vào trong túi, lại hái chút nấm cùng quả dại, nghĩ tới ngày mai phải đi mua đồ liền chạy tới chỗ hắn phát hiện nhân sâm nhìn nhìn, loại nhân sâm đôi lần trước bán cho Lý đại phu kỳ thật còn có vài đôi, chỉ là hắn biết vật lấy hiếm làm quý, thứ này nếu không phải đến lúc bất đắc dĩ, hắn không muốn đào ra bán, may mắn ở gần chỗ nhân sâm, có một vách núi thấp, vô cùng ẩm ướt, hắn phát hiện bên trong có mấy cây linh chi, cây lớn nhất đều biến thành màu tím, đây chính là thứ tốt a!

Hái hai cây linh chi dính liền nhau, không lớn, nhưng hình dạng rất xinh đẹp, liền cái này, ngày mai bán cho Lý đại phu, có tiền liền mua quần áo cho Thu Nghiên!

Còn ngân phiếu năm trăm lượng do bán nhân sâm thì giữ lại làm tiền khẩn cấp đi, hiện tại hắn không chỉ có một người, còn có phu lang đâu.