Chương 45: tạ thế
Những ngày sau đó, Quân Nghi Lãnh đều dùng rất nhiều thời để bồi Nhan Khanh. Cả hai như bao đôi tình nhân khác mà tình nồng ý mật không rời.Hôm nay Quân Nghi Lãnh lại dẫn Nhan Khanh đi mua ít đồ chơi trẻ con. Nhan Khanh thì vừa đi vừa ngắm mấy món đồ chơi lấp lánh trên kệ mà phi thường vui vẻ, tay không tự chủ cách lớp áo mà vuốt ve tiểu phúc của mình.
Quân Nghi Lãnh thì đẩy xe đi bên cạnh, trong xe đều đã đầy đồ chơi lớn nhỏ các loại. Nàng thấy mấy mô hình xe đồ chơi thì đưa cho Nhan Khanh xem "Khanh Khanh, cái này thì sao ?".
Nhan Khanh thấy mấy chiếc xe nhỏ xíu mà đáng yêu thì thích thú vô cùng, đặt vào trong tay nghịch nghịch. So với đi mua đồ chơi cho hài tử càng giống với hài tử hơn. Nhưng Quân Nghi Lãnh cũng không ngại, trong mắt nhiễm đầy ngọt ngào mà nhìn Nhan Khanh. Nếu có thể, nàng mong giây phút này kéo dài mãi mãi.
"Em xem, con thú bông này đi, thật mềm mại chắc chắn tiểu bảo bối sẽ rất thích !" Nhan Khanh ôm lấy một thú bông gấu trúc nhỏ nhắn giơ trước mắt Quân Nghi Lãnh, dáng vẻ chờ mong được khen.
Quân Nghi Lãnh lại vờ mân mân cằm, sau đó nói "Bảo bối là alpha hẳn sẽ không thích mấy thứ mềm mại vậy đâu".
Nhan Khanh sau khi mang thai thì rất nóng tính, quả nhiên lập tức xù lông lên "Gì mà không thích chứ ? Bảo bối mà bạo lực thì chỉ tại em thôi !".
Quân Nghi Lãnh đúng là có khổ nhưng không thể nói, lão bà nhà nàng khi đã xù lông thì rất khó dỗ, nhất là khoảng thời gian này. Cơ mà alpha thì vẫn nên giống nàng chứ, aiz.
Nàng tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ "Ân, em sai rồi, cứ mua hết bảo bối thích gì thì sẽ chơi cái đó, được không ?".
Nhan Khanh lúc này mới hài lòng gật gật đầu, nàng đặt rất nhiều gấu bông vào xe đẩy, loại nào cũng có. Quân Nghi Lãnh có điểm nghi ngờ là Nhan Khanh mua về cho mình thì đúng hơn.
Sau đó Quân Nghi Lãnh cùng Nhan Khanh lại mua nôi cho bảo bối, tất cả đều cùng nhau lựa chọn cẩn trọng. Mấy cái nhân viên bán hàng thấy các nàng tình nồng ý mật lại chuẩn bị chào đón hài tử. Một nhà hạnh phúc thật khiến kẻ khác ghen tỵ.
Cả hai về đến Quân gia lại tự tay chuẩn bị phòng cho bảo bối của mình, Quân Nghi Lãnh chu đáo dán giấy dán tường màu lam xong thì đặt mấy vật dụng linh tinh vừa mua được ngay ngắn lên kệ.
Nhan Khanh thì ngồi bên một góc tự tay gấp hạc trang trí, khung cảnh dị thường hài hòa ấm áp.
Quân Nghi Lãnh sau khi làm xong phần việc của mình lại chạy đến bên cạnh Nhan Khanh, cọ cọ làm nũng. Nhan Khanh buông đồ trong tay xuống, lấy khăn tay tinh xảo lau mồ hôi cho Quân Nghi Lãnh, từ tốn mà ôn nhu "Làm sao ? Mệt rồi à ?".
