Edit: Trầm Miên
Nghe thấy tiếng gọi, người trên giường lúc này mới có động tác. Hắn chậm rãi nâng tay lên tháo khăn che mắt xuống.
Đóa hoa bỉ ngạn nơi khóe mắt càng thêm kinh diễm.
Lông mi đen dài khẽ run rẩy, mí mắt buômg xuống, thấy không rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Ngón tay vân vê đùa nghịch chiếc khăn tay, động tác giống như được đến món đồ chơi yêu thích.
Một hồi lâu sau hắn lạnh nhạt nói một tiếng, "Thế nào rồi?"
Phi Thần đang quỳ gối đứng lên, so sánh với hai người còn lại, trên người hắn là một bộ quần áo sạch sẽ màu xanh, không dính vết máu.
Hắn đi đến trước giường, thấp giọng nói, "Theo nhue lời của nữ nhân tên là Tô Nhược Nhược kia thì hàm linh thạch đúng là trong nhà của thành chủ thành Huyền Nguyệt."
Nói đến cũng khéo, môn chủ của bọn họ ngẫu nhiêu lạc vào trong rừng ở thành Huyền Nguyệt, không nghĩ tới đang trên đường rời đi thì gặp một chiếc xe ngựa, bên trong là một nữ nhân vẫn luôn hô to gọi nhỏ, vô cùng ồn ào, đã vậy còn lao ra khỏi xe ngựa, ngã vào chiếc xe ngựa mà môn chủ đang đi tới.
Trong miệng của nàng ta vẫn luôn kêu, "Tô Diệp tuyệt đối không có lòng muốn giúp ta, nàng muốn hại ta, ỷ vào có hàm limh thạch liền ức hϊếp ta, nàng định làm phụ thân thất vọng vì đã khổ tâm bồi dưỡng sao?"
Va chạm vào kiệu của môn chủ, đáng lẽ nàng ta đã bị chết trong tay của kiệu phu, nhưng mà nàng ta đã nhắc tới hàm linh thạch.
Độc của môn chủ không phải một hai ngày là có thể giải được, hàm linh thạch giúp giảm bớt độc trong người của môn chủ.
Bọn họ vẫn luôn tìm nhưng mà chưa tìm được, không nghĩ tới ở nơi hẻo lánh như thành Huyền Nguyệt lại có thể nghe được tin tức.
Nàng ta đương nhiên là được cứu đi.
Sau khi dò hỏi biết được đầu đuôi câu chuyện, cũng biết được tung tích của hàm linh thạch.
Nàng ta nguyện ý dùng tính mạng của mình để càu môn chủ giúp nàng ta báo thù.
Việc đưa tới cửa như vậy đương nhiên là phải đáp ứng, vì vậy nên mới vòng trở lại.
Sau khi quay lại, môn chủ lại đi vào trong rừng rậm kia, còn không cho người đi theo.
Sau khi bọn họ điều tra xong thì không biết tung tích của môn chủ đâu nữa.
Đánh chết bọn họ cũng không dám nghĩ đến, môn chủ thế nhưng bị người ta trói lại đưa tới nơi này, còn bị nhốt vào l*иg sắt mang đi bán.
Bất quá vẫn còn may bonh họ tới kịp.
Phi Thần đứng ở một bên nhanh chóng đánh giá môn chủ, xác nhận ngài không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cúi đầu, đôi tay ôm quyền, "Thỉnh môn chủ thay quần áo."
Tiếng nói vừa dứt, một ám vệ mang lên một chiếc áo hồng bào thêu tơ vàng, giống như đúc với bộ mà Túc Khuynh đang mặc trên người.
Túc Khunh cúi đầu đìa nghịch chiếc khăn trong tay, mí mắt buông xuống, hồi lâu mới mở miệng, "Không cần."
Trong phòng là một khoảng yên tĩnh, nhưng ở ngoài nhà lại thành địa ngục nhân gian.
Trên đài mà đã từng bán đấu giá Túc Khuynh, lúc này ở đó đã chất thành một đống thi thể, máu tươi nhuộm đỏ đài, mùi nồng đậm khiến người khác buồn nôn.
Nếu Tô Diệp ở đây, đại khái sẽ nhận ra, tất cả người chết đều là những người đã từng tranh đoạt bán đấu giá với nàng. Mà vị chủ trì kia ngã uống dưới nhất, một kiếm giữa hầu, chết không nhắm mắt.
Sát thủ yên lặng không có tiếng động, ở trong viện bay qua bay lại.
Nam nhân mặc áo xanh lạnh băng nhìn từng người ngã xuống, trong tay cầm quyển sổ, con ngươi không có một chút độ ấm, bút lông trong tay viết vào sổ từng cái tên.