Edit: Trầm Miên
Hai người không hiểu vì sao chủ tử cầm chiếc khăn tay đứng đây phát ngốc.
Hồi lâu sau Phi Thần thấp giọng nói, "Môn chủ, phải rời đi."
Túc Khuynh phục hồi tinh thần lại, tùy ý lên tiếng, "Ừ."
Sau đó hắn giơ tay ném chiếc khăn kia vào đống lửa.
Nhưng khi ngọn lửa sắp cháy tới chiếc khăn hắn lại duỗi tay cầm lấy về. Ngọn lửa bén một chút lên mu bàn tay của hắn nhưng hắn giống như không cảm nhận được đau đớn, ngược lại khóe môi tràn ngập ý cười.
Tại ngọn lửa ngập trời này, yết hầu hắn lên xuống, sau đó chậm rãi nói, "Phi Thần."
“Có thuộc hạ.”
"Điều tra xem chủ nhân của khăn tay này là ai."
Phi Thần hơi dừng lại, sau đó nhận lệnh
"Vâng, môn chủ."
Không biết chủ tử đã trải qua cái gì nhưng đã trở nên khác so với trước.
·······
Lại nói đến Tô Diệp sau khi chạy về nhà.
Sau khi về đến nhà nàng bắt đầu cho gọi tất cả gia đinh trong nhà lại.
Tô Diệp đứng ở trên cao, nhìn một đám hộ vệ hùng tráng ở dưới, hai tay nàng chắp sau lưng, gật gật đầu
“Các vị, tối nay mọi người phải bận rồi."
Tiếng nói vừa dứt, tất cả gia đinh tinh thần đều phấn chấn lên
Thiếu thành chủ nói bận thì chỉ có thể là chuyện gì?
Đánh nhau.
Nếu bàn về đánh nhau ẩu đả, thành Huyền Nguyệt này còn không có ai là đối thủ của bọn họ.
Mọi người đồng thời hô to
"Tuân lệnh tất cả quyết định của thiếu thành chủ!!"
Tô Diệp nghe vậy có chút vui mừng, "Tốt, bây giờ các ngươi lấy tất cả đồ vật đáng giá trong phủ rồi khiêng ra ngoài đổi thành bạc cho ta. Ta mặc kệ các ngươi bán cái gì, trong vòng 3 ngày ta muốn coa mười vạn lượng lá vàng."
Tiếng nói vừa dứt, bên dưới lập tức yên tĩnh.
Gì? Mười vạn lượng lá vàng? Cho dù đi ăn cướp cũng phải mất mấy ngày.
Tô Diệp cảm nhận được các hộ vệ dại ra, nàng thở dài một tiếng, "Nếu là không gom đủ thì chỉ có thể bán các ngươi."
Chủ ý này vừa ra, phía dưới lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng tỏ thái độ.
“Thuộc hạ đem dùng hết toàn lực vì thiếu thành chủ!”
“Thiếu thành chủ uy vũ!”
“Thiếu thành chủ dũng mãnh!”
Những lời tán dương như vậy không ngừng truyền ra từ các hộ vệ.
Tô Diệp được nịnh nọt như vậy thì tâm trạng tốt hơn không ít.
Hai ngày sau đó, Tô Diệp vì chuẩn bị tiền mà vội không ngừng.
Trước khi đi nàng đã thương lượng với Bảo ma ma, ba ngày sau nàng nhất định mang tiền đến, còn dặn dò Bảo ma ma là bất kỳ ai hỏi thân phận của nàng thì cũng bảo là không biết, ngàn vạn cũng không thể tiết lộ thân phận thiếu thành chủ ra ngoài, bằng không Bảo ma ma sẽ không nhận được tiền.
Tô Diệp đối với việc thân phận giữ kín của mình vẫn rất yên tâm. Dù sao Bảo ma ma là loại người thường xuyên tiếp xúc với nhiều người, việc này nhất định sẽ ứng phó được, tùy tiện lấy một lý do là có thể lừa gạt, chờ đến khi thuộc hạ của Túc Khuynh tra ra được là nàng thì không biết đến bao giờ.
Tô Diệp nhìn thuộc hạ lui tới lui đi, mang tất cả đồ trong viện ra ngoài.
Tiểu Hạnh ở bên cạnh nhìn vô cùng đau lòng, nàng vội vàng cầm cây quạt quạt cho Tô Diệp, "Tiểu thư, nếu không ngài ra chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, nô tỳ ở đây trông chừng cho ngài."
Tô Diệp đang một bên dùng tay áo lau mồ hôi một bên sai sử hạ nhân, nàng nhìn sang Tiểu Hạnh, "Để ta trơ mắt nhìn đồ vật trong nhà bị bán đi, cũng để cho ta tỉnh lại."
Tiểu Hạnh nghi hoặc, "Hả?"
Tô Diệp nghiến răng, "Sau này nó sẽ nhắc nhở ta, không nên vì sắc đẹp mê hoặc mà mất cả người lẫn của."
Đây là mười vạn lá vàng đó.
Mua thứ kia tuy rằng đẹp nhưng ngay cả ở chung nửa giờ cũng không có, chưa kể nàng còn toàn là nàng hầu hạ mỹ nhân.