Quân Nghi Lãnh không trả lời chỉ khép hờ mắt hưởng thụ Nhan Khanh chăm sóc cho mình. Thấy dáng vẻ lười biếng như vậy của Quân Nghi Lãnh, Nhan Khanh liền rất không khách khích nhéo nhéo mũi đối phương.
Quân Nghi Lãnh lại nhanh hơn một bước bắt được cái tay nghịch ngợm của Nhan Khanh, vô hỉ vô nộ nói "To gan ! Chị dám sát phu à ?".
Nhan Khanh bật cười khúc khích, nàng vỗ vỗ vào má Quân Nghi Lãnh "Ân, có một cái trượng khu lười biếng như cô, tôi thật bạc phận".
Ngọc thủ Quân Nghi Lãnh không tiếng động chọt chọt vào eo Nhan Khanh "Bạc phận ? Hảo, ta đây trừng trị ngươi đây !" nói rồi liền không báo trước mà hôn lấy Nhan Khanh, điên cuồng xâm chiếm, không một điểm khe hở.
Nhan Khanh cùng vòng tay qua cổ Nhan Khanh đáp lại, cảm nhận đối phương lại ở trong mình, thoải mái đến thở dài. Môi lưỡi quấn quýt, nàng còn nghe thấy được từng tiếng nuốt mật ngọc ực ực của Quân Nghi Lãnh. Sắc mặt liền hồng thấu, nhưng cũng không hề có ý định tránh né, mà cứ thế triền miên cùng Quân Nghi Lãnh, mềm mại quấn lấy mềm mại, ngọt ngào lưu luyến.
Cuối cùng hơi thở của Nhan Khanh trở nên yếu dần, Quân Nghi Lãnh mới không tình nguyện tách ra khỏi nụ hôn. Nhan Khanh liền như một vũng xuân thủy mà đổ gục vào người nàng, l*иg ngực phập phồng thở dốc.
Quân Nghi Lãnh chậm rãi vuốt vuốt lưng cho Nhan Khanh, giúp nàng ấy nhuận khí. Liếʍ liếʍ môi mình, cảm nhận chút mật còn sót lại, nàng lại kiềm lòng không được mà cúi xuống xâm chiếm lấy Nhan Khanh lân nữa, thậm chí còn sâu sắc hơn lúc nãy. Không có lấy đường lui hay phản kháng.
Mất thêm năm phút, Nhan Khanh mới có thể thoát khỏi nụ hôn, nàng gục trong lòng Quân Nghi Lãnh, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ đang chạy dọc thân thể mà thở dài.
Quân Nghi Lãnh trông thấy mấy con hạc giấy của Nhan Khanh thì hiếu kì, hưng trí bừng bừng mà bảo Nhan Khanh dạy mình gấp. Tiếc một điều nàng không quá khéo tay vậy nên Nhan Khanh đều cười đến đau bụng trước mấy con hạc của nàng.
Nhan Khanh lắc lắc vai Quân Nghi Lãnh "Chủ nhân, cho chị xem đi mà~".
Quân Nghi Lãnh nắm chặt tay, mím môi dáng vẻ không nhượng bộ nhưng khi đối mặt với ánh mắt lấp lánh của Nhan Khanh, nàng cũng chỉ có thể xòe ngọc thủ ra. Nhan Khanh vừa trông thấy mớ giấy hạc không ra hạc, gà không ra gà của Quân Nghi Lãnh thì rất không khách khí cười lớn, nàng cười đến đuôi mắt phiếm lệ quang. Sao nàng lại không nhận ra khuyết điểm lớn nhất của Quân Nghi Lãnh là đây chứ.
Quân Nghi Lãnh mím môi một lúc sau đó thì đem mấy "hạc" giấy của mình bỏ vào thùng rác, miễn cho bảo bối nhà mình trông thấy không sợ khóc thét lên, không thì lại ghét bỏ mẫu thân là nàng.
Nhìn mấy hành động trẻ con của Quân Nghi Lãnh, Nhan Khanh càng cười không dứt, trượng phu của nàng thật sự rất kì quái đâu, pha trà, điều cầm, viết tự hay Kinh doanh, xã giao, khí chất đều phi phàm hơn người nhưng chỉ có chút chuyện gấp giấy này lại làm không được.
Quân Nghi Lãnh nghe thấy tiếng cười trong trẻo như thủy tuyền róc rách của Nhan Khanh thì không tiếng động cong cong khóe môi. Nhan Khanh chỉ cần vui vẻ như vậy, sau đó sinh ra bảo bối, cùng nhau hạnh phúc. Nàng rất muốn nhìn thấy ngày đó, nhưng lại không thể.
Chậm rãi treo thêm mấy con hạc nữa, cả hai người đã hoàn thành trang trí phòng. Cả căn phòng vốn lạnh băng giờ đây lại bừng bừng sức sống. Mọi thứ đều lộng lẫy đáng yêu.
Nhan Khanh nhìn khung cảnh đó thì mỉm cười hạnh phúc, nàng ôm lấy eo của lão công bên cạnh, ngữ khí nhiễm đầy hỉ nhạc "Chủ nhân, em xem tất cả đều thật mỹ kên chỉ thiếu mỗi bảo bối nữa thôi".
Quân Nghi Lãnh hôn hôn lên trên Nhan Khanh, thì thầm "Ân, chỉ còn thiếu bảo bối bữa thì đã hảo hết rồi".
Ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo dài bóng hai nữ nhân quấn quýt thành một đôi hồ điệp trên đất, triền miên quấn quýt.
Hạnh phúc căng như một sợi dây đàn, đàn lên trong trẻo dễ nghe nhưng lại có thể đứt ra bất cứ lúc nào.
**********
Qua tháng năm, thời tiết tại thành phố A bắt đầu buông mưa hạ, tiết trời có điểm se lạnh, tính tình Nhan Khanh cũng vì thế mà có điểm nóng nảy. Quân Nghi Lãnh đều bị nàng lăn qua lăn lại đến ngây ngốc, nhưng dù có thế nào cũng vui vẻ đi theo chiều chuộng Nhan Khanh.
Nhưng trên đời có những thứ không ngờ đến được, Nhan Khanh nhận được thư của Tư Lệ. Trong thư nàng ta nói từng có một khoảng thời gian sống không bằng chết, thậm chí trời mưa cũng chỉ có thể ngồi trong hẻm mà chịu trận. Tưởng chừng đã bỏ mạng, nhưng may mắn một cô nhi viện tốt bụng đã cho nàng ta chỗ nương náu. Hiện tại nàng ta giặt giũ để giúp đỡ mấy đứa trẻ trong cô nhi viện. Viết những dòng này là để tạ lỗi cùng Nhan Khanh, coi như đây là quả báo của nàng ta, chỉ mong Nhan Khanh có thể đừng nói cho phụ mẫu của nàng ta thảm cảnh của bản thân hiện tại.
Nhan Khanh đọc xong thì thở dài, nàng nhờ Quân Nghi Lãnh có thể giúp đỡ cô nhi viện của Tư Lệ đang ở một chút, coi như là chút tình nghĩa còn sót lại.
Nhẹ nhàng ôm lấy tiểu phúc mình, Nhan Khanh nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài cửa sổ. Tâm không tự chủ có điểm bất an.
Dạo này Quân Nghi Lãnh càng lúc càng rất lạ, nàng ấy rất hay ngẩn người, phải gọi hai ba lần mới có phản ứng. Mà thị giác lẫn thính giác cũng giảm sút. Dù nàng ấy cố che giấu nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, không phải chưa từng chất vẫn đối phương, nhưng mà đổi lại chỉ là mấy câu trả lời có lệ hay nàng ấy cố tình lơ đi.
Nàng không biết có phải bản thân đang nghĩ nhiều hay không nhưng mà nàng có cảm giác ánh mắt Quân Nghi Lãnh nhìn mình ngoài trừ nhu tình còn có bi thương. Bi thương ? Nhưng là vì cái gì ?
Nàng thì thầm với hài tử của mình "Bảo bối, mẫu thân của con rốt cuộc là làm sao chứ ?".
Nhưng không ai đáp lại lời nàng, bên ngoài mưa vẫn rả rít. Cảm giác bất an đó của Nhan Khanh cũng ngày một lớn dần.
Tại thư phòng Quân gia, Quân Minh ngồi trên sofa, ông chậm rãi nhấp ngụm trà, thâm trầm không rõ mà nhìn Quân Nghi Lãnh ngồi đối diện.
Quân Nghi Lãnh vẫn như cũ thanh lãnh như trà, trong đôi đồng tử hổ phách một mảnh an tĩnh. Không rõ nàng đang nghĩ gì.
Cả hai người không nói gì với nhau, không khí có điểm ngưng trọng.
Một lúc sau mới nghe thấy Quân Minh khẽ nói "Con lập di chúc ?". Quân Nghi Lãnh cũng đoán được chuyện này không lọt qua mắt Quân Minh, nàng cũng không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận "Ân, gia gia".
Tay cầm chén trà của Quân Minh run rẩy, đời này của ông trên thương trường đều công thành danh toại, người người ngưỡng mộ. Nhưng cũng trong đời này lại không ít lần kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Quả thật chỉ có ông mới biết điều đó đau khổ đến thế nào.
Hiện tại tôn nữ duy nhất của ông lại chuẩn bị di chúc, ông làm sao mà không sợ hãi đây, có điểm mặn đắng nói "Đời này của ta chứng kiến quá nhiều cuộc âm dương cách biệt. Phụ mẫu con đều bỏ ta mà đi, hiện tại cả con cũng không vương vấn hay sao ? Chuyện đâu còn có đó, con định nhắm mắt buông xuôi vậy sao ? Quân gia ta, tài lực không thiếu con rốt cuộc vì cái gì mà lập di chúc nhưng không nói gì với ta ?".
Quân Nghi Lãnh nghe thấy gia gia vốn thông tuệ của mình hiện tại nói năng lộn xộn thì chua xót nở nụ cười. Mất rất lâu mới nghe thấy nàng nhẽ như phiêu đãng nói "Gia gia, nếu mà dùng tiền có thể giải quyết những chuyện này thì Lãnh nhi đã không khổ sở thế này. Huống hồ vợ con của Lãnh nhi vẫn còn ở đó, làm sao mà con không muốn ở lại bồi các nàng. Nhưng gieo nhân nào thì gặt quả nấy, con đã sớm không thể trốn tránh nữa rồi. Chỉ nặng lòng các nàng ở lại, con không nỡ..." nói đến đây thì chỉ yên lặng mà không nói thêm gì.
Hốc mắt Quân Minh đã có điểm hoe đỏ, ông biết Quân Nghi Lãnh làm những chuyện này đều có lý do, chỉ trách lão thiên gia trêu đùa lòng người, cháu gái ông rõ ràng còn trẻ như vậy, thế nhưng lại tự chuẩn bị hậu sự cho mình. Giọng ông lạc hẳn đi "Con định không nói với cháu dâu luôn sao ? Dù thế nào đó cũng là vợ con".
Quân Nghi Lãnh cười khổ "Nàng hiện tại đang mang thai, nếu con nói ra nàng sẽ kích động đến một xác hai mạng. Tội nghiệt của con làm sao rửa hết, chỉ hy vọng gia gia đừng nói gì với nàng, còn có sau này chiếu cố cho các nàng một chút...".
Quân Minh cúi đầu, chỉ mới mấy phút nhưng ông lại như già hẳn đi, nét mặt cằn cõi đầy bất lực, muốn phản bác lại mấy lời bi thống của Quân Nghi Lãnh nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mệt mỏi gật đầu, ngay từ đầu có những chuyện khó mà luân chuyển được nữa.
Sau đó, cả hai cũng không nói gì với nhau, bên ngoài màn mưa rả rít tầm tã. Trong phòng một mảnh bi thương.
*********
Nhan Khanh vốn còn đang nhìn mưa tuôn bên ngoài cửa sổ thì thân thể bị một vòng tay ôm ấp áp giữ chặt. Cảm nhận được hương trà thoang thoảng, nàng an tâm dựa cả thân thể mình vào lòng đối phương.
Quân Nghi Lãnh ôn nhu hôn hôn lên trán Nhan Khanh, khẽ trách móc "Sao lại đứng ở đây, hàn khí xâm nhập vào người chị thì sao ?".
Nhan Khanh dựa đầu mình lên ngực Quân Nghi Lãnh, cảm nhận được nhịp tim ái nhân mà an tâm. Nàng làm nũng "Chẳng qua chị chỉ muốn ngắm mưa một chút thôi, có cảm giác hoài niệm".
Quân Nghi Lãnh ngẩn người một chút "Hoài niệm ?", Nhan Khanh vòng hai tay mình ôm lấy thắt lưng tinh tế của Quân Nghi Lãnh, thì thầm "Ân, hoài niệm, chủ nhân em nhớ không, ở kiếp trước lần đầu chúng ta gặp nhau cũng là một ngày mưa mùa hạ thế này, mà ở kiếp này lúc ở trường kinh tế, trời cũng đổ mưa...".
Quân Nghi Lãnh thầm thở dài, nàng cọ cọ chóp mũi mình lên mi tâm Nhan Khanh. Phải luyến ái của các nàng cả hai kiếp đều bắt đầu trong những cơn mưa.
Mưa mềm mại hơn tuyết, bởi vì đứng trong mưa, ta khóc sẽ không ai nhận ra. Che giấu đi những cảm xúc mặn đắng của con người. Nhưng mưa cũng tàn nhẫn hơn tuyết, tuyết chỉ vùi chôn đi những kí ước, chờ khi tuyết tan thì sẽ lại nhìn thấy, nhưng mưa lại rửa trôi tất cả. Chẳng sót lại chút gì, lặng lẽ mà tàn nhẫn. Quân Nghi Lãnh cùng Nhan Khanh dù đã đi qua hai kiếp nhưng vẫn như mưa, chưa từng thay đổi, lúc nào cũng đáp xuống mái hiên như một đoạn nhạc khúc nhưng chỉ tiếc, nước mưa không thể giữ lại.
Là mỹ lệ lấp lánh nhưng trôi qua kẽ tay, chẳng thể nắm giữ lại được...
Quân Nghi Lãnh vô thức xiết chặt lấy vòng ôm, gắt gao giữ lấy Nhan Khanh, như thể đây là lần cuối cùng có thể ôm lấy ái nhân. Ngữ khí nàng nhất quán ôn nhu như cũ "Có muốn nghỉ một chút không ? Em bồi chị...".
Nhan Khanh vì mang thai nên rất thường buồn ngủ, chỉ được Quân Nghi Lãnh ôm có một chút mà nàng đã một thân mềm nhũn, thần trí có điểm mê man. Nàng khép hờ mắt dùng giọng mũi đáp lại Quân Nghi Lãnh "Ân".
Quân Nghi Lãnh chẳng tốn chút khí lực đã dễ dàng ôm lấy Nhan Khanh nằm xuống giường. Nàng tham lam nhìn ngắm dáng vẻ an tĩnh của Nhan Khanh nằm trong lòng mình. Ngọc thủ vốn đang vuốt ve tiểu phúc ái nhân mạc danh kì diệu có điểm run rẩy "Khanh Khanh, Dã Liên, chị hứa với em một chuyện có được không ?".
Nhan Khanh cọ cọ đầu mình vào l*иg ngực vươn hương trà thanh đạm của Quân Nghi Lãnh, nàng úng thanh úng khí nói "Làm sao ?".
Quân Nghi Lãnh hôn lên vầng trán tinh xảo của Nhan Khanh, ôn nhu nói, trong ngữ khí ngoài bảy phần nhu tình thì còn lại là bi thương khó nhận ra "Vô luận sau này có chuyện gì xảy ra, chị cùng tiểu bảo bối phải sống thật khoái hoạt, chiếu cố cho nhau, dù đau khổ hay khó khăn thế nào chị nhất định phải sống, vì hài tử của ta chị phải sống, được không ?".
Nhan Khanh nhận ra trong lời của Quân Nghi Lãnh có điểm không đúng, nhưng thần trí đã sớm nửa tình nửa mê, nàng có điểm lúc lắc đầu. Nhưng Quân Nghi Lãnh liền cố định Ngan Khanh lại, nói như mê hoặc "Hứa với em, nhanh lên...".
Ngữ khí Quân Nghi Lãnh đã trở thành một loại nhϊếp hồn, bức ép Nhan Khanh nghe theo lời mình, Nhan Khanh cũng thật bị nàng thôi miên, vô thức nói "Ân, chị hứa với em..." nói rồi nàng cũng không còn minh bạch nữa mà thϊếp đi.
Quân Nghi Lãnh thì ngược lại, nàng dị thường tỉnh táo. Cũng càng rõ bản thân đã đi đến giới hạn.
Nàng tham lam nhìn ngắm dung nhan của ái nhân, từng chút khó khăn mà hôn lên đó. Nàng hôn rất nhẹ, rất ôn nhu, từ trán sau đó đến mi tâm, chóp mũi tinh xảo, sườn măt rồi đến phiến môi thướt tha kia. Tất cả đều mang theo vô hạn ôn nhu cùng trân quý.
Nhan Khanh cảm giác được âu yếm của ái nhân vậy nên vô thức cọ cọ mặt mình vào Quân Nghi Lãnh, làm nũng.
Quân Nghi Lãnh nhẹ nhàng nở nụ cười mềm mại, mỹ lệ như minh nguyệt, lấp lánh mà nhu hòa. Nàng khẽ thì thầm "Khanh Khanh, Dã Liên... tái ngộ tại hậu kiếp...".
Đến lúc Nhan Khanh tỉnh lại sắc trời đã tối mịt, nàng cảm nhận được Quân Nghi Lãnh đang ôm mình, nhưng vòng ôm lại cứng ngắc đến kì lạ.
Nội tâm nàng có điểm kinh hoàng, nàng lúc lắc khỏi vòng ôm của đối phương, nhìn thấy Quân Nghi Lãnh sắc mặt không một tia huyết sắc nằm đó, tâm nàng như lăng trì, nàng khó khăn đặt tay lên chóp mũi tinh xảo của ái nhân.
Không một tia hơi thở nào... khoảng khắc đó Nhan Khanh cảm thấy như thiên địa ầm vang sụp đổ...
Lặng lẽ đến tàn nhẫn...
*********
Tiểu kịch trường =))
Mặc Mặc (⊙o⊙) "Ngươi chết roài sao còn ở đây à ?"
Quân Nghi Lãnh ( ̄︿ ̄) "Ta về ám ngươi !!"
Mặc Mặc (= ̄ω ̄= ) "Ể, hay ngươi định chơi tình người duyên ma với ta hả ?"
Quân Nghi Lãnh ( ̄- ̄) "Ta đúng là biết tưởng bở !!"
P/s : chết chưa hẳn là hết, vô luận thế nào cũng HE a = ̄ω ̄=